Hàn Cảnh Thìn cả một đường ôm Noãn Noãn đến bãi để xe.
Hơi thở của anh luẩn quẩn trên cô, lâu lắm rồi không được tiếp xúc gần với anh, được ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh như vậy.
Tim, lại không có sự rung động như trước nữa.
Lồng ngực rộng lớn của anh, làm cô có một cảm giác an toàn như một đứa trẻ đang được bao bọc, dựa vào trên đó, sự tín nhiệm toát ra từ trong tim, song, đã không còn là tình yêu nữa.
“Anh đưa em về nghỉ ngơi trước.” Anh cẩn thận tỉ mỉ đặt cô ngồi lên ghế.
“Anh muốn đi đâu?” Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong con mắt anh quét qua một tia hoảng loạn, tim bỗng trầm xuống.
Cô biết, anh muốn đến Yêu Kiều, dù trên danh nghĩa là hận thù, là để đi dày vò người đàn ông đó, song lại tự trầm luân trái tim mình vào.
Hàn Cảnh Thìn không nói gì thêm, khởi động xe, đưa cô về nhà.
“Tấn Tịch nhất định đang đợi em ở nhà … …” Trong thang máy, Hàn Cảnh Thìn vẫn đang bế lấy cô nói.
“Cho nên, bây giờ anh đặt em xuống đi, em không muốn để anh ta biết.”
Hàn Cảnh Thìn hơi hơi nhíu mày lại, “Em có thể không?”
“Vâng, có thể, không còn xa nữa, em về đến nhà sẽ nghỉ ngơi.”
Noãn Noãn bước ra ngoài, Hàn Cảnh Thìn lại gọi cô, song có chút không dứt khoát.
“Anh muốn hỏi gì ?” Cô yếu ớt cười hỏi.
“Em rất để ý đến cảm nhận của Tấn Tịch sao?”
“Đúng vậy, anh và Tấn Tịch, đều là những người mà em tin tưởng, em hiện giờ chỉ tin tưởng hai người các anh mà thôi.” Noãn Noãn không chút do dự đáp lại.
Những ngày này, nếu như không có sự giúp đỡ của bọn họ, cô cũng không cách nào để làm tốt việc trên hội đấu giá ngày hôm nay.
Cửa thang máy đóng rồi lại mở, Noãn Noãn nhìn anh, cười nói : “Anh có việc thì cứ đi trước đi … …”
“Uh.” Hàn Cảnh Thìn gật gật đầu, “Em nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
Ấn số tầng lầu, thang máy lại đi xuống, Hàn Cảnh Thìn nhanh chóng bước đến bên xe, xe lướt như bay đến Yêu Kiều.
Tự bản thân anh cũng không biết tại sao, chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi như vậy, anh lại mong được gặp người kia như thế.
Anh trong tim tự thôi miên chính mình, anh chỉ muốn xem xem người kia bị hành hạ thành ra thế nào, chứ không hề có chút cảm giác nào với hắn ta cả.
Yêu Kiều vào buổi sáng cũng không còn nguy hiểm nữa, nơi đây đã biến thành một quán bar bình thường, Hàn Cảnh Thìn đem những người thân tín của Lạc Phong đều cho nghỉ việc, lại đổi đến một đám người riêng của mình.
Vẫn là căn phòng thuộc về riêng hai người họ.
Lạc Phong đang nằm trên giường, run rẩy, nghe thấy tiếng bước chân, bèn vội vàng quay mặt sang, nhìn thấy là Hàn Cảnh Thìn, con ngươi đang u ám kia lập tức có thần thái hẳn.
“Cảnh Thìn … … Anh đến rồi… …”
Hàn Cảnh Thìn cởi áo khoác ra, ngồi lên giường, nhìn bộ dáng đang lên cơn nghiện của hắn ta.
Lạc Phong dùng chút sức lực yếu ớt còn lại mà chuyển động đến bên cạnh anh, “Cảnh Thìn … … Anh lại đến thăm tôi rồi, tôi biết anh không nỡ bỏ tôi đúng không, anh vẫn luôn rất để ý đến tôi đúng không?”
Đầu của hắn ta đặt lên trên đùi anh, cách một lớp quần nhẹ nhàng chạm vào anh, giọng điệu ngây thơ làm người ta thấy thương yêu.
Hàn Cảnh Thìn trầm giọng hừm một tiếng, thân thể lại không rõ vì sao mà phát nóng lên, người đàn ông này, thật đúng là một kẻ có tiềm năng, sự chủ động của hắn ta, vẫn luôn dễ dàng khơi dậy được dục vọng nơi anh.
“Tôi chỉ muốn đến xem xem anh chết hay chưa thôi, lúc đầu tôi bị anh tiêm cho nhiều như vậy, cũng không như anh hiện giờ, bộ dạng ngày nào cũng như thể chuẩn bị vĩnh biệt tôi vậy.”
“Cảnh Thìn … … Tôi sợ tôi thật sự không chống đỡ được lâu hơn nữa mất, có điều thật tội nghiệp cho anh, lúc trước đã phải chịu sự đau khổ này, nhưng anh ngày nào cũng đến thăm tôi thế này, tôi đã rất vui mừng rồi, có thể được chết bên cạnh anh, với tôi đã là rất mãn nguyện.”
Hắn ta lặng lẽ khóc, đột nhiên kích động lên, lăn lộn trên giường.
“Cảnh Thìn … … Tiêm cho tôi đi ?” hắn đã không thể chịu đựng hơn, kích động đến nỗi khóc lên.
Hàn Cảnh Thìn nâng cằm hắn lên, trên gương mặt mang đầy nước mắt của hắn, đôi mắt phượng hẹp u oán kia đang chăm chú nhìn vào mình, đôi môi hồng mang theo chút mê hoặc, chiếc cằm nhọn trải qua một thời gian bị đối xử tàn nhẫn này lại càng đâm vào tay hơn.
Lạc Phong bộ dạng cực kỳ đáng thương, giống như đang bị trúng độc, thân thể hắn ta không yên được mà cử động liên tục, trong mắt đều là ánh nhìn cầu khẩn, mà Hàn Cảnh Thìn lại chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, không suy nghĩ chút nào mà hôn xuống môi hắn.
Nụ hôn này in lên môi Lạc Phong, làm hắn tức khắc hoan hỉ, lại bất ngờ mà chảy xuống hai hàng lệ, nhiệt liệt hưởng ứng lại.
Hàn Cảnh Thìn là lần đầu tiên chủ động, đôi môi này cũng không biết anh đã hôn bao nhiêu lần, song đây là lần đầu tiên dùng cách thức bá đạo như vậy, lưỡi tiến vào, chiếm lấy từng chút ngọt ngào của hắn ta.
“Ưm … … “ Lạc Phong đau nhưng vẫn rất hoan hỉ, trong mắt là nước mắt vì cảm động, trên gương mặt yếu ớt trắng bệch kia dần hiện lên hai đốm hồng hồng, đặc biệt quyến rũ.
Rất lâu sau, Hàn Cảnh Thìn mới buông hắn ra, lúc rời ra, giữa môi hai người còn có một sợi tơ mỏng, trong suốt, bị đứt đoạn giữa không trung.
Lạc Phong tham lam tiếp nhận, hút lấy, dường như đây là ân điển cao quý mà Hàn Cảnh Thìn dành cho.
Hàn Cảnh Thìn cảm thất bản thân đúng là điên rồi, anh lại không thể nào khống chế được dục vọng muốn có hắn ta của chính mình, một Lạc Phong yếu ớt như thế này, làm anh thật muốn dùng lực mà thưởng thức.
Nỗ lực khống chế chính mình, Lạc Phong lại dính lên.
“Cảnh Thìn … … ” Hắn mềm mại nhẹ gọi anh, toàn thân trên dưới lại không tự chủ được mà phát rét, trong tim lại như đang bị mèo cào, cào không tới, song lại vừa ngứa vừa đau.
“Tiêm cho tôi … … Nhanh lên … ” Hắn như một con rắn đang bò trên giường, song lại run rẩy kịch liệt.
Hàn Cảnh Thìn đột nhiên có một ý tưởng để hàng hạ hắn ta.
“Bây giờ cho anh hai lựa chọn, một là để tôi tiêm cho, hai là tôi tấn công anh tiếp nhận, anh chọn cái nào?” Giọng nói mị hoặc của anh nhẹ nhàng thổi bên tai hắn.
Thân thể Lạc Phong run rẩy một cái, lựa chọn thứ hai, là giấc mơ của hắn, Hàn Cảnh Thìn lại đột nhiên chủ động đụng vào hắn, đó là việc mà hắn luôn khát vọng.
Song hắn lại không nhịn được nữa, hắn muốn ống tiêm kia, cực kỳ muốn nó !
“Cảnh Thìn … … “ Hắn bắt đầu khóc lóc, từng tiếng đều giống như đang cắt da cắt thịt.
“Cơ hội chỉ có một, anh chọn cái nào ?” Hàn Cảnh Thìn có chút không nỡ, nhìn bộ dạng hắn bị hành hạ đến sống đi chết lại như vậy, sự đau khổ này, anh cũng từng phải chịu, cho nên anh biết rõ hắn ta hiện giờ đang khó chịu đến mức nào.
Đây thật đúng là sự kiểm tra về ý chí của hắn, Lạc Phong vẫn đang giãy giụa trên giường, trong đầu đều là âm thanh tiếng đập cánh muỗi, vang vọng rì rì .
Hắn cảm thấy như huyết quản của mình đang từng chút từng chút bị nới rộng ra ngoài , dường như đang bị ép lấy, gương mặt Hàn Cảnh Thìn, trong mắt hắn ta, cũng dần dần trở nên mơ hồ hơn.
Giãy giụa, hắn cuối cùng cũng không chịu được nữa, kéo lấy khỉu tay anh, “Tôi muốn ống tiêm, tôi chọn … … Cái đầu tiên… … ”
Con mắt của Hàn Cảnh Thìn đột nhiên băng lạnh, lãnh đạm nhìn hắn một cái, đứng lên bước ra phía ngoài lấy ống tiêm, vứt xuống trước mặt hắn, lạnh giọng nói : “Tự mình giải quyết.”
Lạc Phong lập tức cầm ống tiêm lên, kim tiêm mảnh mai kia lập tức cắm sâu vào trong da thịt trên cánh tay.
Hắn dễ chịu mà phát ra một tiếng rên trầm thấp, song sau khi hưởng thụ xong, lại lo sợ mà nhìn Hàn Cảnh Thìn.
“Tôi biết, anh đang giận, anh trách tôi không chọn điều thứ hai.”
Ngữ khí của hắn có phần tội nghiệp, ngồi trên giường kia, co thành một khối, cẩn thận mà quan sát nét mặt Hàn Cảnh Thìn.
Hàn Cảnh Thìn lạnh lùng nhìn hắn, không nói tiếng nào, đúng như lời hắn nói, anh vừa rồi thật sự đã có chút giận dữ.
Nếu như hắn chọn cái thứ hai, liệu có phải anh sẽ trầm luân vào trong đó, mà quyết định tha cho hắn ta?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...