Ngu Dao hơi mất tự nhiên bèn quay đầu, bàn tay Từ Khiêm cứ như vậy để giữa không trung.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Ngu Dao tìm chủ đề nói tiếp.
Từ Khiêm rút tay mình về, khởi động xe. “Đưa em đi ăn cháo, có chỗ bán cháo khá ngon.”
Ngu Dao gật đầu, thực ra vào mùa hè ăn cháo lạnh cũng không tệ, mùa hè tại Bạch Sa rất nóng, đặc biệt là vào hoàng hôn, Ngu Dao muốn ngồi không trong nhà mà không muốn ra đường. Nhưng cô còn phải đi làm.
Từ Khiêm lái xe đưa Ngu Dao tới quán ăn ở nội thành, bước vào, Ngu Dao đã muốn ăn bát cháo đậu xanh và bánh bột lọc, nhưng bị Từ Khiêm ngăn cản.
“Cô gái à, ăn đồ ăn lạnh quá cũng không tốt.”
Khuôn mặt nhỏ của Ngu Dao xị xuống. “Nóng như vậy, anh sẽ không cho tôi ăn nóng phải không?”
“Em có thể ăn nó sau.” Từ Khiêm đưa đôi đũa cho Ngu Dao.
Ngu Dao không lên tiếng nhận lấy đôi đũa, cuối cùng Từ Khiêm tự chọn hai món cháo, một ít rau trộn và món chính.
Cháo được mang tới nhanh, vẫn là cháo đậu xanh Ngu Dao chọn, chỉ là bánh bột lọc đổi thành bánh bao nhân thịt và xíu mại, chuẩn theo bữa trưa truyền thống của người Quảng Đông. Từ Khiêm chậm rãi ăn cháo, thỉnh thoảng gắp cho Ngu Dao một miếng xíu mại, Ngu Dao cũng không từ chối, cô quả thực là rất đói bụng.
“Em hãy suy nghĩ về sau đừng đến Cám Dỗ làm việc nữa?” Qua một lúc Từ Khiêm mới mở miệng hỏi.
Ngu Dao có hơi bất ngờ, mới kịp hiểu anh nói gì. “Không, tôi đã tìm được một công việc toàn thời gian, khi nào được nhận thì không làm ở đây nữa.”
“Sao không thi để học tiếp. Em còn trẻ, đọc nhiều sách rất tốt.”
“Con gái, đọc nhiều sách để làm gì?”
Những lời này mẹ Ngu thường nói, sau khi Ngu Dao tốt nghiệp trung học, mẹ cô không cho cô học tiếp. Bà nói con gái học vừa vừa thôi, mai sau này tìm tấm chống tốt mới là chuyện chính.
Hoàn tất trung học, Ngu Dao thi đậu mấy trường cấp ba ở địa phương, mẹ cô không muốn cô đi. Cuối cùng cha cô thuyết phục mẹ rất lâu, bà mới miễn cưỡng đồng ý. Cho nên khi lên đại học, Ngu Dao đều kiến quyết muốn làm thêm ngoài giờ, không muốn lấy tiền từ gia đình.
Nhìn thấy em trai muốn học đại học, cô muốn ra ngoài làm việc để có thể nuôi thêm em ăn học. Cha mẹ cô hiện tại không còn nguồn thu nhập ổn định, cha cô ra ngoài ai kêu gì làm đó hoặc là ở nhà trồng trọt lấy lương thực.
Ngu Dao ăn hết cháo, cuối cùng ăn luôn hết bánh bao nhân thịt, sau đó bỏ đũa xuống. Đây là thói quen ăn uống của cô, hoàn toàn không để thức ăn thừa còn sót lại, đây là những điều cha cô cô dạy bảo từ nhỏ.
Hai người ở quán ăn cũng không lâu, lập tức rời đi.
Khi lên xe, Từ Khiêm hỏi Ngu Dao muốn đi đâu, Ngu Dao chỉ muốn về nhà. Từ Khiêm không nói gì, đi về hướng nhà Ngu Dao. Trên đường, Từ Khiêm nhận cú điện thoại.
“Xin chào.” Bởi vì Từ Khiêm đang lái xe, không tiện nghe máy, nên mở loa.
Đầu bên kia là giọng nói phụ nữ: “ A Khiêm, em đang ở thành phố Giang Ninh, anh có ở nhà không?”
Là Quý Tinh.
Từ Khiêm ngây ra một lúc, có chút hối hận ban nãy không nhìn điện thoại.
“À, anh không ở Giang Ninh.”
“Vậy anh đang ở đâu?” Quý Tinh hỏi lại.
“Anh đang ở thành phố Bạch Sa, hiện tại đang lái xe, không thuận tiện trả lời điện thoại, tối anh gọi lại cho em.”
Nói xong, ngắt điện thoại.
Từ Khiêm có chút bất ngờ, Quý Tinh làm thế nào bất chợt quay trở về? Lúc trước không phải nói có chết cũng không về sao?
Đưa Ngu Dao về nhà, Từ Khiêm suy nghĩ muốn lên ngồi một chút, nhưng nói bóng gió nhiều lần, nhưng Ngu Dao chưa hiểu ra, cho nên liền bỏ đi.
Khi Ngu Dao xuống xe, liền nói cảm ơn, rồi quay đầu lên lầu.
Từ Khiêm nhìn bóng lưng Ngu Dao, cho đến khi biến mất, mới khởi động xe đi.
Trên đường đi, Từ Khiêm nghĩ Quý Tinh đã gọi cho anh là có ý gì? Lúc trước, người nói lời chia tay lại chính là cô. Hiện tại, người đột nhiên quay về lại chính là cô.
Một tuần trước từ lúc Từ Khiêm nhận được tin nhắn của Quý Tinh gửi tới, nói cho anh anh biết rằng cô sắp về nước rồi, muốn gặp lại anh một lần nữa.
Từ Khiêm nhìn thoáng qua tin nhắn, chẳng để ý. Ai ngờ, cô đã thật sự trở về.
Từ Khiêm quay sang gọi cho trợ lý Trương Tiêu, hỏi gần đây có lịch trình quan trọng như thế nào, liền cách một ngày đặt vé máy bay, trở về một Giang Ninh một chuyến.
Ngu Dao sau khi trở về, ngồi ở trong phòng chơi máy tính một lát, lại có cảm giác buồn ngủ. Sắp tối, chờ Thạch Hâm về, hai người cùng nhau ăn hết bữa tối, Ngu Dao liền chuẩn bị đi tới Cám Dỗ.
Đi bộ xuống cầu thang, trông thấy Diệp Tử Mặc dưới hành lang. Ngu Dao nhìn Diệp Tử Mặc một hồi, anh cảm giác có người nhìn mình, liền ngẩng đầu lên, thấy Ngu Dao mỉm cười.
Diệp Tử Mặc đi bên cạnh cô.
“Dao Dao.” Anh liền bắt chước Thạch Hâm gọi cô.
Ngu Dao có chút không thích ứng được người đàn ông gọi mình, mãi đến khi Diệp Tử Mặc dừng chân lại, cô mới có chút phản ứng lại: “Hả?” Ngu Dao phản ứng, mở to hai mắt.
“Anh tiễn em đi.” Diệp Tử Mặc liền nói nhưng sợ cô từ chối, thuận miệng nói thêm: “Vừa mới ăn cơm xong, vừa vặn đi cho tiêu cơm.”
Ngu Dao không nói gì, mà không nói chuyện cũng không được. Hai người cứ như thế im lặng đi sóng vai bên nhau.
Ban đêm, đèn neon bắt đầu sáng lên, hai người đợi ở trạm xe buýt rất lâu nhưng cũng không có nhiêu xe. Ngu Dao biết đã muộn rồi, không mau mau đi là toi.
Diệp Tử Mặc thấy cô như vậy, liền lấy ra điện thoại, ấn mở khóa, gọi chiếc xe.
Xe đến rất nhanh. Diệp Tử Mặc đưa Ngu Dao vào ghế sau, tự mình ngồi ghế lại phụ, nói với người tài xế đưa anh đến Cám Dỗ.
May mắn là buổi tối nên không bị kẹt xe. Không quá hai mươi phút, xe dừng trước cửa Cám Dỗ. Ngu Dao chuẩn bị đưa tiền cho người tài xế, nào ngờ Diệp Tử Mặc nói đã thanh toán xong. Ngu Dao nhìn đồng hồ, cũng may còn hai mươi phút, chưa muộn.
Ngu Dao đi vào Cám Dỗ, Diệp Tử Mặc vẫn đứng ở cửa, nhìn cô chăm chăm. Ngu Dao cảm giác một quả cầu lửa phía sau lưng đang lăm lăm lao vào mình. Ngu Dao xoay người, đi về phía Diệp Tử Mặc, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi: “Tại sao anh thích em?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...