Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Ngu Dật Thần thấy được lần này tới thành phố Bạch Sa, thu hoạch lớn nhất mà cậu nhận được chính là nhờ quan hệ với chị gái mà lần đầu tiên có thể được vào Cám Dỗ.

Mặc dù phần lớn thời gian đều phải thấy bản mặt của cái tên Diệp Tử Mặc này, nhưng tất cả những điều đó đều không thể làm lu mờ đi tâm tình vô cùng tốt của Ngu Dật Thần, cậu ta vẫn luôn rất vui vẻ suốt quãng đường từ công viên về đây.

Được đi đến nơi nổi tiếng như Cám Dỗ, thì phải đi buổi tối mới có ý nghĩa.

Cũng cùng lúc đó, Thạch Hâm cũng đúng lúc trở lại.

"Hả, đã về rồi sao?"

Ngu Dao thấy Thạch Hâm đang ăn mì tôm ở nhà, cảm thấy có phần kì quái, cô nàng này là người rất ít khi ăn mì tôm, tại sao trong ngày nghỉ lại ngồi nhà ăn mì như thế này?

"Sao cậu không nấu cơm?"

"Mệt quá, chẳng muốn động tay, nên mua mì tôm ngay tại cửa tiểu khu mang về." Thạch Hâm giống như người mệt sắp chết đến nơi, vô lực đến mức nói không ra hơi.

Ngu Dật Thần đi theo đằng sau đi thẳng vào nhà, nhìn thấy bộ dạng này của Thạch Hâm liền khẽ quát lên.

"Chị Thạch Hâm, tối nay bọn em định đi Cám Dỗ, cùng đi đi."

"Đúng đấy. Cậu cũng đi cùng đi. Qua ngày nghỉ sẽ phải tăng ca, cứ xem như là đi ra ngoài thư giãn một chút vậy." Ngu Dao phụ họa nói theo.

Thạch Hâm vốn định cự tuyệt, nhưng thấy Ngu Dao rất hào hứng, hơn nữa Ngu Dật Thần cũng hiếm khi tới đây, người ta đã mời mình nhiệt tình đến vậy, cự tuyệt xem ra không được hay ho cho lắm.

"Được rồi."

"Cậu cũng đừng ăn mì tôm nữa. Tớ mua ít nguyên liệu rồi, đợi chút rồi làm cơm ăn là được." Ngu Dao nhanh chóng giật lấy bát mì đang ăn dở của Thạch Hâm.


Thạch Hâm cũng không có ý giành lại, dù sao cũng tới giờ cơm tối rồi, chỉ đói thêm chút nữa thôi, buổi tối ăn nhiều thêm một chút cũng tốt.

"Diệp Tử Mặc đâu? Không cùng trở về với hai người các cậu sao?"

"Anh rể về nhà thay bộ quần áo khác rồi." Ngu Dật Thần cướp lời đáp.

"Cũng đâu có phải đi gặp Nữ hoàng Anh đâu mà phải đến mức đấy?" Thạch Hâm chế nhạo.

Ngu Dao mỉm cưởi, không mở miệng nói chuyện, đi tới phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Ngu Dật Thần thì làm ổ trên ghế sô pha, chat QQ trên điện thoại khoe khoang với đám bạn tối nay sẽ tới Cám Dỗ chơi.

Bọn bạn cùng lớp có vài kẻ đã từng tới Cám Dỗ, khi quay trở lại trường học thường khoe với mọi người cái này thế này cái kia ra sao, khiến bản thân Ngu Dật Thần ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn thử tới một lần xem sao. Lần này lại thật đúng như ý nguyện.

---

Bệnh viện.

Khi Từ Khiêm đi ra từ trong phòng bệnh đúng lúc gặp trợ lý Trương Tiêu cầm theo điện thoại đi tới.

"Anh Khiêm."

"Hả? Có chuyền gì?"

"Phu nhân gọi điện thoại tới." Trương Tiêu thật thà khai báo.

Vừa nghe thấy thông báo là điện thoại của Từ phu nhân gọi tới, Từ Khiêm bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, anh nhắm mắt lại, rồi mới chậm rãi tiếp điện thoại trong tay Trương Tiêu.


"Mẹ?"

"Quý Tinh đã trở lại?" Từ phu nhân quả nhiên là người thẳng tính, mới mở miệng đã nói thẳng vào chủ đề chính.

Từ khi biết Quý Tinh trở về, Từ Khiêm cũng không giấu diếm chuyện này, dù sao người trong nhà sớm muộn gì cũng biết, dù có giấu cũng vô dụng, đã sớm nói rõ ràng anh và cô đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi.

"Vâng."

"Đây là nguyên nhân con từ chối thiên kim của nhà họ Chu?"

"Mẹ. Hiện giờ con không muốn kết hôn."

Từ sau lần ăn cơm gặp mặt đầu tiên với Chu Tịnh thì vẫn không liên lạc lại với nhau, Từ phu nhân biết chắc chuyện này đã không còn bất cứ hi vọng gì nữa rồi.

Từ phu nhân cảm thấy khó thở nói: "Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn chưa muốn kết hôn sao?"

"Trên con còn có một người anh trai, muốn thúc hôn thì thúc anh ấy trước đi."

Hiện tại chỉ cần thấy Từ phu nhân nhắc tới chuyện này là Từ Khiêm lại thấy bực bội.

"Kì nghỉ lễ quốc khánh, bà nội kêu con trở về một chuyến, tự con giải quyết đi." Dứt lời, Từ phu nhân liền trực tiếp cúp điện thoại.

Từ Khiêm khẽ bật cười, đưa điện thoại cho Trương Tiêu.

"Đặt một vé khứ hồi buổi tối về Giang Ninh."


Bà nội đã lệnh cho anh phải về, anh nào dám không quay về cơ chứ.

Trương Tiêu gật đầu, ra dấu đã biết. "Anh Khiêm, cậu hai nhà họ Trần gọi điện thoại tới nói tối nay ở Cám Dỗ có hoạt động, mời anh qua đó."

Đương nhiên Trần Thịnh vốn không có số cá nhân của Từ Khiêm, chỉ đành liên lạc với trợ lý Trương Tiêu, nhờ cậu chuyển lời thay.

Từ Khiêm đã sớm biết chuyện này. "Được, tôi biết rồi. Cậu về sớm chút đi."

"Vâng." Trương Tiêu trả lời một tiếng rồi rời đi.

Từ Khiêm đi tới bãi đỗ xe lấy xe, anh vốn muốn trực tiếp tới chỗ Ngu Dao, xe cũng bắt đầu chuyển bánh rồi, anh nhanh chóng quẹo đầu đổi hướng.

Đối với Ngu Dao, mặc dù Từ Khiêm rất muốn đến chỗ cô, nhưng cũng không phải là nhất thời. Anh muốn Ngu Dao phải tới cầu xin anh.

Trước kia quả thật đã quá nuông chiều Ngu Dao rồi, cho nên cô mới bỏ ngoài tai hết lần này tới lần khác những lời anh nói, lần này, Từ Khiêm sẽ không nương tay nữa rồi.

Đoàn người Ngu Dao sau khi ăn tối xong, dọn dẹp gọn gàng xong cũng chưa tới bảy giờ, giờ mà đến Cám Dỗ có phần hơi sớm quá.

Giờ này Cám Dỗ đã mở cửa rồi chắc? Mặc dù Ngu Dật Thần muốn đến sớm một chút, nhưng cậu cũng biết giờ buôn bán ở nơi đó cũng phải bắt đầu từ chín giờ.

Ngu Dật Thần liền cuốn lấy Diệp Tử Mặc cùng sát phạt tứ phương, sau đó lại ngồi cười ngây ngô.

Diệp Tử Mặc không thể từ chối sự nhiệt tình cuốn lấy người này của Ngu Dật Thần, cũng đành phải cùng ngồi chơi điện tử với cậu, còn hai người Ngu Dao và Thạch Hâm ngồi bên cạnh vừa xem phim vừa nói chuyện phiếm.

"Hòn đá nhỏ, sao tớ lại cảm thấy gần đây cậu an tĩnh đi nhiều nha."

Ngu Dao thấy Thạch Hâm xem phim vô cùng an tĩnh.

Trước kia Thạch Hâm thích nhất là vừa xem phim vừa đoán nội dung của bộ phim, cái miệng liến thoắng không ngừng, vậy mà hôm nay lại an tĩnh vô cùng, Ngu Dao thấy có chút không quen.


Thạch Hâm khẽ sửng sốt: "Có sao? Có thể là do mệt quá thôi."

"Lần trước đi xã giao có phải cả đêm cậu không về đúng không." Ngu Dao dường như nhớ tới điều gì đó.

Cô vẫn luôn muốn hỏi Thạch Hâm, nhưng sau đó lại quá bận bịu, sau đó Ngu Dật Thần tới thành ra cũng quên mất luôn.

Bỗng nhiên bị nhắc tới lần xã giao trước, thân thể Thạch Hâm rõ ràng hơi khựng lại, sắc mặt có phần khó coi.

"Ừ, uống nhiều quá, nên ngủ luôn ở khách sạn."

Sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy, Thạch Hâm phát hiện trên người mình có rất nhiều dấu hôn, sau đó đến công ty, Cố Thành không có ý tốt niềm nở với mình, Thạch Hâm liền hiểu ra.

Cô đã bị Cố Thành tính kế.

Lúc đó, cô thật sự muốn đánh cho Cố Thành một trận, nhưng con dấu thực tập của cô vẫn cần Cố Thành đóng dấu, cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ, cũng may, Thạch Hâm không có tổn thất nhiều, cô cắn răng nhẫn nhịn.

Ngu Dao thấy Thạch Hâm không muốn nói nhiều về chuyện này cũng không tiếp tục nữa, chờ sau khi Ngu Dật Thần đã chơi đã, bốn người liền gọi taxi tới Cám Dỗ.

Cám Dỗ vẫn giống như trước kia, vẫn vô cùng náo nhiệt, giờ này vẫn chưa có nhiều người, bốn người tìm một vị trí ngồi ở đại sảnh.

"Mọi người chọn mấy món trước đi, tôi vào toilet một chút." Thạch Hâm thả túi xách ở trên ghế, đứng dậy chuẩn bị vào toilet.

Tối nay Cảnh Húc Nghiêu vốn không định đến Cám Dỗ, nhưng vẫn muốn biết rốt cuộc tại sao Từ Khiêm lại giúp một tên playboy con ông cháu cha, cho nên anh ta vẫn tới.

Trong phòng bao, sau khi đã nốc vài chén rượu, Cảnh Húc Nghiêu cảm thấy bầu không khí bên trong quá ồn liền đi ra ngoài.

Nào biết, vừa mới xuống đại sảnh liền nhìn thấy Thạch Hâm, cũng liền theo đuôi Thạch Hâm tới cửa toilet.

Anh đốt một điếu thuốc, đứng chờ Thạch Hâm bên ngoài cửa, trong lòng bỗng nhớ lại tư vị xúc cảm mềm mại của Thạch Hâm.

Thạch Hâm vừa rửa tay xong, rút giấy lâu khô, ném vào thùng rác, sau đó đi ra, nào ngờ tới cửa đã bị một sức mạnh kéo lại, một mùi hương quen thuộc truyền vào chóp mũi, môi bị người chặn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui