Edit: Kazuo
Cố Phi ngơ ngác nằm ở trên giường nhìn trần nhà, đến hai ba giờ sáng cũng không có chút buồn ngủ nào, đầu óc không hiểu sao chất đầy một đống hỗn độn. Cuối cùng, trong đầu xuất hiện hình ảnh Lý Hàn Uy nở nụ cười đê tiện.
Cố Phi đột nhiên nhớ tới những lời Lý Hàn Uy nói lúc sáng, trong lòng có chút sợ hãi, cậu sợ khi sáng ra ngoài Lý Hàn Uy đột nhiên xuất hiện, sau đó nhìn cậu nở nụ cười quỷ dị.
Sáng sớm, Cố Phi vẫn chưa dám ra ngoài, biết có vệ sĩ bảo vệ mình, Cố Phi vẫn rất lo lắng. Lý Hàn Uy bây giờ là thủ lĩnh của Thượng Nguyệt Bang, trong băng đảng hay trong giới kinh doanh cũng được săn đón nồng nhiệt, xung quanh hắn ta có vô số nhân tài ưu tú, muốn hạ gục hay thoát khỏi đám vệ sĩ của cậu cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Diệp Văn Sâm gọi điện thoại cho Cố Phi, muốn Cố Phi tham gia bữa tiệc tối nay, Chu Lẫm cùng đám anh em đều có mặt. Cố Phi vui vẻ đồng ý, hứa tối nay không say không về.
Ngủ cả buổi sáng, Cố Phi tỉnh dậy, tùy tiện gọi đại vài món ăn mang lên phòng, sau đó mở máy tính bắt đầu lướt web, thật lâu sau, chuông cửa vang lên, Cố Phi đoán món ăn đã gọi đã đến.
Cố Phi tùy ý liếc nhìn mắt mèo, quả nhiên là một người đàn ông mặc quần áo bồi bàn, đội mũ lưỡi trai, tay cầm một hộp các tông. Có lẽ là bữa trưa được đặt bên trong.
Cửa vừa hé ra một khoảng, một lực cực lớn từ bên ngoài đẩy vào, theo lực của cửa, Cố Phi lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suýt chút té ngã. Còn chưa ngẩng đầu xem đã xảy ra chuyện gì, trước mặt truyền đến một âm thanh đóng cửa thật lớn.
Cố Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc dưới chiếc mũ lưỡi trai, mang theo nụ cười nham hiểm, trước sau mạnh mẽ không thể cản lại.
"Lý... Lý Hàn Uy! Sao anh biết tôi ở đây?" Cố Phi kinh hãi nhìn Lý Hàn Uy, cơ thể vô thức lùi về phía sau.
Lý Hàn Uy cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ném xuống đất, nghĩ đến việc làm bồi bàn mà lại mặc bộ quần áo rẻ tiền như vậy, hắn thật sự phát điên rồi.
"Thần giao cách cảm, cho nên tôi mới tới đây." Lý Hàn Uu cười khổ, vốn dĩ định phát tiết lửa giận khi gặp nhau, nhưng khi nhìn thấy Cố Phi, lửa giận tích tụ cả tối hôm qua lập tức tiêu tán đi rất nhiều.
Nhưng, vẫn không thể buông tha cho cậu ta.
"Anh... Anh cút ra ngoài cho tôi!" Cố Phi lớn tiếng mắng, nhưng trong giọng nói rõ ràng không có sự tự tin.
Lý Hàn Uy nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc: "Nếu tôi đã đóng giả làm bồi bàn, tất nhiên phải biểu diễn cho đến cuối cùng, hơn nữa tôi phải phục vụ tốt các vị khách quý của mình."
"Anh có ý gì?" Cố Phi vừa nói vừa lùi lại.
"Có ý gì sao?" Lý Hàn Uy hừ lạnh một tiếng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tức giận, "Đêm qua cậu dám để tôi đợi cả đêm, sao nào? Cậu cho rằng ở địa bàn của Chu Lẫm thì tôi không dám động đến cậu?"
Cố Phi tức giận, "Ngày hôm qua tôi hoàn toàn không có hứa hẹn với anh là sẽ đến, anh một mình đợi cả đêm, liên quan gì đến tôi chứ?"
Nghe những lời Cố Phi nói, Lý Hàn Uy lúc này cảm thấy mình giống như một thằng hề, tốt xấu gì thì hắn ta cũng là thủ lĩnh của Thượng Nguyệt Bang, coi trọng ai chính là phúc khí của người đó, nhưng người đàn ông này lại coi hắn ta không đáng một đồng, thậm chí còn khịt mũi khinh thường.
Nhưng Lý Hàn Uy hận bản thân mình vô liêm sỉ, vì một cái nam nhân khắp nơi đều có thể nhìn thấy mà hao tổn tâm huyết, cái gì mà ánh nến, ôn nhu......
Lý Hàn Uy sa đọa đến mức nào mà phải dựa vào cách rình rập để có được một người đàn ông.
"Lại đây!" Lý Hàn Uy đột nhiên lạnh lùng nói.
Cố Phi đứng tại chỗ, nếu không phải bởi vì đường tới cửa bị Lý Hàn Uy chặn lại, Cố Phi đã không chút do dự xông ra ngoài.
Lý Hàn Uy nhíu mày, trầm giọng nói: "Hiện tại tôi không muốn động tay, cậu đừng có mà ép tôi, tôi nói một lần nữa, lập tức tới đây!"
Cố Phi đứng tại chỗ rối rắm, nhìn thấy trên trán Lý Hàn Uy dần dần nổi gân xanh, cậu mới từ từ bước đến chỗ Lý Hàn Uy.
"Mở hộp ra." Lý Hàn Uy chỉ vào một cái hộp các tông lớn vừa mới được đưa tới, đặt ở trên bàn.
Cố Phi đi tới trước bàn, dưới nụ cười nham hiểm của Lý Hàn Uy, cậu nhấc nắp hộp lên.
Ngay khi nhìn rõ đồ trong hộp, Cố Phi kinh hãi đánh rơi nắp hộp xuống đất, sắc mặt tái nhợt lùi lại, nhưng Lý Hàn Uy đã khống chế Cố Phi từ phía sau, đẩy cậu vào bàn, vươn tay về phía trước dùng sức kéo quai hàm của Cố Phi, ép cậu nhìn vào đồ trong hộp.
Chiếc hộp không có gì ngoài một đống đồ chơi tình dục và bạo dâm...
Cố Phi mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng nhìn hình dáng của những món đồ chơi này trong hộp, cũng đoán được thứ này này dùng để làm gì.
Cố Phi sợ hãi bắt đầu vùng vẫy, cậu không thể chấp nhận Lý Hàn Uy đem những thứ này dùng ở trên người cậu.
"Cái gì? Như thế này thôi mà đã chịu không nổi?"Lý Hàn Uy hài lòng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Cố Phi, "Tuy rằng tôi không có hứng thú với mấy trò BDSM, nhưng vì cậu, tôi có thể thử một lần xem sao, cậu có hứng thú không?"
Nghe những lời Lý Hàn Uy thì thầm vào tai mình, Cố Phi vô cùng sợ hãi: "Anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh không thể!"
"Lúc này cậu mới biết sợ sao?" Lý Hàn Uy cười nhạt liếm hành tai của Cố Phi, "Lúc mắng tôi sao lại không nghĩ đến hậu quả."
"Tôi... Tối nay... Tối nay... tôi sẽ đến, tôi... nhất định sẽ đến..." Cố Phi nhìn chằm chằm đồ vật trong hộp, sợ hãi không nói nên lời.
"Là ai đã hứa với tôi khi nào gọi nhất định sẽ có mặt, là ai khóc ở dưới thân ta nói không dám trái lời ta, cuối cùng thì sao?" Lý Hàn Uy cười lạnh một tiếng, vươn tay lấy một sợi dây thừng trong hộp ra, "Cậu cho rằng tôi còn tin lời cậu nói sao?"
Cố Phi bị Lý Hàn Uy cưỡng bức đặt lên chiếc giường mềm mại, trong khi Cố Phi đang vùng vẫy, hắn liền đem hai tay Cố Phi trói ở đầu giường. Sau đó, hắn ngồi ở mép giường, nhếch mép cười, đêm đống đồ chơi trong hộp đổ hết lên giường.
"Cậu biết mấy món này dùng như thế nào không?" Lý Hàn Uy cười ranh mãnh nhặt lên trên giường một dương *** giả, nhìn Cố Phi bị dọa sợ đến trắng bạch, hài lòng chậm rãi nói: "Tôi nghe nói cái này khi cắm sâu vào trong người, bật công tắc lên là có thể tự động chuyển động, biên độ đủ để nam nhân ở trên giường hét lớn."
Cố Phi nghe Lý Hàn Uy hùng tráng thuyết minh, phảng phất như đang nghe một loại ngôn ngữ đánh sợ nhất thế gian. Cố Phi biết kiếp nạn này bản thân không thể thoát, sự bướng bỉnh và bá đạo của Lý Hàn Uy thậm chí còn đáng sợ hơn Lý Hàn Phong, gần như không thể khiến người đàn ông này dừng lại, cho nên Cố Phi từ bỏ việc cầu xin.
"Lý Hàn Uy, tôi sẽ không giấu cha tôi nữa. Tôi muốn nói với ông ấy từng chi tiết về những gì anh đã nói với tôi. Tôi sẽ yêu cầu cha tôi phái tất cả sát thủ ở Hồng Viêm Đường đến giết anh. Tôi muốn anh chết không toàn thây!!" Cố Phi càng nói càng lớn, như kiểu cá chết lưới rách với hắn ta.
"Cậu còn muốn giết tôi?! Cậu mẹ nó muốn giết tôi!" Thanh âm như tiếng sấm vừa dứt, hốc mắt Lý Hàn Uy đã đỏ bừng, đột nhiên hắn cười quỷ dị, "Được! Nếu đã nói đến chuyện này, vậy tôi không cần khách sáo với cậu nữa." Nói xong, hắn lột sạch đồ Cố Phi, cũng đem hai chân Cố Phi mở ra cột vào hai bên thành giường phía dưới.
Khi nơi bí mật nhất bị lộ ra ngoài không khí, Cố Phi vô cùng sợ hãi, đầu óc trống rỗng, "Tôi sẽ không nói với cha tôi nữa, chỉ cần... thả ra... thả tôi ra... Tôi thề là sẽ không... không nói cho bất kỳ ai...." Cố Phi nói đứt quãng, lúc này cậu mới thực sự bắt đầu sợ hãi.
Lý Hàn Uy làm như không nghe thấy gì, đi đến đầu giường, nhìn thân thể căng tràn sức sống của mình, hài lòng gật đầu: "Thân thể này thật đẹp, không giữ làm kỷ niệm thì thật tiếc." Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại di động ra, chụp rất nhiều ảnh của Cố Phi trên giường, thậm chí còn bật đèn flash.
Cố Phi nhắm mắt lại, bên tai không ngừng vang lên tiếng chụp ảnh, thân thể trần như nhộng không ngừng run rẩy.
Lý Hàn Uy chụp ảnh xong đi đến bên giường, đưa những bức ảnh vừa chụp đến trước mặt Cố Phi, cười nhẹ nói: "Cậu xem! Chúng đẹp quá. Nói cho cậu biết, chờ đến khi tôi đặt hết tất cả thứ trên giường vào người cậu, có khi còn xinh đẹp hơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...