Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 71: Chúc mừng ngài thông quan chuẩn thế giới S+ Atlantis thất lạc
—-— ♥• •♥ ——-
Bánh Bao Xá Xíu gật gật, mắt tròn sáng lấp lánh.
Giang Tà hỏi lại nó: "Nhớ kỹ chưa?"
Bánh Bao Xá Xíu gật đầu liên tục: Anh trai đẹp giai lợi hại quá, giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu nó!
Giang Tà lại nói: "Đừng kể với em ấy là tao nói."
Bánh Bao Xá Xíu không hiểu: Tại sao vậy? Anh giai đang giúp ba mà.
Giang Tà ngừng lại, rồi vớ đại cái cớ nói bậy: "Đây gọi là làm chuyện tốt không lưu danh."
Như thế rất ngầu nha!
Bánh Bao Xá Xíu chớp mắt đã biến thành fanboy, à nhầm, fanmeo.
Tạ Tịch không biết chuyện bên ngoài kia, trái tim cậu đang nhảy thình thịch, chuyện này quá kích thích, tim cậu mà không khỏe mạnh chắc sớm đột quỵ chầu trời rồi.
Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Cậu giải trừ thuật dịch dung đúng lúc, hiện tại đang dùng mặt thật của chính mình.
Thuật dịch dung đem lại lợi ích rất lớn, nháy mắt thay đổi khuôn mặt, chỉ cần cậu không nhớ lộn thì sẽ không làm chậm trễ.
Chỉ có Đại hoàng tử tới, y cố ý che dấu hơi thở chắc chắn không phải vì Bánh Bao Xá Xíu mà do muốn tránh lão Ngũ và lão Lục.
Đây là một cơ hội tốt!
Tạ Tịch quyết định ra tay.
Mặc dù lão Tứ còn đang chờ cậu nhưng cậu đã khóa trái cửa nhà vệ sinh rồi, lại giả bộ bụng dạ khó chịu, chắc là có thể kéo dài được khoảng mười phút.
Cơ hội khó lắm mới có được, đề phòng đêm dài lắm mộng, cậu phải liều mạng! Nếu xử lý xong Đại hoàng tử thì tốt mà nhỡ không giải quyết nổi thì chung quy cũng có kinh nghiệm xử lý.
Trong lòng Tạ Tịch hoang mang rối bời, cậu có dự cảm cực xấu, luôn cảm thấy phía trước có hố to chờ cậu té xuống.
Cậu nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cứ lơ lửng như xiếc dây thế này gian nan quá.
Cậu phải tốc chiến tốc thắng, nếu không chắc chắn té thành bùn nhão mất.
Tạ Tịch cảm giác như thể Đại hoàng tử đang nhìn về phía cậu, thế là cậu cau mày, tròng mắt đảo dưới mí mắt, lộ ra vẻ mặt mơ ngủ.
Đại hoàng tử khẽ giật mình, dịch ra xa một chút, sợ đánh thức cậu dậy.
Tạ Tịch dĩ nhiên sẽ không tỉnh dậy, cậu vểnh tai lên nghe ngóng, nhận ra y lùi về sau một chút thì khẽ thì thầm gọi lên một cái tên.
"Randy."
Âm thanh khe khẽ, phảng phất như cách cả một đời.
Đại hoàng tử nghe thấy rõ ràng - Seyin gọi tên y trong mơ.
Tạ Tịch sợ Đại hoàng tử không nghe thấy thế là lặp lại một lần nữa, tiếng nói cực nhỏ cực khẽ, lại mang theo sự dịu dàng và quyến luyến không thôi, r như đang tha thiết gọi tên người yêu vậy.
Đại hoàng tử sửng sốt cả người.
Tạ Tịch tuy hơi khép hai mắt lại nhưng vẫn nhìn thấy thanh tiến độ ở góc dưới bên phải, tiến độ màu đen từ 16.61 đã tăng lên 16.62, sau đó là 16.63, 16.64, 16.65, 16.66...!
Từng con số nhỏ nhích lên khiến trái tim Tạ Tịch nhảy vọt đến tận cổ họng!
Sắp rồi sắp rồi, tiến độ sắp đầy rồi!
Tạ Tịch sẽ không "nhớ lại kiếp trước", như vậy quá phiền toái, sẽ khiến lão Ngũ và lão Lục bị kích thích.
Nhưng cậu có thể lợi dụng "kiếp trước", cậu gọi tên Randy trong mơ, đó đã đủ để y có vô vàn tưởng tượng.
Randy quả thực suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Y vô cùng xác định mình và Seyin trước mắt này chưa từng gặp nhau lần nào, tên của hoàng tử là điều cấm kỵ dưới đáy biển, dưới trật tự xã hội nghiêm khắc của vương quốc đáy biển, người bình thường ngay cả can đảm gọi tên hoàng tử thôi cũng không dám.
Vậy mà cậu lại gọi y, thì thầm gọi tên của y với giọng nói tràn ngập sự quyến luyến và nhung nhớ.
Cậu thực sự là Seyin Hall, Seyin Hall của y sao?
Có phải cậu cũng mang theo trí nhớ kiếp trước đến kiếp này không?
Không phải...!Lúc trước chắc là không, nhưng sau khi cậu sống lại thì không giống vậy.
Có phải vì máu của y hay không?
Cậu yêu y của kiếp trước cho nên cậu cũng nhớ lại ký ức xa xưa đó sao? Sau khi tỉnh lại cậu sẽ hỗn loạn như vậy vì mơ mơ hồ có trí nhớ kiếp trước nên mới không phân rõ mình ở đâu và bản thân là ai phải không?
Khả năng này quá tốt đẹp, trái tim Đại hoàng tử đập thình thịch, y nhịn không được xích đến gần Tạ Tịch.
Tạ Tịch hết sức chăm chú nghe, sau khi nhận ra y đến gần thì đột ngột mở mắt ra.
Hai người mặt đối mặt, nhìn thẳng lẫn nhau.
Tạ Tịch nhìn không chớp mắt, khóe miệng nở nụ cười ngọt lịm, khóe mắt cong cong viết đầy nồng tình mật ý.
Cậu như thể vừa mới tỉnh ngủ, thấy được người yêu thì lập tức phơi bày tất cả tình yêu nồng cháy của mình ra.
Đại hoàng tử phảng phất quay trở lại giấc mơ khi đó, như thấy được cậu chủ nhỏ mặc hoa phục, ghé vào ngực y chẳng muốn rời xa, ngửa đầu mỉm cười với y.
Cậu ấy còn nhớ thật.
Cậu ấy đúng là Seyin Hall.
Là cậu chủ của y, là người yêu của y.
Tạ Tịch sắp không chịu nổi nữa, sau khi thấy thanh tiến độ màu đen vọt tới 16.66...!% và biến thành màu xanh lục xong, cậu lập tức "bừng tỉnh", ngọt ngào trong mắt biến mất chẳng còn gì.
Cậu thình lình đứng vụt dậy, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt sợ hãi.
Đại hoàng tử ngơ ngẩn.
Tạ Tịch liên tiếp lùi về phía sau, co vào tận góc giường, dùng ánh mắt mê man mà e ngại nhìn y, thần kinh căng thẳng đến cực độ, như thể chỉ chớp mắt thôi sẽ đứt mất.
Dáng vẻ này của cậu chẳng khác nào xát muối vào lòng Randy: "Đừng sợ, không có chuyện gì, ta..."
Tạ Tịch càng co người lại và rụt về phía sau, nhắm chặt hai mắt, bờ môi run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Dáng vẻ này giống y như lúc sống lại nhìn thấy Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử vậy.
Lời nói của Tứ hoàng tử hiện lên trong đầu Đại hoàng tử, trái tim y đau đớn vô cùng, làm sao chịu được việc cậu đau khổ, thế là y vội vàng nói: "Em nghỉ ngơi cho thật tốt, ta rời đi ngay đây, đừng sợ, ta sẽ không làm em bị thương."
Đáng tiếc Tạ Tịch chẳng nghe lọt câu nào, chỉ liều mạng rụt người về sau, giống như muốn giấu mình vào tận hốc tường vậy.
Khả năng diễn xuất này...!Đáng tiếc không có người xem, nếu không nhất định sẽ vỗ tay khen hay, tán thành một trăm phần trăm ấy chứ.
Cho nên, con người rồi cũng sẽ trưởng thành.
Nhìn bạn học Tạ Tịch kìa, rõ ràng đã từ một bạn nhỏ ngây thơ trưởng thành thành một con cá nhỏ cặn bã biết đùa bỡn lòng người.
Sau khi Đại hoảng tử đi, Tạ Tịch vì lý do an toàn nên nán lại đợi một lát.
Bánh Bao Xá Xíu bay vào: "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mắn có anh đẹp trai hỗ trợ."
Nó không nhắc chắc Tạ Tịch quên mất: "Y đi rồi hả?"
Qua ba phút chắc y biến mất rồi.
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Viu một tiếng đã chẳng thấy tăm hơi đâu!"
Tạ Tịch gật đầu, trong lòng lại hơi nghi hoặc.
Cậu bảo con rối rằng mình muốn đến chỗ tiểu tinh linh nhưng Bánh Bao Xá Xíu lại đang ở ngoài phòng.
Cậu vốn nghĩ tới trước phòng rồi lại thuấn di vào trong, với tốc độ của con rối khẳng định kịp, không ngờ con rối trực tiếp mang cậu vào thẳng trong phòng, hơn nữa còn ở trên giường...!
Cậu không nói rõ ràng địa điểm thì sao con rối lại biết được?
Sao con rối biết mình muốn lên giường vờ ngủ nhỉ?
Trước đó thời gian cấp bách, Tạ Tịch không kịp nghĩ quá nhiều, bây giờ ngẫm lại cảm thấy đâu đâu cũng không hợp lý.
Bánh Bao Xá Xíu biết ba sốt ruột đuổi theo "trận chiến" kế tiếp, nó vội vàng nói: "Ba, chúng ta chỉ còn lại Tứ hoàng tử chưa làm xong đúng không?" Bánh Bao Xá Xíu cũng nhìn thấy thanh tiến độ.
Khó được bữa nhóc con này chịu động não, Tạ Tịch bảo: "Chỉ thiếu chút nữa thôi, phỏng chừng kết hôn là có thể đầy."
Thuật dịch dung của cậu còn hơn mười ngày, chỉ cần giục Tứ hoàng tử kết hôn trong kỳ hạn này là không thành vấn đề.
Song muốn kéo dài với năm con cá khác trong hơn mười ngày...!Tạ Tịch suy nghĩ đến hói đầu.
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Có lẽ không cần kết hôn đâu?"
Tạ Tịch: "Hử?"
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Nếu là con, ba chỉ cần đưa cho con một quả cầu bông là con cảm thấy vui vẻ rồi."
Bánh Bao Xá Xíu thích đồ vật hình tròn, thích nhất là quả cầu bông, tiếc là quả cầu không "ẩn thân" được.
Nếu mèo nhỏ chơi bóng, nhìn trong mắt người ta chẳng khác nảo quả cầu đang tự lăn qua lăn lại, cảnh tượng quá kinh dị, cho nên bình thường Tạ Tịch không dám cho nó chơi.
Nó nói như vậy lại dẫn dắt Tạ Tịch.
Mặc dù chân đạp sáu thuyền, còn phải thu thập sáu phần tình yêu đầy ắp, nhưng thực ra Tạ Tịch không hiểu rõ mấy chuyện yêu đương lắm.
Tạ Tịch chẳng chút khó khăn nào đã khiến sáu vị hoàng tử đều yêu cậu đến chết đi sống lại.
Mỗi ngày, điều cậu bối rối không phải là làm sao để dỗ dành bọn họ vui vẻ mà là phải làm sao mới không để lật thuyền.
Đây không phải là hình thức yêu đương bình thường, cho nên Tạ Tịch cũng không nghĩ tới phải nói chuyện yêu đương bình thường như thế nào.
Rốt cuộc nói chuyện yêu đương kiểu gì đây? Ta Tịch có một vài ý tưởng, có lẽ cậu có thể tặng Tứ hoàng tử thứ mà hắn thích, điều này không chỉ khiến hắn vui vẻ mà còn biểu hiện ra tình yêu của cậu nữa, như vậy có thể soát đầy tiến độ đúng không?
Chuyện này nhẹ nhàng hơn việc kết hôn rất nhiều, hơn nữa còn tiết kiệm thời gian!
Hiện giờ thứ cậu thiếu nhất chính là thời gian, ở đây thêm mỗi giây mỗi phút là lại thêm càng nhiều nguy hiểm.
Cậu không biết mình có thể giấu bao lâu, dĩ nhiên giải quyết càng nhanh càng tốt.
Tạ Tịch trầm ngâm nói: "Có lý lắm, tối nay tao sẽ tìm hiểu thử xem Tứ hoàng tử thích gì."
Có khả năng tra cũng không ra, song cứ thử xem, thực sự không được thì cậu bèn thay đổi khuôn mặt dự trữ, dùng quyền hạn cao hơn để tra.
Dĩ nhiên hiện giờ cậu phải trở về đã, Tứ hoàng tử còn đang ở nhà chờ cậu đó!
Lần này Tạ Tịch không có cách nào thuấn di, chỉ có thể tự mình chạy về, cũng may cậu rất quen thuộc chỗ ở của thị vệ, có thể trở về chỗ ở của Jesse trong thời gian ngắn nhất.
Bánh Bao Xá Xíu vẫn ở lại chỗ Seyin đợi lệnh, quan sát động tĩnh của các hoàng tử, có gì thì gọi Tạ Tịch về.
Trong lòng Tạ Tịch đầy tâm sự, cậu vừa hoài nghi con rối của X, vừa nghĩ xem Tứ hoàng tử thích gì, bỗng nhiên cậu giật mình...!
Bánh Bao Xá Xíu không rành sự đời, sao đột nhiên lại đưa ra được đề nghị có tính đóng góp như thế?
Tạ Tịch không khỏi nghĩ tới con rối.
Không thể nào, chẳng lẽ đó không phải con rối?
Tạ Tịch ngẫm lại những chuyện mình đã làm với con rối, trong lòng lập tức hơi lộp bộp.
X là cái tên biến thái không sai vào đâu được, cậu đắc tội biến thái thì sẽ có kết cục gì?
Bởi vì trên đường đi cứ nghĩ lung tung, lại không có đôi mắt to của Bánh Bao Xá Xíu canh chừng xung quanh nên Tạ Tịch không phát giác hình tung của cậu bị hai người khác thấy được.
Tam hoàng tử nghi ngờ nói: "Đó không phải là người yêu của thằng Tư à?"
Nhị hoàng tử cũng nhìn thấy, gã nhướng mày nói: "Xem ra em dâu này của chúng ta không đơn giản đâu."
Bọn họ tạm thời có việc bận nên phải rời đi, Jesse vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, cả hai không tiện chào tạm biệt, chỉ đánh tiếng với lão Tứ sau đó cùng đi ra ngoài, ai mà ngờ lại gặp được Jesse Hall không biết từ chỗ nào vội vội vàng vàng chạy trở về chứ.
Không phải cậu ta đi vệ sinh à? Sao lại chạy ra bên ngoài rồi?
Tam hoàng tử lập tức nói: "Ta phải đi nói cho thằng Tư biết."
Nhị hoàng tử kéo gã ta lại: "Đừng đánh cỏ động rắn, thằng Tư bị cậu ta mê hoặc đến váng đầu váng óc rồi, sao nghe lời chúng ta nói được! Ngươi chờ ở đây, ta thử đi thăm dò lai lịch của cậu ta."
Tam hoàng tử cũng tỉnh táo lại, gã ta nói: "Để ta điều tra." Gã ta cũng muốn xem thử thị vệ nhỏ kia đang làm gì, tuyệt đối đừng có đùa giỡn tình cảm của thằng Tư.
Tạ Tịch căn bản không biết sân sau nhà mình đang cháy, sau khi cậu trở lại, Tứ hoàng tử quan tâm hỏi cậu có ổn không.
Tạ Tịch thuận theo đáp lại: "Chắc là em ăn dính đồ bị hỏng thôi, không sao đâu, em nghỉ ngơi chút là khỏe liền."
Tứ hoàng tử nói: "Để ta đi lấy thuốc cho em, uống vào là khỏi ngay."
Tạ Tịch nói: "Không cần đâu, mấy loại thuốc thường dùng đó em có sẵn mà, vừa nãy đã uống rồi."
Tứ hoàng tử nói: "Vậy thì tốt, em đi nghỉ ngơi đi, ở đây để ta dọn dẹp."
Tạ Tịch không từ chối nữa.
Chờ Tứ hoàng tử đi rồi, Tạ Tịch vội vàng đến thay ca cho Bánh Bao Xá Xíu, vào chỗ ở của Seyin, cậu sợ lão Ngũ và lão Lục đến nhìn.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau cả hai người đó đều tới.
Tạ Tịch đối xử như nhau, dùng kỹ thuật diễn xuất thành thục tiễn bọn họ rời đi.
Giải quyết xong mấy chuyện này Tạ Tịch mới có thời gian rảnh đi thăm dò xem Tứ hoàng tử thích gì.
Điều tra một lúc thế mà tìm ra thật.
Vậy mà Tứ hoàng tử lại thích hoa tường vi...!
Một con cá dưới đáy biển lại thích loài hoa trên đất liền!
Song dưới đáy biển có hoa tường vi thật, vì người ở đây có lòng tò mò vô cùng lớn đối với những thứ trên đất liền, giống như người đất liền thích san hô, trân châu, các loại sò và hến dưới dáy biển vậy.
Người đáy biển cũng cảm thấy hứng thú với những thực vật trên đất liền - thứ mà đáy biển không có.
Chỉ cần có người thích thì sẽ có người nghiên cứu.
Hoa tường vi rất phổ biến trên đất liền, hoa leo đầy tường, vô cùng đẹp lại không mấy quý hiếm, nhưng loài hoa này lại là đồ xa xỉ dưới đáy biển.
Các nhân ngư muốn giữ một gốc tường vi tươi tốt dưới đáy biển thì phải tốn kém rất nhiều, đầu tiên phải có một chiếc lồng kháng áp lực nước, một dụng cụ tuần hoàn không khí, chứ đừng nói chi là vào ban đêm khu nước sâu không có ánh nắng mặt trời...!
Hoa tường vi không đáng bao nhiêu tiền nhưng một bộ thiết bị để giữ nó sống sót lại quý muốn chết.
Tạ Tịch ngẫm nghĩ, quyết định mua!
Một gốc tường vi này mà ở trên đất liền thì chẳng kém một chiếc đồng bản giới hạn toàn cầu có giá cả triệu tệ!
Mặc dù lão Tứ là hoàng tử nhưng cậu chỉ là một thị vệ nhỏ thôi, táng gia bại sản tặng cho hắn một phần quà lớn thế này, về tình hay về lý cũng nên cảm động chứ nhỉ?
Tạ Tịch sắp xếp cho mình một thân phận xem như "thường thường bậc trung", thế chấp phòng ở là có thể mua được bồn hoa này rồi.
Dĩ nhiên hiện tại cậu không có thời gian đi làm những thủ tục này, chỉ có thể dùng khuôn mặt dự trữ cướp của người giàu chia cho người nghèo.
À, dù sao cũng là cướp của người nhà – lão Tam coi tiền như rác.
Tam hoàng tử không tra không biết, tra một cái thì thật sự giật mình.
Gã ta điều tra máy giám sát trong vương cung, nhìn chằm chằm Jesse Hall thì phát hiện người này đi ra từ chỗ ở của Seyin Hall!
Về phần vì sao cậu ta vào được, ngay cả giám sát cũng không quay ra.
Song chẳng mấy chốc Jesse Hall lại đi đến chỗ Seyin Hall, sau đó lão Ngũ và lão Lục lần lượt đi vào rồi lại mang vẻ mặt mất mác đi ra, chờ bọn họ đi rồi, không ngờ Jesse Hall lại xuất hiện, trở về chỗ ở của cậu ta.
Chuyện này...!
Lão Nhị cũng nhìn thấy, hai anh em đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự ngạc nhiên và kinh hoàng trong mắt người đối diện.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ Jesse Hall và Seyin Hall là một người?
Anh cả, thằng tư, thằng năm và thằng sau đều thích một người à?
Càng khoa trương hơn chính là, Jesse Hall kia đã chấp nhận lời cầu hôn của thằng tư và bọn họ sắp kết hôn?
Chuyện này quá khó hiểu, cả hai người đều khó mà chấp nhận nổi.
Tạ Tịch đúng là khó mà đề phòng hết được, thực ra cậu đã sớm dùng khuôn mặt dự trữ động tay động chân với máy giám sát, nhưng tiếc rằng cậu chưa đủ kinh nghiệm, nghiệp vụ chưa thành thạo nên không có cách nào đóng lại toàn bộ giám sát.
Càng không cần nói đến, lão Tam là thống lĩnh của cấm vệ quân, có hệ thống riêng giám sát toàn bộ vương cung chặt chẽ không lọt một khe hở.
Mặc dù Tạ Tịch có thể thay đổi khuôn mặt nhưng không phải dân chuyên, không hiểu rõ cũng dễ hiểu.
Nhưng bây giờ...!
Tam hoàng tử cứng rắn bảo: "Chuyện này phải nói cho thằng Tư biết."
Nhị hoàng tử cũng nói: "Cũng phải nói cho cả anh cả, thằng năm và thằng sáu nữa."
"Thế này đi..." Tam hoàng tử nheo mắt lại: "Chúng ta gọi anh cả, thằng năm và thằng sáu trực tiếp đến vạch trần bộ mặt thật của cậu ta."
Giám sát vẫn chưa thể nói lên tất cả vấn đề, người này nếu đã có bản lĩnh quần nhau với bốn vị hoàng tử thì khẳng định có chút năng lực, không thể chừa lại cho cậu ta chút cơ hội nào, phải chặt đứt mọi đường lui, như vậy mới có thể khiến bốn người u mê kia tỉnh ngộ hoàn toàn!
Nếu thời gian có thể quay lại, không biết lão Lam có đánh chết chính mình bây giờ hay không nữa...!
Tạ Tịch mua một gốc hoa tường trân quý có màu trắng thuần sạch sẽ.
Màu sắc này được Tạ Tịch lựa chọn rất tỉ mỉ, thanh tiến độ của Tứ hoàng tử là màu trắng, có phải nó đại biểu rằng hắn thích hợp với màu sắc này đúng không?
Hoa tường vi tượng trưng cho những điều tốt đẹp, ngôn ngữ của tình yêu thuần khiết.
Mặc dù Tạ Tịch cảm thấy mình chẳng thuần khiết chút nào nhưng lão Tứ rất thuần khiết, hắn rất xứng với tường vi trắng!
Tạ Tịch chẳng dám lãng phí thời gian, cậu mang hoa tường vi trắng đi tìm Tứ hoàng tử.
Chắc là có thể thành công, chỉ còn xíu nữa là đầy tiến độ thôi mà...!
Tứ hoàng tử hẳn sẽ rất thích.
Tạ Tịch hơi khẩn trương chút, trong lòng cứ hoảng hốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì tựa hồ không có vấn đề gì...!
Thanh tiến độ đều rất ổn, có năm tiến độ biến thành màu xanh lục rồi, chỉ còn Tứ hoàng tử thiếu xíu xiu nữa là đầy thôi.
Sẽ không có vấn đề gì!
Tạ Tịch bước vào cung điện của Tứ hoàng tử.
Lão Tứ thấy cậu đến thì vui vẻ vô cùng: "Sao đột nhiên em lại đến chỗ ta vậy, cái kia..." Hắn nhìn thấy hoa tường vi trắng trong tay Tạ Tịch.
Tạ Tịch nghĩ đến việc sẽ lập tức rời khỏi thế giới này thì có hơi hưng phấn, cậu nói: "Chúng ta cũng coi như đã đính hôn rồi, em nghĩ mãi mà không biết nên tặng ngài thứ gì nữa, lúc nhìn thấy gốc tường vi trắng này, em cảm thấy điện hạ nhất định sẽ thích."
Tứ hoàng tử rất thích, từ lúc mới sinh hắn đã có tình cảm đặc biệt với hoa tường vi rồi, đó là sự yêu thích từ tận đáy lòng.
Chỉ là đáy biển không phải nơi thích hợp cho hoa tường vi sinh trưởng nên cho dù thích hắn cũng chưa từng mua về.
Mà bây giờ...!Jesse tặng hắn một gốc tường vi trắng xinh đẹp như vậy.
Cậu nói bọn họ xem như đã đính hôn nên muốn tặng cho hắn một món quà.
Cậu mua một bó hoa tường vi đại biểu cho tình yêu thuần khiết và tặng cho hắn.
Nhịp tim Tứ hoàng tử đập rộn ràng, lúc nhận lấy gốc tường vi trắng kia, hắn như thể chạm đến trái tim thuần khiết mỹ lệ của người trước mặt vậy.
Tạ Tịch thấy thanh tiến độ màu trắng lóe lên, khẩn trương đến cắn môi.
"Lão Tứ!" Giọng Tam hoàng tử vang lên, gã ta quát: "Đừng bị lời ngon tiếng ngọt của cậu ta đánh lừa, cậu ta không phải Jesse Hall."
Tạ Tịch sững sờ, cậu xoay người, thấy năm hoàng tử đang đứng ở cửa.
Đại hoàng tử Randy, Nhị hoàng tử Aix, Tam hoàng tử Gall, Ngũ hoàng tử Randall, Lục hoàng tử Sirius.
Chuyện gì xảy ra đây?
Chớp mắt đó đầu óc Tạ Tịch trống rỗng.
Tam hoàng tử cười lạnh nói: "Ngươi là Seyin Hall đúng không?"
Gã ta vừa nói câu này xong, Tạ Tịch thấy dưới góc phải có nhắc nhở.
[Khuôn mặt sáng tạo bị nhìn thấu, thuật dịch dung mất hiệu lực.]
Tạ Tịch mở to mắt: "???"
Thuật dịch dung quỷ quái này còn mất hiệu lực được hả? Bị phát hiện mà mất đi hiệu lực sao?
Xong...!Lần này xong đời rồi...!
Chớp mắt, Tạ Tịch đổi sang khuôn mặt của Colin Hall.
Cậu không thể biến thành Seyin Hall được, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đã sinh nghi mà nhìn thấy mặt Seyin sẽ rớt tiến độ mất.
Cậu cũng không thể tùy tiện đổi sang một khuôn mặt dự trữ khác, bởi vì cậu đưa lưng về phía Tứ hoàng tử, nếu quần áo cũng thay đổi theo thì chỗ Tứ hoàng tử sẽ không kịp xử lý nữa!
Cho nên cậu chỉ có thể đổi thành thị vệ, trông giống y Colin Hall.
Về phần lão Nhị và lão Tam thình lình nhìn thấy mặt người yêu chỉ biết khiếp sợ đến mức không suy nghĩ nổi.
Mà chớp mắt này chính là cơ hội duy nhất của Tạ Tịch.
Sau khi dọa sợ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, cậu quay lưng về phía Tứ hoàng tử, bả vai run lên: "Xin lỗi..."
Tại thời khắc nguy cấp đó, chỉ trong chớp mắt cuối cùng này, khoảnh khắc đánh dấu việc sẽ chia năm xẻ bảy hay thăng thiên đắc đạo, Tạ Tịch chỉ dùng giọng nói và bóng lưng bày ra kỹ thuật diễn cao siêu không gì sánh kịp.
"Thực xin lỗi điện hạ, em giấu ngài rất nhiều chuyện, nhưng có một chuyện em chưa từng lừa ngài, em muốn sống cùng ngài, tiếc rằng em chẳng còn cơ hội nữa.
Nếu có kiếp sau, em hy vọng có thể gặp lại ngài lần nữa."
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Tịch đã nhảy lên, sau khi kéo dài khoảng cách với bọn họ thì khởi động đạn thủy năng mà cậu vẫn luôn mang theo, chuẩn bị cho tình huống đi chịu chết bất cứ lúc nào.
Ầm!
Tạ Tịch bị nhấn chìm trong ánh sáng chói mắt, sẽ bị nổ đến hài cốt không còn.
Cậu bình tĩnh nhìn thanh tiến độ, chờ tiến độ màu trắng cuối cùng.
Nếu nó đổi thành màu xanh cậu có thể rời khỏi thế giới này, nếu không cậu sẽ chết rồi trốn đi.
May mà cậu nắm chắc cơ hội cuối cùng, không cho bất cứ ai có thời gian suy nghĩ cả.
[Chúc mừng ngài thông quan chuẩn thế giới S+ Atlantis thất lạc.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...