Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Ngu Dao nghe Diệp Tử Mặc nói xong, sửng sốt một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, cô không nghe lầm chứ? Diệp Tử Mặc thích cô? Còn thích từ hai năm trước, lâu như vậy.

Ngu Dao không ngốc, Diệp Tử Mặc lớn lên cao ráo, tính cách tốt, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ, bạn nữ trong lớp, không ít người thích anh. Chẳng qua là cô làm sao cũng không nghĩ đến Diệp Tử Mặc sẽ thích mình.

“Tử Mặc, cậu đang đùa đấy à?”

Diệp Tử Mặc đã sớm đoán được Ngu Dao sẽ phản ứng như thế, dưới tình thế cấp bách anh cầm lấy hai tay Ngu Dao.

“Ngu Dao, anh biết, đối với em chuyện này rất đột ngột, nhưng, anh cũng không nói đùa.” Anh nói xong, còn kiên định gật đầu. Tựa hồ muốn chứng mình lời mình nói là thật.

Ngu Dao thoáng cái không biết phải phản ứng như thế nào. Cô không nghĩ ra, bốn năm đại học này, cô cùng Diệp Tử Mặc cùng xuất hiện đã ít lại càng ít. Đừng nói cùng Diệp Tử Mặc, là bạn cùng lớp, bọn họ cũng rất ít gặp nhau, chẳng qua chỉ là giao tiếp cơ bản.

Ngu Dao muốn tránh thoát tay Diệp Tử Mặc. “Tử Mặc, chuyện này. . . Thật quá đột ngột.”

“Ngu Dao, anh biết, em rất khó có thể đồng ý với anh ngay lập tức. Anh tình nguyện cho em thời gian suy nghĩ.”


Thời gian hai năm cũng chờ rồi, Diệp Tử Mặc cũng không quan tâm thêm chút thời gian nữa. Anh cũng không biết tại sao mình sẽ thổ lộ với Ngu Dao dưới tình huống như thế.

Chẳng qua là, anh biết, nếu như, nếu không cùng Ngu Dao nói rõ tỉnh cảm của mình…, rất có thể, mình ngay cả cơ hội thổ lộ cũng không có.

Người đàn ông lái chiếc xe Maserati kia, từ lúc bắt đầu Diệp Tử Mặc đã cảm thấy đó chính là tình địch của anh.

Hai người ở trong vườn hoa khu chung cư ngây người không bao lâu, Ngu Dao lấy cớ có chuyện về nhà trước.

Cảnh tượng này quá lúng túng rồi, Diệp Tử Mặc nhìn Ngu Dao trở về phòng, anh cũng đi theo Ngu Dao trở về nhà.

Ngu Dao ngồi trên ghế sa lon, đến khi tối mịt, cũng không đi mở đèn phòng khách. Lúc Thạch Hâm trở lại, còn tưởng rằng Ngu Dao không có ở nhà. Vừa mở đèn đã bị Ngu Dao đang ngồi trên ghế sa lon dọa cho sợ hết hồn.

“Dao Dao, cậu ở nhà, sao không mở đèn? Làm mình sợ muốn chết.”

Thạch Hâm thấy cô không có phản ứng, đổi giày, đẩy đẩy cô, lúc này Ngu Dao mới có phản ứng: “A? Hòn đá nhỏ? Về rồi à?”

“Cậu đang làm gì thế? Gọi cậu cũng không có phản ứng?”

Ngu Dao xoa mặt, đáp: “Không có chuyện gì, nghĩ đến chút chuyện nên xuất thần thôi.”

“Tối nay cậu không đến Cám Dỗ sao?” Thạch Hâm thấy kỳ quái. Cũng đã hơn bảy giờ, làm sao cô ấy còn đang nhà.

Được Thạch Hâm nhắc nhở, lúc này Ngu Dao mới nhớ tới, tối nay còn phải đến Cám Dỗ. Cô từ trên ghế salon đứng lên xông về phòng của mình lấy túi, nói “Tạm biệt” cùng Thạch Hâm liền đi ngay.

Thạch Hâm đuổi theo phía sau, hỏi cô đã ăn cơm chưa? Đáp lại cô chỉ có hành lang trống rỗng và âm thanh đi xuống lầu.

Thời điểm Ngu Dao đến Cám Dỗ, may không bị trễ. Cô ở đại sảnh không bao lâu, đã thấy Từ Khiêm một mình tới đây.


“Sau khi tan việc, tôi chờ em trước cửa.” Từ Khiêm đi tới bên cạnh Ngu Dao, nói một câu bên tai cô, rồi lên lầu hai.

Ngu Dao bưng khay, còn muốn nói điều gì, Từ Khiêm cũng đã lên lầu.

“Người mới vừa rồi, là cậu chủ Khiêm sao?” Tiếu Tiêu cũng phục vụ ở đại sảnh, đi lên trước, hỏi.

“Ừ, Đúng vậy.”

Tiếu Tiêu nhìn theo bóng lưng của Từ Khiêm, bộ dạng si mê. “Quả nhiên rất tuấn tú nha. Rất ít có thể tiếp xúc những người này ở khoảng cách gần như vậy. Ai dà, làm sao cô quen vậy?”

Ngu Dao không biết trả lời thế nào, nói vài câu qua loa rồi đi làm việc.

Hôm nay Từ Khiêm đến đây, là do Cảnh Húc Nghiêu hẹn anh. Sắp đến giờ hẹn, Cảnh Húc Nghiêu lại gọi tới nói: “Mình có chuyện, phải về Giang Ninh một chuyến, hẹn lại lần sau.” Từ Khiêm vốn muốn chuyển hướng về nhà, nhưng lại nghĩ đến tối nay Ngu Dao sẽ ở Cám Dỗ, anh vẫn đến.

Anh một mình ở trong phòng bao, cũng không phải phòng VIP. Anh lẳng lặng ngồi bên trong uống rượu đỏ, anh đang nghĩ, như thế nào mới có thể nhanh chóng đem Ngu Dao bắt lại?

Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc, anh phát hiện, cô bé này thích mềm không thích cứng, nếu như vậy, cũng chỉ có thể mềm xuống.

Ngu Dao nhanh chóng tan việc, nhận được tin nhắn của Từ Khiêm, nói anh ở trước đợi cô, bảo cô sau khi tan việc trực tiếp đi ra ngoài là được.


Nhưng mới vừa thay quần áo xong, Diệp Tử Mặc đã gọi  điện thoại tới: “Ngu Dao? Em tan việc rồi sao?”

“Ừ, Tử Mặc, mình mới vừa tan việc, có chuyện gì sao?” Ngu Dao không chắc lúc này Diệp Tử Mặc có chờ mình ở trước cửa Cám Dỗ hay không.

Quả nhiên, đầu bên kia nghe cô nói đã tan việc, vui vẻ nói: “Anh ở trạm xe buýt chờ em, em đi ra ngoài, chúng ta cùng đi ăn một chút gì rồi về.”

Ngu Dao khó khăn nói: “Ừ, Tử Mặc, ngày mai đi. Hôm nay mình có hẹn rồi.” Nói xong không đợi bên kia đáp lại, cô liền cúp điện thoại.

Thu dọn đồ xong Ngu Dao chần chừ khoảng mười phút, cho đến khi Từ Khiêm gọi đến thúc giục lần nữa cô mới ra khỏi Cám Dỗ.

Vừa ra khỏi cửa, từ xa cô đã nhìn thấy xe của anhm dừng ở bên đường, cô nhìn sang trạm xe buýt, cũng không thấy Diệp Tử Mặc, đoán chừng có thể anh đã đi rồi, liền đi về phía chiếc xe của người đàn ông đang ngừng lại.

Hôm nay cô tính nói rõ ràng cùng Từ Khiêm.

Bao gồm chuyện tối ngày hôm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui