*Hồng môn yến: ý nói là một bữa tiệc có mưu đồ
Ôn Nhã cẩn thận suy nghĩ: "Câu chuyện này hình như cũng khá nổi tiếng, tôi nhớ lúc nhỏ có nghe mẹ kể qua.
Có phải là câu chuyện có bối cảnh là nông thôn, có một thổ hào nhìn trúng con gái của nhà nào đó, tìm cách giết người yêu của cô ấy, liên hợp với cha mẹ của cô ấy ép cô ấy gả cho ông ta không?"
"Đúng vậy."
Ôn Nhã vốn dĩ định dừng lại, nhưng lại phát hiện phía sau của thiếu nữ lộ ra một đầu chó.
Ngụy Hiên đang vừa chơi tóc của Dung Âm, vừa hiếu kỳ chớp mắt nhìn cô, giống như là đứa trẻ đang chờ đợi bà nội kể chuyện vậy.
Ôn Nhã tự động lên chức thành bà nội chỉ có thể tiếp tục nói: "Lúc cô ấy ngồi kiệu hoa lấy vòng tay vàng xuống, bóp dẹp rồi nuốt vào, kim loại rạch nát thực quản và ruột của cô ấy, cô ấy chịu đựng giày vò tràn ngập oán hận mà chết.
Trước khi chết, cô ấy móc hai con mắt xuống cầm ở trong tay."
"Thổ hào lấy vợ, tất cả thân dân đều đến xem, khoảnh khắc rèm kiệu bị vén lên, hai tròng mắt máu chảy đầm đìa nhìn thấy tất cả mọi người ở đó.
Sau đó, người trong thôn đều chết hết."
Ôn Nhã kể rồi kể cũng có hứng, cô hạ thấp giọng nói thâm trầm nói: "Cô biết thứ đáng sợ hơn lệ quỷ là gì không?"
Ngụy Hiên nghiêng đầu: "Là tôi?"
Ôn Nhã: "..."
Dung Âm nhàn nhạt mở miệng: "Là lời nguyền."
Cho dù là có lệ quỷ áo đỏ oán khí ngập trời, cũng phải bị hạn chế rất nhiều, tỷ như là để lộ ở dưới ánh nắng năng lực sẽ bị suy yếu vân vân, nhưng lời nguyền thì không, nó có thể tồn tại lên trăm nghìn năm, hơn nữa còn là công kích đáng sợ nhất.
Bất luận bạn có lương thiện hay không, chỉ cần dính phải lời nguyền, kết cục cũng sẽ thê thảm như thế.
Máu me đầm đìa, đều là như nhau.
Ôn Nhã nhíu mày: "Nếu như không phải là lệ quỷ mà là lời nguyền, thì chúng ta nên làm thế nào?"
Vận mệnh lại muốn ra tay với con cừu nhỏ vô tội như cô sao?
"Đi một bước xem một bước thôi."
Đại hội thể thao này đã bắt đầu từ lúc sáng sớm rồi, nhưng lại bởi vì tiết mục và hạng mục tương đối nhiều, cố gắng kéo tới gần 5h mới kết thúc.
Sau khi cùng Ngụy Hiên tạm biệt, Dung Âm và Ôn Nhã trở về phòng ngủ.
"Mà Dung Âm này, tại sao cô lại muốn giữ mấy người đó cho đến bây giờ?"
Dung Âm leo lên giường nghỉ ngơi, Ôn Nhã thì cầm lấy dao phay luyện.
"Tôi cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy."
Hai tay Dung Âm đan xen lẫn nhau đệm ở sau đầu, nhìn chằm chằm đỉnh rèm giường vẽ đầy ngôi sao nhỏ và mặt trăng nhỏ: "Trong lòng tôi có một suy đoán, đang trong quá trình chứng thực, nhưng mà nếu như suy đoán đó là thật, chứng thực hay không cũng không có ý nghĩa gì.
Ôn Nhã, chú ý bảo vệ tốt bản thân."
Ôn Nhã dừng một chút, như hiểu như không mà gật đầu.
Điện thoại đặt ở bên gối bỗng nhiên sáng lên, Dung Âm cầm lấy điện thoại, là học tỷ Giả Uyển.
Học tỷ Giả Uyển năng lực mạnh, đội cổ vũ trước đây đều là do cô dẫn dắt, cũng tính là hội trưởng của hội đoàn vô hình.
Đại hội thể thao kết thúc, cô muốn mời các cô gái của đội cổ vũ và các vị bạn học chúc mừng một cái, dự định đi ca hát uống rượu, chân thành mời hai người bọn họ đi.
Dung Âm chuyển tin tức này cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã liếc nhìn đại khái: "Cô khẳng định là sẽ đi rồi, cô hy vọng tôi đi cùng cô, thêm một người thêm một phần sức lực, hay là ở lại đây giúp cô trấn giữ hậu phương?"
Dung Âm: "Tôi tự mình đi vậy."
Ôn Nhã tiếp tục vung vẫy dao phay trong tay: "Muốn nói cho Ngụy Hiên biết không?"
Dung Âm lắc đầu: "Không cần, anh ta ở lại đây giết chết người còn lại, cô cũng vậy."
Tuy rằng không quá có khả năng có người còn lại.
Học tỷ Giả Uyển nói lúc 9h đến đón bọn họ, lúc 8h30, Dung Âm bắt đầu tắm rửa trang điểm.
Cô từ trong tủ quần áo chọn ra một chiếc váy tới đầu gối đế trắng hoa xanh, tìm đôi giày sanda thắt dây có hơi mang gót mà bình thường không hay mang, lại dùng kẹp tóc hoa lài kẹp lên tóc đen.
"Con gái ra cửa bên ngoài phải bảo vệ tốt bản thân."
Ôn Nhã nhéo cằm nhìn cô thay quần áo: "Mặc váy có phải không quá tốt không, thay thành quần jean tương đối an toàn đi, tốt nhất là bó sát người chút, dây thắt lưng thắt phức tạp chút.
Lỡ như có người muốn mưu đồ quấy rối với cô, anh ta cũng sẽ không cởi được quần của cô."
Cô thật sự là quan tâm đến cô ấy.
Dung Âm gật đầu: "Tôi biết rồi."
Thấy cô có suy nghĩ của mình, Ôn Nhã cũng không nói nữa.
Thời gian rất nhanh đã đến 9h, Dung Âm đi xuống lầu, thì nhìn thấy xe của Giả Uyển.
Trường học chiếm diện tích vô cùng lớn, có rất nhiều kiến trúc hùng vĩ, thoạt nhìn không khác gì thành phố mini, đường đi cũng vô cùng rộng rãi.
Hai bên của ký túc xá nữ là luống hoa, bên ngoài luống hoa chính là đường đi.
Một chiếc xe màu tím bảo thạch dừng ở cách đó không xa, Giả Uyển trang điểm tinh xảo đang dựa ở ghế lái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dung Âm nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe hai cái trước, mới mở cửa xe ngồi ở vị trí ghế kế bên tài xế: "Xin chào học tỷ, Ôn Nhã bỗng nhiên thân thể có chút không khỏe, không thể đến được, bảo em gửi lời thăm."
"Không sao, có thể hẹn được em cũng là vinh hạnh của chị."
Giả Uyển dí dỏm cười cười, đợi sau khi Dung Âm thắt xong dây an toàn, mới chạy xe.
"Chúng ta là đi ca hát uống rượu, nếu như chưa ăn cơm, thì còn có thể đi ăn bữa khuya, chắc hẳn sẽ không chơi tới quá muộn, trước khi đến giờ cấm cửa thì chị sẽ đưa em về."
"Ừm, cảm ơn học tỷ."
Giả Uyển khẽ cười: "Không cần cảm ơn, nếu như em về muộn rồi, thì bạn trai em sẽ ghen mất, đến lúc đó đôi bên vì vậy mà cãi nhau, học tỷ già này có tội lắm."
Dung Âm: "Không có bạn trai, người gần đây đã chia tay rồi."
Giả Uyển: "Xin lỗi, chuyện lúc nào vậy?"
Dung Âm rũ mắt xuống: "Trước khi đến viếng thăm học tỷ thì chia tay rồi.
Lúc đó học tỷ Kim Thi Gia hỏi qua em vấn đề thời kỳ duy trì, thực ra thời kỳ duy trì của em sớm đã qua rồi, chỉ là bạn cùng phòng sợ em ở trước mặt các học tỷ khóc, mới nói những lời này chống đỡ cho em, để học tỷ chê cười rồi."
Giả Uyển tự giác biết đã đâm vào chỗ đau của cô, không có nói chuyện nữa.
Nhưng mà khóe miệng của cô lại khẽ nhếch lên, không cẩn thận nhìn thì rất khó phát hiện.
Xe nhanh chóng lái trên đường, đèn nê ông ở trong bóng đêm đen tối lấp lánh ngũ sắc lung linh.
Thời tiết rất ấm, thời điểm này mở cửa sổ xe hóng gió là rất mát mẻ thoải mái.
Dung Âm quay toàn bộ cửa sổ xe xuống, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn đoàn xe rườm rà bên ngoài.
Ánh đèn màu da cam ở đầu xe đuôi xe lúc rõ lúc tắt, giống như là ngôi sao sớm đã bị không khí bẩn đục che đậy.
Tay của cô vô ý thức khoác lên chiếc nhẫn đó, đầu ngón tay lúc thì thả lỏng lúc thì siết chặt.
Xe rất nhanh dừng lại trước một tiệm KTV.
Dung Âm ngồi trong xe, cẩn thận đánh giá chiêu bài của tiệm KTV này.
Tiệm KTV này không phải là tiệm Triệu Tiểu Hoa lúc đầu đi, nhưng vẫn là sản nghiệp của nhà Phương Thanh Diệu, vị trí càng xa, phô trương càng lớn, trang trí cũng càng xa hoa.
Dung Âm không biểu hiện khác thường gì, bình tĩnh mà đi theo Giả Uyển đi thẳng đến cửa phòng.
Cửa của phòng đóng chặt, Giả Uyển vừa đẩy cửa ra khe hở rộng khoảng nửa người, mùi khói và mùi rượu nồng nặc dâng trào lên.
Dung Âm vươn tay vẫy vẫy trước mặt, khẽ nhón chân lên, nhìn xung quanh bên trong phòng.
Phòng vô cùng lớn, dựa vào tường được đặt một ghế sofa dài cực to, trên bàn trà thủy tinh trước ghế sofa được đặt đầy chai bia không đầy, quả hạch đồ ăn vặt và gạt tàn thuốc bị tàn thuốc nhồi đầy vào.
Trong bầu không khí khói mù lượn lờ, rất nhiều thanh niên nam nữ ngậm thuốc lá dựa ở trên ghế sofa cười đùa.
Sofa đối diện với màn hình LCD, thanh niên xa lạ ăn mặc nới lỏng đang ngồi trên ghế ngồi tròn chân cao bên cạnh, hai tay cầm micro khàn cả giọng mà gào thét "Chết rồi cũng muốn yêu", giọng hát khàn khàn như lưỡi cưa vậy lôi kéo thần kinh của con người.
Dung Âm: "..."
"Xem ra các người đã bắt đầu trước rồi."
Giả Uyển vỗ tay cười nói: "Tôi đưa học muội cũng mang tới đây chơi rồi."
Trên ghế sofa đại đa số người đều là khuôn mặt lạ, nhưng mà có hai người Dung Âm đã gặp qua.
Kim Thi Gia đang cùng các nữ sinh ôm vai nhau uống rượu, Trần Tín Thủ ngồi ở bên cạnh, híp mắt phun vòng khói thuốc.
Ngược lại là một nữ sinh của đội cổ vũ cũng không có.
"Thật là kỳ lạ, theo lý mà nói nữ sinh khác chắc hẳn đến sớm hơn chúng ta nhỉ."
"Bỏ đi, không đợi bọn họ nữa."
Giả Uyển như không có chuyện gì mà nói, kéo Dung Âm ngồi lên ghế sofa.
Từ lúc Dung Âm bước vào phòng, vô số ánh mắt mang theo ý vị dò xét tập trung lên người cô.
Quần áo này của cô, chắc hẳn mặc đi tham gia tiệm mỹ thuật hay là tiệc trà, tóm lại là hoàn toàn khác biệt với bọn họ.
Dung Âm nhàn nhạt quan sát đám thanh niên nam nữ này, khẽ gật đầu nói: "Xin chào các học trưởng học tỷ, em là Dung Âm, bình thường không mấy ra ngoài chơi, mọi người có thể là không quen biết em."
Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Là Phương Thanh Diệu đi vào.
Nhìn từ bề ngoài, thanh niên thật sự là rất ôn nhu rất sạch sẽ.
Ngay cả bây giờ cũng vậy, cho dù ở loại phòng chướng khí mù mịt chơi, anh vẫn là ăn mặc quần jean và áo sơ mi trắng, thoạt nhìn ánh nắng ấm áp, giống như là thiếu niên cưỡi xe đạp rong chơi trong bóng cây xanh.
"Ủa, cô cũng mang cô gái của đội cổ vũ của khoa các cô đến à?"
Anh vừa rồi chắc hẳn là đi vệ sinh, trên đầu ngón tay còn dính giọt nước.
Phương Thanh Diệu từ hộp khăn giấy trên bàn trà rút ra một tờ, chậm rãi lau ngón tay.
Anh nói chuyện với Giả Uyển, nhưng đôi mắt lại nhìn Dung Âm: "Thì ra em là học muội của khoa IT à, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau."
"Xin chào học trưởng."
Dung Âm gật đầu, không còn nói chuyện nữa.
Giả Uyển tự rót ly rượu cho mình: "Sao hai người lại quen biết nhau?"
"Cái này à, xem như là tình cờ gặp đi, nhưng mà lúc đó còn xảy ra chút hiểu lầm."
Phương Thanh Diệu nói rồi liền tự nhiên mà ngồi ở bên cạnh.
Thấy anh cũng quay lại, Kim Thi Gia rót đầy rượu cho các nữ sinh bên cạnh, lại bưng nửa ly rượu đến chỗ Dung Âm, đưa rượu trong tay nhét cho cô: "Mọi người chúng ta cạn ly?"
"Cạn ly cạn ly!"
Dung Âm đặt ly rượu lên bàn trà, dùng ly giấy rót cho mình một chút nước lạnh.
Cô vừa định cùng mọi người cụng ly, ly giấy trong tay liền bị Kim Thi Gia đoạt lấy: "Không được, đây là cụng ly, nhất định phải uống rượu, chị rót cho em nửa ly đã là đặc biệt chiếu cố rồi, em khước từ nữa thì chính là không cho chúng ta mặt mũi à?"
"Em dị ứng với rượu cồn, chỉ cần uống rượu thì toàn thân sẽ nổi mẩn đỏ, thật sự là không thể uống."
Dung Âm mím môi nói: "Học tỷ Giả Uyển thịnh tình mời, bạn cùng phòng tương đối có thể uống Ôn Nhã thân thể không khỏe không thể đến, cho dù em không thể uống rượu, cũng sẽ đến, không phải cố ý làm mọi người mất hứng."
"Chị không tin."
Kim Thi Gia cầm ly rượu muốn rót cho cô, Dung Âm nhíu mày muốn lùi về sau, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện phía sau cự nhiên có thêm một người.
Phương Thanh Diệu lộ ra nụ cười dịu dàng với cô, anh khoác tay lên vai của cô, nắm rất chặt.
"Em..."
Dung Âm rũ mi mắt xuống, tạt ly rượu trong tay lên mặt Kim Thi Gia.
Ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn, nhất thời, cả căn phòng đều yên tĩnh.
Kim Thi Gia ngược lại là không tức giận, cô lấy khăn giấy cẩn thận lau mặt sạch sẽ, giọng nói lạnh lùng mà tàn ác: "Tôi vốn dĩ không định thu thập cô sớm như vậy, dù sao thì tôi vừa mới chơi rất vui vẻ, không muốn lập tức hủy đi phần tâm trạng tốt này."
Cô bỗng nhiên lấn người tới, vươn tay nắm lấy tóc của Dung Âm từ sau đầu.
"Con người tôi, ngang ngược tùy hứng quen rồi, ghét nhất chính là kiểu người thoạt nhìn lạnh lùng nhu nhược như cô.
Hơn nữa tôi có bệnh thủy chung không muốn đổi, chính là bao che người của mình, Lăng Vũ từ hôm qua trở về thì tinh thần không ổn định, nói, cô sai khiến Ngụy Hiên làm gì cô ấy rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...