TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 14: NOVED
Wattpad: ssongrbb
Vài giây sau, một chùm pháo hoa từ xa bắn lên trời.
Khoảnh khắc nó bung ra, dường như là hàng ngàn công tắc được bật lên cùng một lúc, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập thẳng vào màng nhĩ.
Thế giới trước mặt như bừng sáng, từng đốm hào quang đủ sắc màu phản chiếu lên con ngươi Trình Mạch.
Nơi đây là một công viên giải trí cực kỳ náo nhiệt.
Những con búp bê hình người mang mũ đội đầu động vật lao vào đám đông, những chú hề với khuôn mặt ngộ nghĩnh đang diễn một màn bung ra bóng bay nhiều màu sắc.
Xa xa có một đội xe hoa đang chạy tới, một cô gái da trắng như tuyết trong bộ váy công chúa lộng lẫy đang ngồi trên đỉnh chiếc xe giơ tay vẫy gọi đám đông.
"Này là...!nhầm ải à?" Từ Thanh lẩm bẩm không tin nổi.
Dọc đường đi họ đã gặp quá nhiều khốn cảnh éo le, bất ngờ lại thấy một nơi rất giống với thế giới thực, thế mà lại cảm thấy không quen.
"Chào mừng đến với Noved!" Một cô gái mặc đồng phục và đeo đôi tai thỏ xuất hiện trước mặt họ, trên ngực cô cài một tấm thẻ công tác màu đỏ thẫm.
Dường như cô nàng là con lai, hốc mắt sâu và sống mũi cao thẳng cộng thêm mái tóc xoăn bồng bềnh và đôi mắt xanh lam khiến cô ấy hệt như như một con búp bê xinh đẹp được bày trong tủ kính của cửa hàng.
Cô gái tươi cười nhiệt tình tự giới thiệu bản thân: "Xin chào! Tôi là người dẫn đường cho chuyến tham quan Noved lần này của các bạn, tên tôi là Agnes, mọi người cũng có thể gọi tôi là Ngải Cách.
Hôm nay tôi sẽ dẫn các bạn đi thăm Noved, hy vọng tất cả mọi người sẽ có một ngày tràn đầy niềm vui."
Ngải Cách dẫn đoàn người đi xuyên qua cổng chào Noved.
Cô vừa ra hiệu cho nhóm của Trình Mạch theo sát mình đề phòng bị đoàn người đông như mắc cửi tách ra, vừa giới thiệu:
"Noved là tên của công viên giải trí và cũng là tên của trị trấn nhỏ này.
Công viên giải trí đã có từ lâu, sự xuất hiện của nó đã thúc đẩy ngành du lịch nơi đây phát triển, sau đó trị trấn dần được thành lập ngay trên công viên giải trí này, lấy tên của công viên giải trí.
Có thể nói rằng có công viên giải trí mới có thị trấn này".
"Những gì mọi người thấy bây giờ không chỉ là khu vực trò chơi.
Khuất trong những con đường của khu vực rộng lớn này đều có những khu dân cư và cửa hàng ở đó".
Cô chỉ vào những cửa hàng hai bên đường chỗ tháp rơi* cách đó không xa.
Vài đứa trẻ đang nô đùa xuyên các cửa hàng chạy vào mấy tòa nhà hai tầng thâm thấp phía sau, "Chúng tôi dựa vào Noved để sinh sống.
Vài người mở cửa hàng ở đây bán cho khách du lịch những thứ đồ lưu niệm, đồ ăn nhẹ hoặc thậm chí là cả bữa chính của Noved.
Vài người khác giống như tôi thì làm việc trong công viên giải trí này, đóng vai thằng hề, công chúa hoặc các nhân vật khác".
"Noved là trái tim, còn chúng tôi giống như những mạch máu và cơ quan phụ thuộc vào trái tim này để sống.
Công viên giải trí này nuôi sống chúng tôi".
Ngải Cách tuần tự thuật lại, bất chợt như nhìn thấy thứ gì, đột nhiên mở to mắt, kéo Từ Thanh đang bị đám người chen chúc đến mức lảo đảo ra phía sau, "Cẩn thận!".
Tên thanh niên vác theo một chiếc thùng đang bốc cháy vội vã chạy qua trước mặt họ, một nhóm thanh niên khác cũng vác theo chiếc thùng tương tự chạy phía sau hắn hô hào.
Chiếc thùng đang cháy hừng hực phía trên lưng thanh niên, hắn vừa chạy trốn vừa không quên huýt sáo khiêu khích nhóm người đang truy đuổi phía sau, đám đông người xem đều vỗ tay trấm trồ khen ngợi.
Nếu không phải Ngải Cách kịp thời kéo lại, chàng trai này đã đâm vào Từ Thanh rồi.
"Là thùng hắc ín*, vừa hay hôm nay là đêm lửa trại." Ngải Cách không lấy làm lạ nhún vai giải thích, "Họ sẽ mang những vật thể đang cháy này ra bãi đất trống ở ngoại ô."
*Ngày 5/11 hàng năm, dân làng Ottery St Mary, Devon vùng West Country nước Anh lại nô nức tổ chức buổi lễ chạy đua qua những con đường trong làng, trong đó người tham gia vừa chạy vừa vác một thùng hắc ín đang cháy đỏ rực trên vai.
Lễ hội quái đản này bắt đầu từ thế kỷ 17, và từ đó tới nay, người ta luôn dùng những chiếc thùng mỏng manh này.
Nhiều tuần trước, thùng của các nhà tài trợ được ngâm hắc ín cho tới khi chúng trở nên thực sự dễ cháy.
Sau khi đốt lửa lên, một người dân địa phương vác thùng lên lưng và chạy qua các con phố trong làng.
Các thùng có đủ kích cỡ dành cho trẻ em, thanh niên và cả phụ nữ nhưng điểm hấp dẫn nhất là những chiếc thùng nặng tới 30kg dành cho những người đàn ông mạnh khỏe đội hẳn lên đầu.
Thùng lửa được chuyển từ người này sang người kia, ai ai cũng cố gắng dành quyền vác cái thùng đang hừng hực cháy.
Cuối cùng, các thùng lửa được chuyển đến sống Otter và được chất thành đống lửa lớn nhất vùng.
Cô đã rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây, linh hoạt như một con thỏ luồn lách qua đám đông đang túm năm tụm ba.
Đã khá lâu Trình Mạch không đứng trong một môi trường ồn ã người ra người vào thế này, trong chốc lát cũng cảm thấy hơi khổ cực.
Anh liếc nhìn đám người đang bận rộn trong buổi tối náo nhiệt, tìm chuyện để hỏi:
"Như khi nãy cô kể, nếu công viên giải trí này có trước sau đó mới có thị trấn thì ai đã xây dựng công viên giải trí này?"
"Không ai cả." Ngải Cách nhướng mày, như thể vừa nghe được câu hỏi vui nhộn nào đó.
Cô nàng nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trình Mạch cười cười giải thích, "Noved là do Chúa xây dựng."
"Chúng tôi đều là con dân của Chúa, trông cậy vào sự giúp đỡ của Chúa để sống ở đây."
"Chúa giúp đỡ?" Không hiểu sao Trình Mạch cảm thấy câu này hơi quen quen, nhưng anh không nhớ được mình đã nghe ở đâu, vừa định hỏi thêm thì anh thấy Ngải Cách đang đi phía trước dừng lại.
"Các bạn có nhìn thấy con rối ở lối ra không? Ở lối ra của mỗi trò chơi trò chơi lớn sẽ có một con rối tương tự.
Sau khi trải nghiệm thành công, con rối này sẽ tặng mọi người một huy hiệu tương ứng với mỗi trò chơi".
Ngải Cách chỉ cách đó không xa có một con rối Stitch đang phát huy hiệu cho trẻ em, "Một vài vài trò chơi quy định ít nhất là hai người, vì vậy hãy phân bổ nhân sự cho hợp lý".
"Đồng hồ quả lắc khổng lồ ở trung tâm quảng trường sẽ báo hiệu mỗi giờ, chỉ khi tiếng chuông vang lên mười hai hồi, cũng nghĩa là trước nửa đêm phải thu thập được mười hai huy hiệu, đợi tôi ở cổng ra của công viên giải trí, tôi sẽ mở cửa đến địa điểm tiếp theo cho các bạn".
"Đây là bản đồ của công viên giải trí này, tuyệt đối đừng đi nhầm chỗ nhé".
Ngải Cách phân phát bản đồ xong rồi cười tủm tỉm nhìn mọi người, rõ ràng đây là một nụ cười ấm áp, thế mà trong đôi con ngươi đẹp đẽ như sapphire kia lại phát ra thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo như đang nhìn đám con mồi, "Đã hiểu rõ quy tắc chưa?".
Cả nhóm gật đầu.
"Được rồi, hẹn gặp các bạn ở cổng ra." Thấy không ai thắc mắc gì, cô nàng lại mỉm cười, cúi đầu chào bọn họ, quay người và biến mất trong đám đông, "Chúc các bạn may mắn".
---
"Xem nào...!Theo chỉ dẫn của bản đồ này, độ khó của trò chơi hai người có vẻ cao hơn một chút".
Từ Thanh nghiên cứu bản đồ rồi nói.
"Nhưng nếu tham gia trò chơi hai người, một lần có thể nhận được hai chiếc huy hiệu.
Hiện tại chúng ta không biết được hoàn thành một trò chơi sẽ mất bao lâu, nên bắt buộc phải tận dụng mọi khả năng nâng cao năng suất, huống hồ còn phải tính đến tình huống trò chơi thất bại mà không lấy được huy hiệu".
Tần Sở Hà dứt khoát, "Chúng ta còn lại sáu người, cần tổng cộng mười hai huy hiệu, tôi đề nghị chia theo đầu người.
Xét rằng có thể có người thất bại trong nhiệm vụ, sau khi hoàn thành hai trò chơi, dù rằng có thất bại hay không, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất tập hợp lại ở quảng trường trung tâm để những người còn lại có thời gian đưa ra các biện pháp khắc phục tiếp theo".
"Dựa theo cách bố trí trò chơi trên bản đồ, về mặt lý thuyết hai nhóm hai người cộng với hai nhóm một người sẽ mang lại hiệu quả cao nhất".
Từ Thanh tính toán đơn giản.
Ngẩng đầu lên nhìn Trình Mạch và hai người Lưu Huệ Quả Quả, đề nghị, "Thế thì cứ làm theo cách phân tổ khi ở nhà gỗ đi, mấy người giữ nguyên nhóm của mình, cô Trâu và tôi là nhóm một người".
Những người còn lại không có ý kiến gì, vấn đề tổ đội đã được giải quyết.
Để công bằng, vài người quyết định rút thăm trò chơi rồi lao đến khu vực tương ứng của họ trên bản đồ.
---
Trình Mạch cầm bản đồ rồi cùng Tần Sở Hà đi bộ đến khu trò chơi đầu tiên của họ: Vòng quay ngựa gỗ.
Từng đoàn du khách đi qua đi lại, biểu tình hạnh phúc của họ dường như không phải là giả, nhưng không hiểu vì gì mà vẫn cảm thấy trống rỗng.
"Công viên giải trí này luôn khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn." Trình Mạch nhìn chằm chằm một lúc mới lý giải được sự khó chịu của mình: niềm hạnh phúc trên khuôn mặt của những du khách này là thật, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, như một cái vỏ rỗng không có linh hồn chỉ biết bày ra một biểu cảm duy nhất là cười.
"Bởi vì những NPC này?" Tần Sở Hà hỏi.
"Không hẳn." Trình Mạch lắc đầu, "Nơi này luôn mang đến cho tôi cảm giác rất quen thuộc.
Noved, tên của Ngải Cách, bữa tiệc lửa trại, và câu "Sự giúp đỡ của Chúa" giống như tôi đã từng gặp qua hoặc ít nhất là nghe qua vậy".
"Không cần gấp, trí nhớ của cậu thì vẫn là của cậu, đôi khi nhớ không ra vì thiếu thời cơ thôi".
Dường như Tần Sở Hà muốn vỗ vai Trình Mạch, nhưng lúc sắp chạm vào anh thì như bị điện giật mà dừng lại rồi nhanh chóng rụt tay về.
"Ơ?" Trình Mạch không để ý đến động tác mờ ám của Tần Sở Hà, chỉ cảm thấy người bên cạnh hình như vừa giật mình.
Anh cũng không có thời gian để hỏi vừa rồi Tần Sở Hà định làm gì vì đột nhiên hai con thỏ Bonnie một hồng một trắng xuất hiện trước mặt họ, vây quanh hai người đi tới lối vào của vòng quay ngựa gỗ.
"Vòng quay ngựa gỗ! Giúp bạn nhìn thấy những kỷ niệm quan trọng nhất trong trái tim mình!" Cứ như đang hát, thỏ Bonnie nắm tay Tần Sở Hà và Trình Mạch dẫn đến ngựa gỗ đôi.
Tần Sở Hà ngồi sát sau lưng Trình Mạch, lần đầu tiên Trình Mạch cảm nhận được lồng ngực vừa mỏng manh vừa mạnh mẽ của Tần Sở Hà.
"Bí kíp vượt ải chỉ có bốn từ..."
Móng vuốt mềm mại của thỏ Bonnie mở rộng thành cái kèn, âm thanh kéo dài rất lâu trong nền nhạc của chiếc đu quay đang từ từ phát ra.
"Không---- được---- khóc---- đâu----"
---
Vòng quay quay nhanh dần theo tiết tấu âm nhạc, dòng người bốn phía, ánh đèn, chú hề đang xoắn bong bóng chợt biến thành những con vật nhỏ ngày càng tua nhanh trong ánh sáng dần mờ nhạt.
Dần dần những cảnh vật đó đều biến mất khỏi tầm mắt Trình Mạch.
Âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng nhạc piano và giọng nói của con người rời xa anh, thế giới dường như bị vặn nhỏ tiếng bởi một bàn tay to lớn vô hình.
Không gian bên ngoài vòng tròn ngựa gỗ biến thành một màn trập* màu trắng, như đèn kéo quân, chiếu ra những ký ức quan trọng nhất trong đời Trình Mạch.
*Trong nhiếp ảnh, màn trập là một bộ phận của máy ảnh có thể đóng mở cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian xác định, ánh sáng sau khi đi qua ống kính và màn trập được phơi trên phim hoặc cảm biến ảnh nhạy sáng để thu được ảnh tĩnh của cảnh.
Đó là khu vực rộng lớn với một khoảng trống rỗng.
---
Mình không có ...!ký ức quan trọng nhất?
Trình Mạch ngơ ngác nhìn những mảnh trống lướt qua trước mặt mình.
Anh nỗ lực nhớ lại những người đã đóng vai trò quan trọng trong suốt cuộc đời mình - bạn học cũ, bạn thân, thầy cô và thậm chí cả cha mẹ sống ở nước ngoài quanh năm, dường như giờ đây khuôn mặt của bọn họ đều bị sương mù ở đâu bao lấy.
Anh lại mơ màng nhớ về những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời - vài lần hiếm hoi được đoàn tụ với bố mẹ, lần đầu tiên được vào lớp 1, kỳ thi tuyển sinh đại học, nhận được giấy báo trúng tuyển ngôi trường mình yêu thích ...!Niềm vui sướng khi đó bây giờ lại trở nên thật xa vời.
---
"Hết giờ! Chúc mừng bạn đã thành công vượt qua trò chơi này!" Tiếng con thỏ kêu bên tai kéo Trình Mạch trở về thực tại, anh nhận ra rằng vòng quay đã dừng lại tự lúc nào.
Tần Sở Hà đã xuống ngựa và nhận huy hiệu ở lối ra.
Trình Mạch leo xuống ngựa gỗ rồi đi về phía bóng dáng cao gầy cách đó không xa, tự nhiên giật mình nghĩ - Tần Sở Hà sẽ nhìn thấy ai trong ký ức?
Bố mẹ của anh ta? Giáo viên? Bạn cùng lớp? Bạn thân trước kia? Hay là người yêu?
Người lạnh lùng như anh ấy sẽ có người mình thích sao?
Nó sẽ là loại ký ức nào? Hạnh phúc, tức giận, mất mát, hay đau đớn thống khổ?
Con thỏ nói rằng đừng khóc, đây hẳn là nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất đối với hắn đi, người kiên cường như vậy, tưởng tượng thế nào cũng không ra được dáng vẻ hắn ta khóc.
Trình Mạch đi về phía hắn, đúng lúc Tần Sở Hà xoay người lại.
Xuyên qua đám đông, ánh đèn màu quất tựa như một dòng sông dài đang chảy, Trình Mạch nhìn thấy Tần Sở Hà vẫy tay, hướng về phía anh nở một nụ cười mơ hồ.
Trình Mạch dừng lại.
Trong tầm mắt ngày càng rõ ràng, anh thấy một giọt nước mắt, từ hốc mắt của Tần Sở Hà trượt xuống khóe miệng đang căng ra.
Tháp rơi:img.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...