Lý Hàn Phong không ngờ Lý Hàn Uy sẽ đột nhiên tới thăm, nhưng nhìn thấy Lý Hàn Uy đem theo nhiều thuộc hạ như vậy, trong lòng Lý Hàn Phong không khỏi trào phúng, kỳ thật Lý Hàn Uy đối với hắn ít nhiều cũng có phần sợ hãi.
Lý Hàn Phong biết lúc nào Lý Hàn Uy rất được Lý Cừu coi trọng, nhưng điều này không có nghĩa là Lý Hàn Uy xem hắn như một kẻ thất bại để lật đổ Lý Hàn Phong hắn.
Trong đại sảnh, Lý Hàn Phong và Lý Hàn Uy đối mặt nhau ngồi trên ghế sô pha, ở giữa là chiếc bàn kính. Lý Hàn Uy dựa vào ghế sô pha, khoanh chân lại, bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Chén trà tinh xảo thế nhưng bên trong chỉ toàn nước lọc, Lý Hàn Uy sắc mặt lạnh đi, ngay sau đó liền trở lại như cũ. Quả nhiên, Lý Hàn Phong vẫn không để Lý Hàn Uy hắn vào mắt.
Vẻ tức giận chợt lóe trên mặt Lý Hàn Uy đã bị Lý Hàn Phong bắt lấy, Lý Hàn Phong khẽ cười, sau đó nói: “Trà này là tôi đặc biệt phân phó thuộc hạ làm cho đại ca, không biết đại ca khi uống cảm thấy thế nào?"
“Hương vị không tồi, nhưng nó nhắc tôi nhớ về rất nhiều điều trong quá khứ.” Lý Hàn Uy thâm ý thay đổi giọng điệu, đặc biệt khẩu khí lúc nói 'trong quá khứ' lại càng thêm trầm thấp.
“Nếu đại ca hoài niệm quá khứ, tôi có thể trình diễn lại cho đại ca thấy.” Lý Hàn Phong phong khinh vân đạm một câu khiến sắc mặt Lý Hàn Uy trong phút chốc thay đổi. Đồng thời, Lý Hàn Phong ám chỉ Lý Hàn Uy đối đầu với hắn chính là tìm đường chết.
“Phải không?” Lý Hàn Uy trên mặt lộ ra một nụ cười lãnh đạm, nhưng lại âm thầm siết chặt nắm tay.
“Tất nhiên.” Lý Hàn Phong không nhanh không chậm đáp.
Trong nháy mắt, bầu không khí trong đại sảnh giảm xuống đến cực điểm, thuộc hạ hai bên không dám thở ra tiếng, thời khắc này chuẩn bị sẵn sàng rút súng ra đối đầu với nhau.
“Haha…” Lý Hàn Uy đột nhiên bật cười, đặt tách trà trong tay xuống, hai tay vòng nhau trên ngực dựa vào sô pha, “Không ngờ sau ba năm, chúng ta vẫn có thể bình thản nói đùa như vậy, thật sự phải kêu Tiểu Vũ tới, ba anh em ta hảo hảo ôn chuyện."
“Mục đích đại ca đến đây hẳn không phải chỉ ôn chuyện đi.” Lý Hàn Phong cầm tách trà, bình tĩnh dẫn Lý Hàn Uy vào chính sự.
Lý Hàn Uy cười nhẹ, vẫy tay về phía sau, tất cả thủ hạ phía sau đều rời khỏi đại sảnh, Li Hanfeng đồng dạng cũng nháy mắt với Jason, Jason dẫn mọi người lui xuống. Cuối cùng, đại sảnh to lớn chỉ còn lại hai người Lý Hàn Phong và Lý Hàn Uy.
“Chỉ còn lại có hai chúng ta.” Lý Hàn Uy cười thâm thúy, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lý Hàn Phong, thân thể kề sát bên người Lý Hàn Phong. Lý Hàn Phong có chút chán ghét nhíu mày, nhưng không có ngăn cản.
Lý Hàn Uy thấy Lý Hàn Phong không có phản ứng, vươn bàn tay xuống hạ bộ Lý Hàn Phong sờ soạng.
Bốp! Lý Hàn Phong nhanh chóng bắt lấy cái tay Lý Hàn Uy, tay còn lại cầm súng áp ở bụng Lý Hàn Uy.
“Đừng tưởng rằng bây giờ cha coi trọng anh, thì tôi không dám giết anh.” Lý Hàn Phong vô cảm nhìn Lý Hàn Uy, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
“Là ai cầu xin ta thượng vào đêm đó, ngươi quên rồi sao?” Lý Hàn Vĩ ghé sát vào lỗ tai Lý Hàn Phong nói nhỏ, “Ta còn nhớ rõ mùi vị của đêm đó, ngươi ăn thật ngon.”
Lý Hàn Phong bắn không chút do dự, nhưng không ngờ trong súng không có đạn.
Lý Hàn Uy nhìn sắc mặt ngày càng xấu đi của Lý Hàn Phong, hài lòng quay trở lại chiếc ghế sô pha đang ngồi.
“Ba năm trước, ngươi bắn sáu phát trên người ta, đến nay một viên vẫn chưa lấy ra.” Lý Hàn Uy chỉ vào ngực, nếu không phải vị trí tim hắn hơi khác thường, hắn đã chết dưới tay của Lý Hàn Phong.
“Nhưng tôi vẫn không thấy anh học được bài học của ba năm trước.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói.
"Phong thủy luân chuyển, người cười đến cuối cùng mới có tư cách nói đến giáo huấn."
Nhìn Lý Hàn Phong lúc này thờ ơ, trong cơ thể Lý Hàn Uy nổi lên dục vọng mãnh liệt, hắn muốn hung hăng tra tấn người đàn ông luôn làm bộ dáng lạnh lùng này, nhìn hắn ta cầu xin tha thứ, nghe hắn ta khóc.
"Còn ba ngày nữa cuộc đấu giá 'Underground' năm nay mới bắt đầu. Nghe nói cậu cũng mang hàng 'thượng phẩm' tới, giá có vẻ rất cao." Lý Hàn Uy nhìn Lý Hàn Phong, muốn nắm bắt bất kỳ thay đổi nhỏ nào trong biểu cảm trên khuôn mặt của Lý Hàn Phong, bởi vì tiếp theo sau đây mới là mục đích chính của hắn đến đây.
"Bởi vì đại ca vừa mới lên chức ông chủ 'Underground', cho nên mới mang theo một sủng vật tới góp vui. Thuận tiện mua chút gì mới mẻ mang về nhà.
Lời nói nhàn nhạt của Lý Hàn Phong khiến Lý Hàn Uy không thể tìm ra sự khác biệt dù chỉ nhỏ nhất, đồng thời tìm được cớ ba ngày sau xuất hiện công khai ở 'Underground'.
"Năm nay, số lượng thành viên 'underground' nhiều hơn những năm trước. Cậu phải biết rằng họ đều là những kẻ biến thái, sẵn sàng dùng tiền để thỏa mãn dục vọng bản thân, thương phẩm khẳng định sẽ rất kịch liệt. Nếu cậu nhắm trúng món hàng nào, tôi có thể giữ người dưới đài, không cho tham gia đấu giá. ”Lời của Lý Hàn Uy rất rõ ràng, nói cho hắn biết có muốn Chu Lẫm hay không.
"Đại ca thật sự đang nói đùa, tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy thương phẩm trông như thế nào, vì vậy làm sao tôi có thể chắc chắn rằng nó có phù hợp với khẩu vị của tôi hay không." Lý Hàn Phong bình tĩnh trả lời, nhưng Lý Hàn Uy biết rằng Lý Hàn Phong là một người rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, không thể hiện hỉ nộ ái ố mới chân chính là sự đáng sợ của hắn ta.
"Năm nay chất lượng các mặt hàng rất tốt, tôi kêu người chụp vài bức ảnh, cậu có thể nhìn xem." Lý Hàn Uy lôi từ trong túi ra mấy bức ảnh vứt trên bàn, các bức ảnh rơi rải rác trên bàn.
Lý Hàn Phong chỉ liếc mắt đã thấy bức ảnh của Chu Lẫm, trong bức ảnh, Chu Lẫm đầu quấn băng, hai mắt nhắm ngủ ở trên giường, khuôn mặt tuấn tú trông có vẻ tiều tụy. Điều này khiến Lý Hàn Phong nghĩ đến cảnh tượng Chu Lẫm bị mảnh kính văng vào đầu vào đêm hôm đó.
Sớm biết vậy lúc ấy không nên ném Chu Lẫm ở lại.
Lý Hàn Phong chỉ nhìn lướt qua bức ảnh của Chu Lẫm, nhưng ánh mắt khác thường vẫn bị Lý Hàn Uy trông thấy.
Lý Hàn Uy mừng thầm nhếch lên một nụ cười khó phát hiện, Lý Hàn Phong, cho dù ngươi biểu hiện bộ dáng không quan tâm, ta vẫn có biện pháp làm ngươi phải hối hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...