Ninh Nam trên khóe miệng hiên lên một tia cười lạnh, mục đich của anh ta cũng đã đạt được một nửa rồi.
“Anh yêu em không?”
Noãn Noãn không dễ bỏ qua, lại tiếp tục hỏi, cô rất muốn biết, rốt cuộc bản thân trong tim anh ta có vị trí như thế nào.
Anh ta đã từng vì cô mà đỡ đạn, vì cô mà căng thẳng với Hình Tuệ, khắc lên người cô con dấu chỉ thuộc về anh ta, tất cả những điều này, là vì cái gì? Lẽ nào không có liên quan đến tình yêu sao?
Ninh Nam vẫn chưa nói gì, chỉ đổi một tư thế khác, phủ lên người cô, phong ấn miệng cô lại.
Anh ta nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi mềm mại của cô, chiếc lưỡi đi vào dò tìm của cô.
“Nam … … “
Noãn Noãn cố sức hít thở, chỉ nói ra được có một từ.
“Nam … … “
Lần đầu tiên bị cô gọi như vậy, anh như là bị kích thích, giọng nói mềm mại của cô ấy, là lời nhắc nhở tốt nhất, làm toàn thân anh đều căng cứng ra.
Bàn tay anh bắt đầu di chuyển xuống dưới … Đôi môi nóng bỏng kia cũng theo bàn tay mà đi xuống theo.
” … Anh … “
Cô bị đốt cháy, chỉ có thể phát ra tiếng kêu vỡ vụn mà bản thân nghe cũng không hiểu được.
“Sao thế, em vừa rồi không phải đã hỏi anh có yêu em hay không sao? Yêu không phải là để nói ra, mà là phải làm bằng hành động … “
Ninh Nam trong mắt đều là ánh lửa nồng nhiệt.
Sự chiếm hữu của anh ta so với trước đây có thêm mấy phần thương tiếc, Noãn Noãn lần đầu tiên nhìn thấy sự ôn nhu trong mắt anh ta đạt đến đáy mắt.
Cô tin rằng, anh yêu cô, vào lúc hai người họ hòa trộn vào nhau, cô có thể cảm nhận được, anh yêu cô.
Mồ hôi xen lẫn nhau, hai người họ lần đầu tiên hiểu nhau đến vậy, yêu hay là hận, trước dục vọng dâng lên, đều đã bị bỏ lại, hai người họ chỉ cùng cảm nhận đối phương.
Sau đó, giống như sợi dây quá căng đứt ra, đồng thời cùng phát ra pháo hoa rực rỡ.
Kích tình đi qua, chỉ có thể thở hổn hển.
Noãn Noãn nhìn trần nhà, cô biết, tiếp nhận cơ thể Ninh Nam, là bước cuối cùng để quên đi hoàn toàn Hàn Cảnh Thìn… …
Một đêm này, hai người họ ôm nhau mà ngủ, Ninh nam nhiều lần dùng hành động để nhấn mạnh rằng, anh yêu cô ấy biết bao.
+++ +++ +++ +++ +++
Buổi sáng hôm sau, Ninh Nam tỉnh dậy, Noãn Noãn vốn dĩ muốn lười biếng ngủ thêm, song mới sáng ra, Ninh Nam đã tinh lực dồi dào, lại kéo lấy cô, yêu cô thêm lần nữa.
Bị bắt ép như vậy, cô cũng không còn tâm trí nào để ngủ.
Ninh Nam nửa nằm nửa ngồi, Noãn Noãn đầu gác lên vùng bụng của anh ta, lên xuống theo từng nhịp hơi thở của anh ta, lại cảm thấy sao không thật đến vậy.
“Đang nghĩ gì thế?”
Anh ta dùng ngón tay vuốt qua má cô, cảm giác trơn mềm, làm anh không nỡ rời tay.
Noãn Noãn không nói gì, chỉ chăm chú nghe tiếng tim anh ta đập.
“Em sau này, cách xa Lam Mặc ra một chút.”
“Hả ?”
Noãn Noãn có chút căng thẳng, những bức ảnh kia của cô và Lam Mặc như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào trong tim cô, làm cô lúc nào cũng hoảng sợ không yên.
“Cẩn thận với Lam Mặc, hắn ta nguy hiểm lắm.”
Ninh Nam vẫn nhẹ nhàng vuốt má cô, trong giọng nói, là ý tứ muốn bảo vệ cho cô ấy.
Noãn Noãn gật gật đầu, chỉ cảm thấy thế giới này sắp đổ rồi.
Tấn Tịch nói, muốn cô cẩn thận với Ninh Nam.
Lam Mặc nói, muốn cô cẩn thận với Tấn Tịch.
Ninh Nam nói, muốn cô cẩn thận với Lam Mặc.
Thế giới này, người phải cẩn thận cũng thật nhiều quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...