Editor: Xi
Cuối cùng là Từ Khiêm đưa Ngu Dao ra nhà ga, ở trên đường anh dặn dò Ngu Dao rất nhiều chuyện, cuối cùng vẫn là rất không yên tâm, muốn đưa cô trở lại trở lại thành phố Côn. Từ thành phố Bạch Sa đến thành phố Côn cũng là ba tiếng, không biết tại sao Ngu Dao nhất định phải kiên trì chính mình trở lại, anh có thể đưa Ngu Dao đến dưới lầu nhà cô, hoàn toàn không có cần thiết phải làm khổ như vậy.
Có điều, Ngu Dao kiên trì như vậy, Từ Khiêm cũng lười cùng cô tranh chấp, cô muốn chính mình trở về thì trở về đi. Từ Khiêm mắt thấy Ngu Dao ngồi trên xe buýt, rời xa tầm mắt của anh, anh mới rời khỏi nhà ga, đi xe đi tới bệnh viện. Nếu Ngu Dao không ở đây, anh có thể mang đống chuyện ở bệnh viện xử lý một chút. Sau khi Ngu Dao lên xe, lúc này mới gửi tin nhắn cho Ngu Dật Thần báo thời gian xe đến thành phố Côn,
Ngày hôm nay không phải ngày nghỉ, Ngu Dật Thần tất nhiên không thể tới trạm xe đón cô. Có điều Ngu Dao cũng không muốn cho Ngu Dật Thần đến đón mình chỉ là nói cho cậu biết một cái thôi.
Lúc xe lên cao tốc, Ngu Dao dựa vào bên cửa sổ bắt đầu ngủ, có lẽ không phải kỳ nghỉ nên trên đường cao tốc cũng chẳng có bao nhiêu xe, khả năng bình thường thì đi khoảng 2h. Quảng đường cao tốc ngày hôm nay chỉ tốn 1h đã đi xuống cao tốc. Sau khi ra khỏi cao tốc chính là đường đất xóc nảy, Ngu Dao bị rung tỉnh ngủ, tối hôm qua cô ngủ cũng không ngon vì vậy ở trên xe ngủ rất say, lúc xe đi vào một vũng cả người Ngu Dao bị rung lên răng cắn vào lưỡi 1 cái, cô thức tỉnh liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, đã đến thành phố Côn. Hai ngày trước thời tiết tốt, vũng bùn không có nước đọng bánh xe không có rơi vào hố bên trong nhấn ga cũng lái qua ngay.
Đến nhà ga thành phố Côn, đúng lúc là mười một giờ, Ngu Dao ra nhà ga liền chận một chiếc taxi trở về nhà. Ngu Thế Minh từ sau khi ra ngoài cũng không trở về đơn vị công tác, ông năm nay đã 50 tuổi tuy rằng nhà nước quy định tuổi về hưu của nam là 60 tuổi nhưng thông qua quan hệ làm bên trong cho rút khỏi, về lương hưu có thể là không quá cao nhưng ít nhất cuộc sống ở thành phố Côn cũng không có vấn đề gì lớn.
Những chuyện này, sau khi Ngu Dao và Ngu Dật Thần nhắn tin nói chuyện, Ngu Dao thật sự cũng tán thành Ngu Thế Minh nghỉ hưu. Tuy rằng chuyện ông bị điều tra vẫn chưa bị truyền ra thành phố Côn nhưng mọi người trong cơ quan đều biết. Hiện tại bây giờ ông đã được ra nhưng đi làm trở lại cũng chịu rất nhiều thị phị và những lời khó nghe.
Ngu Thế Minh đối với chuyện đơn vị cho ông nghỉ hưu tuy rằng bên ngoài là đồng ý nhưng trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái nhưng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nghe theo sắp đặt.
“Cha, mẹ con đã trở về.” Ngu Dao mở của nhà hướng vào trong phòng kêu một tiếng.
Lúc này Cố Tuệ Nhàn cùng Ngu Thế Minh đang trong nhà bếp chuẩn bị bữa trưa, sau khi nghe được âm thanh trước sau đi ra.
“Dao Dao con đã về rồi.” Ra tới trước là Ngu Thế Minh.
Cố Tuệ Nhàn ở trong nhà bếp nấu cháo, trong tay đang quấy nồi cháo đang sôi cũng ngừng lại, bà tắt lửa, đi ra ngoài cửa thì nhìn thấy Ngu Dao đang thay giày, bà có chút không tự nhiên.
“Sao con về mà không nói đến một tiếng vậy.”
“Lúc mua vé con sợ như lần trước xảy ra chuyện không về được, nói trước cho hai người lại để hai người cao hứng một lần nữa.” Ngu Dao giải thích.
lần trước chưa trở về được, Ngu Thế Minh vẫn luôn nhớ Ngu Dao, ông vốn muốn đi thành phố Bạch Sa thăm con gái, không ngờ Ngu Dao trở về trước.
Đem Ngu Dao đón vào nhà Ngu Thế Minh rót cho cô chén nước.
“Trên đường có mệt hay không?”
“Không mệt “Ngu Dao uống một hớp cười nói.
Không gì quan trọng hơn trở về gặp cha mình, cho dù là mệt công cũng cảm thấy hài lòng.
Trong phòng bếp Cố Tuệ Nhàn còn làm cơm, bà cùng Ngu Dao cũng không có nói quá nhiều, liền vội vàng đi vào nhà bếp ngay, có lẽ cũng không biết cùng Ngu Dao nói cái gì, dù sao một số chuyện Cố Tuệ Nhàn làm, sau khi Ngu Dật Thần thuật lại bà cũng cảm thấy có lỗi với Ngu Dao. Nhưng mà vào lúc đó không còn cách nào khác, khi biết được thời gian Ngu Thế Minh bị điều tra nguyên nhân là bời vì Ngu Dao cả người bà đều choáng váng. Hai người tìm rất nhiều biện pháp đều không thấy được Ngu Thế Minh, hơn nữa tin tức của ông càng ngày càng ít, mãi đến cuối cùng đến tai bộ phận phản tham, hình thức của chuyện này không khống chế được rồi. Cố Tuệ Nhàn lòng như lửa đốt mới có thể đối với Ngu Dao như vậy, nói cho cùng tất cả là con gái của mình. Bà trong thời gian này đang uống thuốc nhưng cũng không có nghĩa là bà không biết mình đã làm ra những chuyện gì, hơn nữa sau đó Ngu Dật Thần ở bên nhắc nhở bà, Cố Tuệ Nhàn liền nghĩ tới toàn bộ.
Bữa trưa thức ăn trong nhà rất bình thường, sau khi Ngu Thế Minh được ra, nửa tháng này mặc dù thân thể không tệ, nhưng không được như trước, Cố Tuệ Nhàn cũng không làm đồ ăn quá nhiều dầu mỡ cho ông ăn, hai người cố gắng ăn thanh đạm là chính, buổi trưa đều là các loại cháo, bởi vì Ngu Dao trở về Cố Tuệ Nhàn cố ý làm cho cô bánh trứng gà ăn kèm với cháo cũng rất ngon.
Ngu Thế Minh vẫn có một thói quen, sau bữa trưa sẽ ngủ một giấc, dĩ bảo vệ ngọ có tinh thần.
Thấy Ngu Thế Minh tiến vào phòng ngủ Ngu Dao lúc này mới bắt đầu giúp đỡ Cố Tuệ Nhàn thu dọn bát đũa.
“ Chớ để ý, để mẹ làm.” Cố Tuệ Nhàn đem một ít thức ăn còn lại để vào trong bát.
“ Không có chuyện gì. Mẹ đi nghỉ ngơi đi để con làm cho.”
Nghe Ngu Dao nói như vậy Cố Tuệ Nhàn ngừng tay đang thu dọn gì đó, ngẩng đầu nhìn Ngu Dao một chút, trong lòng bà có chút cảm giác khó chịu.
“Cậu ta, đối với con có tốt không?” Người Cố Tuệ Nhàn nói là Từ Khiêm.
Ngu Dao trở lại thành phố Bạch Sa không tới hai ngày, Ngu Thế Minh đã được thả ra, Cố Tuệ Nhàn tất nhiên biết là do Ngu Dao.
Ngu Dao run lên, “Tốt vô cùng.”
Không phải là tốt vô cùng sao? Ngoại trừ lúc bắt đầu cô chống lại anh một hồi, chịu chút khổ, sau đó cô biết người đàn ông này muốn cô thuận theo, thời gian này cũng dễ chịu rồi.
Cố Tuệ Nhàn nhìn cô con gái này, có loại cảm giác nói không ra lời, Ngu Dao là đứa con gái hiếu thuận điểm ấy là không thể nghi ngờ không thể nghi ngờ, nếu như thời điểm nghi ngờ Ngu Dật Thần, thân thể của chính mình hơi suy sụp một chút, đến nỗi không thể mang thai được, Cố Tuệ Nhàn đối với đứa con gái này cũng sẽ không quá kém.
Bà đem tất cả mọi chuyện, tất cả mọi lỗi đều đổ lên cô con gái này, nhưng xưa nay chưa hề nghĩ tới tất cả những thứ này cũng không phải Ngu Dao muốn xem thấy.
Tuy rằng, chuyện của Ngu Thế Minh, xét đến cùng là do Ngu Dao gây nên nhưng thời điểm khi bà đối với con gái mình như vậy, nói bà trong lòng không khó chịu, tất cả đều là giả.
Hai người thu dọn bát đũa cũng rất nhanh, Ngu Dao rửa chén, Cố Tuệ Nhàn phụ trách lau khô, xong hết mọi thứ, Ngu Dao mới từ trong hành lí của mình mang về đem thuốc bổ mua cho Ngu Thế Minh lấy ra.
“ Mẹ những thứ này là thuốc bổ cho cha,mẹ để ý cho cha dùng.” Ngu Dao đem tất cả mọi thứ đổ ra, sau đó từng cái đặt tại trên khay trà.
Cố Tuệ Nhàn lau khô tay, sau đó đi tới, cầm lấy một bình vitamin E, “Đây là cái gì? “
“ Đây là vitamin, tăng cường sức đề kháng, sớm muộn gì cũng phải uống.” Ngu Dao liếc mắt nhìn cái bình trong tay Cố Tuệ Nhàn.
“ Đây là dầu cá, sáng mắt.”
Đem những dược phẩm chăm sóc sức khoẻ to to nhỏ nhỏ này nói rõ cho Cố Tuệ Nhàn, lúc này Ngu Dao mới an tâm.
Trước đây Hai mẹ con không có nhiều đề tài có thể nói, bây giờ đề tài có thể nói ngày càng ít đến mức đáng thương, hai người yên tĩnh ngồi trong phóng khách, không nói câu nào, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cuối cùng vẫn là điện thoại của Ngu Dao đánh vỡ sự yên tĩnh này, nhìn thấy điện thoại gọi đến là Từ Khiêm, Ngu Dao liếc mắt nhìn Cố Tuệ Nhàn sau đó mới nhận điện thoại.
“Về nhà rồi sao?” Vào lúc này Từ Khiêm ở trong phòng làm việc mới vừa xem xong một phần bệnh án.
“ Ừ, vừa ăn cơm xong rồi.” Ngu Dao thấy Cố Tuệ Nhàn ở đây nhìn dược phẩm.
“ Ngày mai mấy giờ lên xe? Anh đi đón em.” Từ Khiêm nói rồi chỉ muốn cho cô về nhà một buổi chiều.
Ngu Dao suy nghĩ một chút.
“Em có thể ở lại đến Chủ nhật rồi trở lại.” Hôm nay là thứ 5 còn có một ngày là đến cuối tuần.
“Không được.” Từ Khiêm kiên quyết từ chối.
Có thể để cho cô trở về ở nhà một buổi chiều cũng đã đủ khai ân, bây giờ cô còn muốn ở thêm mấy ngày, vậy anh làm sao bây giờ? Ban đêm không có người ôm, Từ Khiêm cả người cũng không thoải mái.
“ Sáng sớm thứ bảy ta liền trở về, không được sao?” Ngu Dao còn muốn nỗ lực thuyết phục Từ Khiêm.
“ Không được, ngày mai trước bữa trưa phải trở về. “Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tuệ Nhàn thấy Ngu Dao cúp điện thoại.
“ Làm sao vậy? “Thấy vẻ mặt đó của cô, bà liền biết là ai gọi điện thoại tới. Vừa nãy bà nghe thấy Ngu Dao cùng người kia nói muốn ở nhà thêm hai ngày.
“Con phải đi à?”
“Không có, ngày mai con mới đi.”
“ Nhanh như vậy sao? Sao không ở thêm hai ngày nữa?” Cố Tuệ Nhàn vẫn tưởng rằng lần này trở về Ngu Dao ít nhất sẽ ở đến chủ nhật mới trở lại.
“ “Dạ mẹ, con còn có công việc.” Ngu Dao không thể làm gì khác hơn là lấy công việc làm cái cớ.
Người trong nhà cũng không biết cô bởi vì chuyện tình của Ngu Thế Minh, vì xin nghỉ nhiều lần, Lâm Tịch rất nhẹ nhàng nói với cô cho cô tự thôi việc rồi.
Buổi tối.
Ngu Dật Thần tan học, liền đến thẳng phòng của Ngu Dao.
Cậu đã sớm nhận được tin nhắn của Ngu Dao biết cô hôm nay trở về. Cậu rất lâu không nhìn thấy Ngu Dao rồi, rất muốn gặp cô, hôm trước không gọi được điện thoại cho cô Ngu Dật Thần còn có chút lo lắng.
“Chị.” Ngu Dật Thần mở cửa phòng, rất hưng phấn gọi.
Ngu Dao đang đọc sách, nghe được âm thanh của em trai cô khép sách lại.
“Đã về rồi.”
“Chị, chị đọc cái gì vậy?”
“Không có gì, mấy sách ngoại khoá thôi.” Thật sự Ngu Dao xem sách có liên quan tới mậu dịch kinh tế đối ngoại.
Hai chị em rất lâu không gặp nhau vừa gặp mặt tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, quan trọng nhất là Ngu Dật Thần rất quan tâm muốn hỏi cô gần đây cuộc sống thế nào?
“Mọi thứ đều như cũ.”
Người nhà Ngu gia, thực ra trong lòng đều rất rõ ràng, Ngu Thế Minh có thể ra ngoài, đều là do chính bản thân Ngu Dao đổi lấy.
Hai chị em nói chuyện đến muộn, Ngu Dật Thần cũng có chút buồn ngủ, cậu còn không đồng ý rời đi.
“Đi ngủ đi. Ngày mai em còn phải đi học.”
“Chị, buổi tối em ngủ trong phòng chị nha.” Ngu Dật Thần đã rất lâu chưa cùng chị nói chuyện một ngày.
Cậu biết ngày mai Ngu Dao phải đi, cũng không biết lúc nào mới có thể quay trở về lại, cậu muốn đêm nay cùng chị được tâm sự.
“Rất lâu rồi không có ngủ dưới đất rồi.”
Ngu Dao cười cậu.
“Đem đệm chỗ đó ra đi.” Khi còn bé hai chị em thường hay ngủ dưới đất trong phòng ngủ.
Đặc biệt là mùa hè, thời gian vẫn chưa có chuyển sang phòng ở lầu này, Ngu Dật Thần thích nhất tắm xong nửa quả dưa hấu, ngồi ở trên mặt đất chờ Ngu Thế Minh kệ chuyện ngày xưa cho các cậu. Thời điểm đó Ngu Dật Thần còn nhỏ, sau khi nghe xong những câu truyện ma, lại không thể làm gì khác hơn là lôi kéo Ngu Dao, với cô ngủ chung.
Đem đệm bày sẵn, Ngu Dật Thần liền đi tắm rửa. Nhìn bóng lưng của em trai, Ngu Dao khẽ cười một cái.
Thật không có cái gì hạnh phúc hơn so với việc ở bên cạnh gia đình, là quan trọng nhất rồi.
Ngoài cậu ra, tất cả đều tuỳ duyên đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...