Lý Hàn Phong đưa Chu Lẫm trở về biệt thự, không phải biệt thự lúc Chu Lẫm bị thương, mà là nơi Lý Hàn Phong thực sự ở.
Lúc xuống xe, Chu Lẫm sững sờ nhìn trước mắt, nhà của Lý Hàn Phong gần như không khác gì lâu đài, trong ngoài đều là vệ sĩ mặc vest đen, có thể nói là an toàn tuyệt đối. Mặc dù Chu Lẫm biết rõ tài sản của gia đình Lý Hàn Phong, nhưng một dinh thự sang trọng và khổng lồ như vậy khiến Chu Lẫm có chút ngoài dự kiến.
Nhìn “lâu đài” trước mặt, Chu Lẫm nghĩ thầm, phải chăng Lý Hàn Phong sống một mình trong một căn nhà lớn như vậy có quá u ám.
Sau khi tiến vào căn biệt thự cao lớn, Lý Hàn Phong vòng tay qua eo Chu Lẫm, Chu Lẫm hiển nhiên hất tay Lý Hàn Phong ra, nhưng xét về mặt thể lực, cậu không thể đấu lại Lý Hàn Phong, cứ như vậy cậu bị Lý Hàn Phong dán chặt bên người ôm đi.
Nhìn thấy Chu Lẫm bị kích động với quy mô lãnh địa của mình, Lý Hàn Phong đặc biệt phái một hầu gái dẫn Chu Lẫm đi thăm quan, về sau cũng giữ Chu Lẫm bên cạnh, bây giờ làm quen hoàn cảnh trước cũng không tồi.
Lý Hàn Phong không thể không đi đối phó với tên đang đợi hắn ở phòng khách.
“Anh~ hai~” Lý Hàn Vũ kéo cao giọng, chạy đến trước mặt Lý Hàn Phong với vẻ mặt ủy khuất.
Khi Lý Hàn Vũ chạy đến, Lý Hàn Phong phát hiện ra rằng một chiếc răng cửa biến mất, nhìn cái lỗ đen trống không, muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu.
“Cậu không phải ở nhà Triệu Tú Anh sao, như thế nào lại chạy tới đây!” Giọng điệu của Lý Hàn Phong đầy vẻ không vui, căn bản hắn tính toán sau khi trở về, đem mấy ngày không có hội làm chuyện đó cùng với Chu Lẫm tính toán một lần luôn. Không nghĩ tới lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
"Hình như A Tú đang giận em. Cho dù có dỗ thế nào, em ấy cũng không để ý tới em." Giọng nói của Lý Hàn Vũ khàn khàn, trên mặt đầy vẻ thương tâm, nhưng khi mở miệng ra thì lộ một cái lỗ hổng, tất cả bầu không không khí bi thương nháy mắt đều biến mất.
"Cậu đã làm gì Triệu Tú Anh? Tôi nhớ cậu ta đã chấp nhận cậu." Lý Hàn Phong sốt ruột ngồi trên sô pha, nghĩ đến Chu Lẫm vẫn đang đợi mình, Lý Hàn Phong có ý muốn lập tức đá Lý Hàn Vũ trước mặt đi. Nhưng Lý Hàn Vũ là em trai mà Lý Hàn Phong hắn thương yêu nhất, tuy rằng cũng rất đau đầu với cậu ta.
"Em chỉ vô tình say rượu, sau đó tâm huyết dâng trào, muốn phản công đem A Tú đè xuống, rồi sau đó..." Bị người ta đấm cho gãy mổ chiếc răng cửa đuổi ra ngoài.
“Chờ đã!” Lý Hàn Phong có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Hàn Vũ, “Ý của cậu là từ trước đến nay ở cùng Triệu Tú Anh, cậu vẫn luôn bị hắn đè phía dưới?"
"Em cũng nghĩ là em ở trên đó, nhưng..." Lý Hàn Vũ cúi đầu xấu hổ xoa xoa ngón tay, "Nhưng Á Tú không đồng ý, còn nói rằng em hoặc là nằm dưới, hoặc là biến khỏi đây, cho nên em...” ngoan ngoãn nằm ở bên dưới.
Lúc này, Lý Hàn Phong thực sự muốn đá chết cái thứ không tiền đồ Lý Hàn Vũ này. Bất quá, hắn hảo tâm giao cho Triệu Tú Anh đưa tới bên hắn, không ngờ bị tên tiểu nhân Triệu Tú Anh thượng ngược lại.
Triệu Tú Anh có sự thông minh mà Lý Hàn Vũ không bao giờ có thể sánh kịp, Lý Hàn Phong biết rằng Lý Hàn Vũ, một kẻ ngốc còn ngốc hơn cả Chu Lẫm, khẳng định sẽ bị lời nói của Triệu Tú Anh dụ dỗ hoặc chơi xỏ. Nhưng Lý Hàn Phong biết rằng, mặc dù Triệu Tú Anh thông minh hơn Lý Hàn Vũ, nhưng thân thủ của hắn kém xa Lý Hàn Vũ, cho nên nếu Lý Hàn Vũ muốn chiếm thế thượng phong, tuyệt đối là có thể thực hiện được.
Lý Hàn Phong cảm thấy mình quá lười để mắng tên ngây thơ hồn nhiên Lý Hàn Vũ, vì cái gì mà cùng thiếu gia trong gia đình, Lý Hàn Vũ cùng hắn lại chênh lệch lớn như vậy.
Nếu Lý Cừu, trùm hắc bạch lưỡng đạo, nghe thấy danh tiếng cũng có thể sợ vỡ mật, nếu biết con trai mình bị một nam nhân đè phía dưới, phỏng chừng sẽ bị làm cho tức chết.
"Cậu trở về với Triệu Tú Anh hoặc ở khách sạn, tôi sẽ không cho cậu ở đây." Đối mặt với vẻ mặt van xin của Lý Hàn Vũ, Lý Hàn Phong nói dứt khoát. Khó khăn mới có thế giới hai người với Chu Lẫm, đương nhiên là Lý Hàn Phong sẽ không dễ dàng cho bất cứ ai phá vỡ nó.
“Em không phải muốn ở đây” Đôi mi nhướng lên của Lý Hàn Vũ chùng xuống, như thể cậu đang rất rối rắm, “Cha yêu cầu em trở về Mỹ, nhưng em… muốn ở cùng với A Tú." Lý Hàn Vũ càng nói, giọng càng trầm xuống. Tưởng tượng cảnh bản thân trở về Thượng Nguyệt Bang, khả năng cao sẽ không gặp lại A Tú, trong lòng Lý Hàn Vũ cảm thấy một trận đau đớn, so ra việc để A Tú dùng đầu gối đánh rớt răng cửa còn đau hơn.
Hơn nữa sau khi trở lại Thượng Nguyệt Bang, khẳng định sẽ vì không hoàn thành nhiệm vụ mà bị tâm phúc của Lý Cừu đánh cho mất nửa cái mạng. Nghĩ đến đám bạo hành, Lý Hàn Vũ cảm thấy ớn lạnh.
"Cậu trước ở trong nước đi, tôi sẽ tìm thời gian đi giải thích sự tình ở đây cho cha."
"Nhưng cha hiện giờ có vẻ rất giận anh hai, từ khi anh hai từ Châu Phi trở về, cha liền đem toàn bộ công việc Thượng Nguyệt Bang giao cho anh cả quản lý, bây giờ lòi nói của anh hai trong lòng cha...” Lý Hàn Vũ không dám nói câu cuối cùng “Không đủ trọng lượng."
“Tôi biết điều đó.” Lý Hàn Phong vô cảm nói.
"Em sẽ ở lại đây với A Tú, không quay trở về nữa."
"Được."
“Anh hai, anh thật sự có thể đảm bảo rằng em sẽ an toàn sao?” Lý Hàn Vũ cẩn thận hỏi, so với Lý Hàn Phong, Lý Hàn Vũ thực sự sợ hãi người cha máu lạnh Lý Cừu hơn.
"Tôi có thể đảm bảo cậu sẽ không bị lão nhân kia giết!"
"Sẽ bị đánh sao?"
“Nếu cậu còn nói nhảm, tôi sẽ phái người trói cậu trở về Mỹ ngay lập tức.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói.
Quả nhiên Lý Hàn Vũ không dám tiếp tục nói nữa, nghĩ dù sao trở về hay không cũng sẽ bị phạt, vậy thì ở cùng A Tú của hắn sẽ tốt hơn.
Lý Hàn Vũ vui vẻ rời khỏi phòng khách, nghĩ sau khi trở về sẽ xin lỗi như thế nào, lại nghĩ không cần trở về Mỹ, Lý Hàn Vũ mừng như khỉ. Lý Hàn Phong nhìn bóng lưng Lý Hàn Vũ đi xa, bất lực lắc đầu. Con người này, trừ bỏ bị người ta đè thì còn có cách nào khác.
Sau khi Lý Hàn Vũ rời đi, trong lòng chờ mong đứng dậy đi tìm Chu Lẫm đang đi tham quan xung quanh.
Tâm trạng Lý Hàn Phong rất tốt, không bị lời nói của Lý Hàn Vũ vừa rồi ảnh hưởng. Lý Hàn Phong biết điều gì sẽ xảy ra nếu hắn làm điều này, Lý Cừu khẳng định sẽ không bỏ qua hắn. Nhưng mà, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, khi thế lực của hắn âm thầm bao phủ toàn bộ Lý Cừu, Lý Hàn Phong sẽ không cần cố kỵ bất cứ ai, đến lúc đó hắn sẽ đưa Chu Lẫm hưởng thụ cuộc sống vô tư vô lự mà mình mong muốn. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể chờ đợi.
Mỗi ngày sống trong sự tranh đấu khiến Lý Hàn Phong đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt mưa gió chém giết, cho nên Lý Hàn Phong chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ mong chờ một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, được ở bên người mình yêu, đùa giỡn với cậu, yêu thương cậu, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đi dạo trong ngôi biệt thự nơi hắn đã sống nhiều năm, lần đầu tiên Lý Hàn Phong cảm thấy xung quanh còn còn là tường băng lạnh giá nữa, mà bây giờ đã có nơi để hắn trút bỏ mọi cô đơn bên trong. Trên miệng Lý Hàn Phong vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt, khiến những vệ sĩ luôn canh gác biệt thự suýt nữa kinh hãi đến rớt cả con mắt. Ngày thường Lý Hàn Phong luôn mang vẻ mặt lạnh lùng không thể lạnh hơn, nhưng bây giờ cư nhiên lại nở nụ cười. Tuy rằng vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng cũng đủ khiến đám người luôn lo lắng đề phòng trước Lý Hàn Phong phải hít sâu một hơi.
Lý Hàn Phong không cho Jason đi theo, lý do rất đơn giản, sau này tìm được Chu Lẫm, hắn phải làm chút... khụ khụ.... chuyện. Cho nên thân thể của Chu Lẫm, ngoại trừ Lý Hàn Phong hắn, những người khác đều không thể thấy.
Sau đó ở hồ hoa sen, Lý Hàn Phong thấy một cảnh tượng như thế này.
“Thiếu gia Chu thật sự thích nói đùa, Tiểu Mỹ sao có thể xinh đẹp như vậy.” Người hầu gái đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng chuyển động mặt đất.
“Nếu không xinh đẹp, làm sao có thể khiến trái tim tôi rung động?” Chu Lẫm nhìn người hầu gái sắc mặt đỏ bừng, bỗng nhiên tâm tình nổi lên, khóe miệng cong lên, bộ dáng như một tên côn đồ, dùng cách mà cậu thường dùng để tán tỉnh các cô gái, đùa giỡn co hầu gái trước mặt
"Thiếu gia Chu cho dù tốt hay xấu, Tiểu Mỹ làm sao có thể khiến cho trái tim của thiếu gia rung động được?" Tiểu Mỹ kích động nhảy dựng chân lên, suýt chút nữa che mặt xấu hổ, nhưng khuôn mặt hấp dẫn như quả táo đỏ lại càng khơi dậy tính nghịch ngợm của Chu Lẫm càng thêm hưng phấn. Chu Lẫm cảm thấy như mấy thế kỷ không có nhìn thấy một người phụ nữ, mở mắt nhắm mắt đều toàn là nam nhân, hôm nay lại gặp một người phụ nữ ngây thơ dễ thương như vậy, Chu Lẫm chả lẽ không nhân cơ hội này đùa giỡn chút sao.
Chu Lẫm đột nhiên ghé sát tai Tiểu Mỹ, nhắm mắt lại như muốn ngửi mùi thơm trên người Tiểu Mỹ.
“Thơm quá!” Chu Lẫm nhỏ giòn cười xấu xa, “Mỹ nữ xinh đẹp, có thể cho tôi số điện thoại được không?"
Bị một người đàn ông vô cùng đẹp trai như vậy tiếp cận, Tiểu Mỹ cảm thấy hơi thở của mình chậm đi nửa nhịp, do dự một lúc lâu mới nói: "Vậy thì... vậy để tôi viết cho anh!"
Chu Lẫm hài lòng rụt đầu lại, Tiểu Mỹ lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong túi.
Mỗi người hầu trong biệt thự của Lý Hàn Phong đều có một cuốn sổ như vậy để ghi lại những thói quen thường ngày của hắn, ví dụ như Lý Hàn Phong vô tình đi đến hồ sen, cau mày khi nhìn thấy nước trên phiến đá bên cạnh, liền ghi lại ngay và nhanh chóng quét dọn sạch sẽ.
Ngay khi Tiểu Mỹ lấy cuốn sổ ra, cơ thể cô lập tức đông cứng tại chỗ, cô sợ hãi làm rơi cuốn sổ trên tay xuống đất.
Bởi vì Lý Hàn Phong đứng ở phía sau Chu Lẫm, sắc mặt muốn bao nhiêu hắc có bấy nhiêu hắc.
Chu Lẫm mỉm cười, cúi xuống nhặt quyển sổ rơi trên mặt đất, đặt vào tay Tiểu Mỹ.
"Có chuyện gì vậy? Cô vui đến mức không cầm được sổ à?"
“Chu... thiếu gia, tốt hơn hết là tôi nên tiếp tục công việc dẫn anh đi thăm quan đi.” Tiểu Mỹ vội vàng cất cuốn sổ đi, cô sợ đến mức muốn khóc.
"Nhưng tôi không còn sức nữa, sao cô không dẫn tôi đi nhỉ" Chu Lẫm cười xấu xa vươn tay nắm lấy tay Tiểu Mỹ. Đôi bàn tay thon gọn mịn màng ấy ngay cả đàn ông cũng muốn chạm vào, và tất nhiên Chu Lẫm cũng không ngoại lệ.
Tiểu Mỹ nhanh chóng rút tay về, yếu ớt nói: "Chu thiếu gia, đừng làm như vậy, Lý tổng sẽ luôn không thích."
"Dẹp! Ai quan tâm tên khốn đó có vui hay không, chỉ cần chúng ta vui là được." Chu Lẫm thản nhiên nói.
Tiểu Mỹ nhìn gương mặt xám như tro tàn của Lý Hàn Phong, cô thậm chí không dám phát ra tiếng thở.
Nhìn thấy sắc mặt Tiểu Mỹ khó coi, Chu Lẫm đang định hỏi thì nghe thấy phía sau có truyền đến âm thanh lạnh đến đóng băng.
“Cậu là gọi ai là tên khốn?” Lý Hàn Phong híp mắt, trong lòng lửa giận hừng hực, mới rời đi không đến nửa canh giờ, cư nhiên nam nhân này dám ở phía sau ngoại tình.
Chu Lẫm giật mình, quay đầu nhìn vẻ mặt u ám của Lý Hàn Phong, trong lòng nhất thời cứng đờ. Nhưng cậu vẫn tự tin phản bác: "Chuyện này liên quan gì đến anh!"
Tiểu Mỹ không ngờ rằng có người dám tranh cãi với Lý Hàn Phong, cô ấy cảm thấy bốn phía xung quanh đều là sát khí, vội vàng lắp bắp và nói, "Lý Lý... Lý tổng, Tiểu Mỹ xin phép lui xuống." Tiểu Mỹ nói xong định quay người rời đi, không ngờ Lý Hàn Phong đột nhiên lạnh lùng ra lệnh sau lưng: "Quay lại cho tôi!"
Tiểu Mỹ nào dám cãi lời, cô nhanh chóng quay người lại, cẩn thận hỏi: "Lý tổng còn có chuyện gì sao?"
Lý Hàn Phong liếc nhìn Chu Lẫm, sau đó khóe miệng tà mị xấu xa, hắn muốn Chu Lẫm không còn mặt mũi nào dây dưa với người phụ nữ này nữa.
“Không được quay đầu hay nhắm mắt.” Bây giờ hắn muốn cho mọi người xem cảnh tượng hay ho.
Tiểu Mỹ nghi hoặc khó hiểu, nhưng cô không dám trái lệnh, cô đứng thẳng và nhìn về phía này.
Chu Lẫm nghi hoặc, nghĩ thầm muốn cho xem cái gì.
Lý Hàn Phong khẽ cười, đột nhiên ôm đầu Chu Lẫm, thô bạo hôn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...