Người đàn ông này, không thể nào rời khỏi Yêu Kiều được, trừ phi, anh ta đã nắm được Lạc Phong trong tay.
“Hàn Dật Thìn … Hiện giờ Yêu Kiều, đã không còn nằm trong tay Lạc Phong, cho nên, tôi cũng đã không còn chịu sự khống chế của hắn ta nữa.” Hàn Cảnh Thìn cố gắng giữ hòa khí bình tĩnh nói.
Nghe xong, Hàn Dật Thìn hơi ngây ra, đôi con ngươi thâm sâu kia phát ra ánh hàn quang, tiếp đó lại là một bộ dạng như không có chuyện gì cả, “Bản lĩnh lớn thật, đến Lạc Phong anh cũng giải quyết được, cho nên hiện giờ là quay lại để trả thù tôi sao? Tôi sắn sàng chấp nhận đây.”
Hàn Cảnh Thìn lắc lắc đầu, anh trai báo thù em trai, anh không làm chuyện như vậy !
“Hôm nay hẹn cậu ra đây, vì muốn nói cho cậu biết sự hiểu lầm năm đó của cậu.”
“Hiểu lầm? Có hiểu lầm gì chứ.” Anh ta dường như nghe thấy một câu chuyện thật buồn cười vậy, “Thực tế, là các người ở trong nước sống cuộc sống không hề thiếu ăn thiếu mặc, làm gì còn ai nhớ tới tôi đang phải chịu khổ ở nước ngoài.”
Anh ta hận nhất, chính là vì cùng bị đưa ra nước ngoài, tại sao anh trai lại được sống hạnh phúc như vậy, ăn ngon, mặc đẹp, được cha mẹ thương yêu, tiếp quản Hàn thị.
Còn bản thân lại phải sống một cách vô dụng, phải làm những công việc nặng nhọc nhất, thậm chí còn phải đi làm kỹ nam, phải nhìn những gương mặt đáng tởm kia mà sống qua ngày.
Nếu như cuộc đời không hề công bằng như vậy, vậy thì anh ta sẽ làm những việc ngược lại ý trời, thương tổn chính anh ruột của mình, dù cho lương tâm, đúng là đã phải chịu đau khổ, song anh chỉ là muốn đem những nỗi đau khổ mà anh đã từng phải chịu đó, để cho anh ta cũng phải chịu một lần, thì liệu có phải cuộc đời này sẽ là công bằng?
“Cha mẹ đã đi tìm cậu … .. Chỉ là , không thể tìm thấy.” Hàn Cảnh Thìn nhìn anh ta, giọng điệu rất bất đắc dĩ, chỉ vì sự hiểu lầm này, mà làm cho tim anh ta, sản sinh ra nỗi thù hận lớn đến như vậy.
“Tôi không tin !” Hàn Dật Thìn có chút kích động, “Anh nghĩ chỉ cần lời nói một phía của anh là có thể rửa sạch tội lỗi của các người sao ! Mấy câu nói đó mà đã muốn rửa sạch tội lỗi, không cảm thấy quá nực cười sao ! ”
“Tin hay không là tùy cậu, cha mẹ cũng đã qua đời, nếu như cậu không biết sự thật mà cứ trách họ như vậy, cha mẹ ở dưới hoàng tuyền biết được, cũng chẳng thể nào an lòng.”
Lời anh nói, như một lời cảnh báo, gõ vào trong tim anh ta.
Nếu như tất cả chỉ là hiểu lầm, vậy những điều anh làm để báo thù, đều là những tội ác vô cùng tàn nhẫn.
“Anh chỉ muốn giải thoát cho bọn họ thôi.” Giọng nói anh ta có chút run rẩy, lúc đáp lại Hàn Cảnh Thìn, nhìn ra được trong mắt anh ta có sự thương tâm cùng tội lỗi.
“Thực tế rất đơn giản, chỉ cần tìm được người giúp việc năm đó dẫn cậu đi, là có thể biết được đã xảy ra chuyện gì. Lúc đó là ông ta đột nhiên không rõ lý do mà mất liên lạc, chúng tôi mới không thể tìm ra cậu, mà cậu thif lại cho là cha mẹ gọi người giúp việc đó quay về, để mặc cậu sao? Cha mẹ sao làm như thế được? Cậu có nghĩ ra được lý do không? Cậu có lúc nào nghĩ tới là do người giúp việc đó có vấn đề ?”
Lời nói của Hàn Cảnh Thìn, làm anh ta choáng váng đến không nói nên lời, nếu như lời anh nói là sự thật, vậy thì thù hận bao năm qua, cái bóng đè nặng suốt bao năm, tất cả đều là một câu chuyện cười sao.
Anh ta đã làm thương tổn đến chính người thân nhất của mình.
“Hiện giờ tôi đang cho người cố gắng đi tìm người giúp việc đó, cậu cũng có thể tự mình cho người đi tìm, đến lúc đó, sự thật sẽ được làm rõ. Hiện giờ, Hàn thị, tôi có thể giao cho cậu, đó là do tôi nợ cậu, nhưng Tô thị, cậu nhất định phải trả lại cho Noãn Noãn, trong tay cậu còn nắm hai mươi lăm phần trăm cổ phần của cô ấy nữa .”
“Đây mới là mục đích của anh đúng không? Giúp cô ta lấy lại cổ phần, nếu không phải là có cuộc đấu giá ngày hôm nay, tôi cũng không thể biết được, các người đã tự mình đem một phần cổ phần của cô ta chuyển thành tiền mặt, muốn chơi trò chơi thương trường? Tôi rất vui lòng cùng chơi.”
“Hàn Dật Thìn … … ” Noãn Noãn vẫn luôn đang giữ im lặng kia đột ngột mở miệng, nhìn anh ta, từng chữ từng câu nghiêm túc nói : “Xin anh hãy nghĩ cho rõ ràng, Tô thị và Hàn thị trước giờ không phải là quan hệ thù địch, nếu không lần này, tôi cũng không tìm anh để hợp tác, Tô thị và Hàn thị trước giờ chỉ có một kẻ thù chung, đó là Ninh gia, bất kể là việc tư, hay là trên thương nghiệp, Ninh gia mới là kẻ thù mà chúng ta phải đánh bại.”
“Thật không ngờ cô lại hận anh ta đến vậy … … “ Hàn Dật Thìn nhướn nhướn mày, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, cười tà mị nói :“Muốn lấy lại cổ phần, cô nhất định phải đáp ứng một điều kiện của tôi … …”
Anh ta kéo dài giọng nói, ánh mắt rơi trên vết hôn trên cổ cô, đó là vết tích do anh ta vừa rồi dùng sức cắn mút mà tạo thành, thật là một cảnh tượng động lòng người.
“Điều kiện gì … … ?” Noãn Noãn bị anh ta nhìn đến dựng hết cả lông lên, song giọng điệu vẫn giữ sự lãnh đạm ung dung.
“Làm người phụ nữ của tôi !”
“Cậu điên rồi !” Hàn Cảnh Thìn đập mạnh một cái xuống bàn ! Anh ta đưa ra, là cái điều kiện quỷ quái gì thế, còn muốn tiếp tục làm hại cô ấy sao !
“Hàn Dật Thìn, nếu như sau này cậu biết được sự thật, cậu sẽ phải hối hận vì những gì đã làm hôm nay, Noãn Noãn vô tội, sự thương tổn cậu làm với cô ấy, cả đời này cũng không bù đắp lại được đâu !”
Hàn Dật Thìn không chịu thua kém đứng lên, ánh mắt lại không hề nhìn Cảnh Thìn lấy một cái, mà chăm chú vào Noãn Noãn, ” Tôi muốn nghe câu trả lời của cô ấy.”
Noãn Noãn trầm mặc, sự mâu thuẫn trong nội tâm sớm đã thiên biến vạn hóa không ngừng.
Để báo thù, thật sự phải trao đổi cả thân thể này sao?
“Tôi cũng có điều kiện … … ” Cô đứng dậy, nhìn trực diện vào anh ta, anh ta đã muốn cô, vậy thì cô cũng sẽ tương kế tựu kế.
“Điều gì ?” Hàn Dật Thìn đã thấy hưng phấn.
“Hạ Vi Điềm, đuổi cô ta đi, tôi sẽ làm người phụ nữ của anh ! Tôi không thích phải cùng chia sẻ một người đàn ông với người phụ nữ khác.” Cứ nghĩ đến lúc trước Hạ Vị Điềm là cố ý tiếp cận cha cô để âm mưu hãm hại ông, Noãn Noãn đối với cô ta, là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Vi Điềm yêu Hàn Dật Thìn đến mức nào, cô đều rất rõ, hiện giờ đây chính là cách đả kích lớn nhất đối với cô ta.
“Noãn Noãn … … “ Hàn Cảnh Thìn cảm giác cô điên rồi, cô đã bị sự thù hận che lấp mất đầu óc rồi, cũng như Hàn Dật Thìn lúc trước, hay cũng giống như Ninh Nam trước đây.
Báo thù, kết quả, chỉ để lại thương tích đầy người, mà anh, tuyệt đối sẽ không để cho cô tự làm hại bản thân như vậy.
“Hãy để em tự mình quyết định … … “ Ánh mắt của cô tràn đầy sự cầu khẩn, chỉ lúc ở trước mặt Hàn Cảnh Thìn mới lộ ra sự yếu đuối này.
“Anh sẽ không đồng ý.” Hàn Cảnh Thìn phủ nhận cắt lời cô, tiếp đó kéo Noãn Noãn rời đi.
“Hàn Dật Thìn, giữa chúng ta còn có quan hệ huyết thống, tôi hi vọng cậu đem sự việc suy xét rõ ràng, rồi hẵng có bất cứ quyết định nào, đừng để sau này phải hối hận. Cổ phần của Noãn Noãn, cậu không đưa, chúng tôi cũng không ép nữa, về phần hợp tác giữa Tô thị và Hàn thị, lát nữa chúng tôi sẽ cho người đến ký hợp đồng. Cuối cùng, đừng có ý nghĩ muốn nhắm vào Noãn Noãn nữa, cậu không xứng để làm tổn thương cô ấy.”
Hàn Cảnh Thìn nói hết một hơi, cũng không quan tâm đến phản ứng của Hàn Dật Thìn, kéo Noãn Noãn rời khỏi.
Đi ra khỏi phòng ăn, bước chân của Hàn Cảnh Thìn vẫn đi như bay, kéo cô đi đến thang máy.
Khi đứng lại quay ra, mới phát hiện trong mắt Noãn Noãn đong đầy nước mắt.
“Em sao thế ?” Ngữ khí Hàn Cảnh Thìn phút chốc mềm hẳn, anh vốn dĩ đang rất giận dữ vì cô lại đáp ứng cái điều kiện hoang đường vừa rồi.
“Không sao … … ” Cô lắc lắc đầu, cắn chặt lấy môi, dường như đang phải nhẫn nhịn gì đó.
Tầm nhìn của Hàn Cảnh Thìn hướng xuống dưới, nhìn thấy đôi chân cô đang run rẩy, đột nhiên mới hiểu ra.
Cô vẫn đang đau.
“Anh bế em về … … ” Anh không giải thích gì, cũng không đợi cô trả lời, đã bế bổng cô lên.
“Em nhẹ quá đấy.” Anh cảm thán, có chút đau lòng mà nhìn cô.
Noãn Noãn lắc đầu, gương mặt trắng bệch, nỗ lực để nặn ra một nụ cười.
Hàn Dật Thìn đứng ở xa kia, nhìn hai người họ, con mắt nheo lại một cách nguy hiểm, sự yếu ớt của Noãn Noãn dường như chỉ khi ở trước mặt duy nhất Cảnh Thìn mới để lộ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...