Trò chơi: Thị trấn cổ tích (10)
Chương 026: Máy xúc, tìm Giang X.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tịch nhìn thấy X.
Cậu cảm thấy X có chút quen mắt, nghĩ đi nghĩ lại thì hình như hơi giống vampire Aix?
Có điều màu tóc khác biệt, khuôn mặt cũng không giống nhau lắm, nhưng mà...!
Loại cảm giác lòe loẹt kia thì y hệt.
Kỳ thật X ăn mặc rất đơn giản, một bộ quần áo đen trông đứng đắn và già dặn, chẳng có tí rườm rà như phong cách thời trang châu Âu trung cổ, nhưng không hiểu sao cứ khiến người ta có một loại ấn tượng như vậy.
Nhất là đôi mắt hai màu và vẻ biếng nhác ăn sâu vào xương tủy kia.
Tạ Tịch thầm nghĩ trong lòng: Mèo Ba Tư à?
Quả nhiên loè loẹt!
Trong lòng cậu ghét bỏ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "X thần, chào anh."
Giang Tà rùng mình.
Chuyện này không trách y được, đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy Tạ Tịch.
Mặc dù theo đuổi ngắm nhìn Seyin bé bỏng rất nhiều ngày, hồn ý của y cũng bị nhóc con này mê hoặc đến thất điên bát đảo, nhưng trong hiện thực lại là lần gặp mặt đầu tiên.
Tạ Tịch có vẻ ngoài rất ưa nhìn, khuôn mặt chẳng có chỗ nào để bắt bẻ, làn da sạch sẽ non mịn, thân thể thẳng tắp giống như một lá cờ nhỏ cắm trên núi cao, phấp phới phấp phới bay, bay thẳng vào chỗ mềm mại nhất trong tim người.
X thần, chào anh ^_^.
Giang Tà thấy được phiên bản hiện trường, nét cười mà nhóc con này đắp lên khuôn mặt chẳng khác gì biểu tượng kia cả.
Điệu cười giả tạo tiêu chuẩn, hết lần này tới lần khác lại đáng yêu muốn chết.
Bộ dáng "đứng máy" này của y khiến Tạ Tịch nhẹ nhàng thở ra: "Quả nhiên là con rối.
"
Giang Tà lấy lại tinh thần.
Tống fanboy thì trực tiếp nhìn không rời mắt: "X thần sống sờ sờ, đẹp trai quá aa, tôi đi chết đây, chết cũng không hối tiếc!"
Tạ Tịch: "..."
Cậu vẫn rất cảnh giác, còn đang quan sát X, cậu thấy Tống Thích làm chuyện ngu ngốc thế mà X vẫn làm thinh thì càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Đúng là con rối rồi.
Nghĩ cũng biết, sao có thể tùy tiện triệu hồi được người sống sờ sờ chứ? Đoán chừng là ý chí Trương Ương dựa theo người thật làm ra một vật thay thế, chẳng qua là NPC mang khuôn mặt của người chơi thôi.
Một khi biết không phải là người thật, Tạ Tịch cũng lười giả bộ.
Cậu không đắc tội nổi tên biến thái kia, chẳng nhẽ còn sợ một con rối ký kết khế ước hay sao?
Tạ Tịch nhớ lại cơn tức giận phải nhịn từ thế giới trước, càng không ưa con mèo Ba Tư lòe loẹt này.
Tống Thích vẫn còn đang vây quanh X: "Vóc người đẹp thật đấy, đây chính là tỷ lệ vàng trong truyền thuyết!"
Tạ Tịch cười lạnh.
"Đôi mắt này, trông mới thích làm sao ôi...!Ôi, đừng nhìn tôi...!muốn hôn mê..." Tống fanboy lại tấu hài.
Tạ Tịch cho đánh giá đúng trọng tâm: "Xấu."
Tống Thích phỉ nhổ: "Anh là cái đồ thẳng nam sắt thép chẳng có tí thẩm mỹ nào." Cả hai nán lại ở đây một thời gian dài, Tống Thích cũng càng hiểu rõ cậu, đừng thấy Tạ Tịch có một đôi mắt đẹp mà lầm, tiếc thay nó lại mù, không phân rõ được đẹp với xấu.
Tạ Tịch liếc mắt nhìn X, phát hiện vẻ mặt y vẫn đực ra thì hoàn toàn yên lòng: ổn rồi, 100% là con rối không sai.
Giang Tà là một tên già đời lão luyện lăn lộn trong chốn dầu sôi nước bỏng không biết bao nhiêu lần, làm sao không nhìn ra tình huống hiện tại? Theo lẽ thường, thuật triệu hồi dĩ nhiên chỉ gọi ra phân thân, nhưng cũng không có quy định bản gốc không thể đến.
Giang Tà đợi lâu như vậy, dĩ nhiên sẽ không thả con rối tới.
Tiếc rằng người thật tới thì lại bị coi là con rối.
Chẳng qua cũng có cái thú của nó.
Nhìn dáng vẻ lật mặt như lật bánh tráng này của Tạ Tịch, vẻ mặt y dù không thay đổi nhưng trong lòng lại buồn cười.
Tống Thích càng nhìn càng không dứt ra được, cậu ta nói với Tạ Tịch: "Chúng ta có thể đừng phung phí của trời như thế được không? Đây chính là X thần đó, cho dù là con rối, cũng là mặt hàng cao cấp!"
Tạ Tịch ghẹo cậu ta một chút: "Không thì giao cho cậu nhé?"
Tống Thích: "..." Vội vàng kéo lại khóa miệng.
Nếu không phải có mỹ sắc trước mặt, cậu ta đã sớm lăn ra ngoài rồi, mùi trong này sắp xông chết người mà còn muốn xuống dưới mò đồ hả? Còn không bằng đi chết.
Giang Lão Tà hồn nhiên không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, vẫn còn hăng hái diễn kịch, chỉ thấy y xoay người hành lễ với Tạ Tịch, thấp giọng nói: "Chủ nhân."
Tống Thích trợn mắt há hốc mồm, kêu lên sợ hãi: "Ôi, trời ơi...!Lỗ tai tôi mang thai rồi!"
Tạ Tịch cũng choáng...!
Giọng nói của Giang Tà rất giống quản gia Randy, tư thái khi hành lễ cũng giống, thậm chí là việc hạ thấp tầm mắt, độ cong bên mặt cũng y như đúc!
Haha.
Tạ Tịch nghĩ thầm: Quả nhiên là tên biến thái chết tiệt.
Cậu vẫn còn chưa quên quản gia Randy lấy đầu cậu xuống như thế nào đâu.
"Giúp tôi lấy một thứ." Tạ Tịch không tính lãng phí thời gian, làm thế nào cũng phải lấy được tim rồng trong vòng ba phút.
Giang Tà cong môi nói: "Xin ngài phân phó."
Tạ Tịch nói: "Dưới ao máu này có một thứ gọi là tim rồng, lấy nó lên."
Giang Tà sững sờ.
Tống Thích sắp khóc đến nơi: "Anh Tịch ơi, người ta làm sao ra tay được, chỗ đó ngâm rất nhiều thi thể hư thối đó, nếu mà nhảy xuống, tiếng tăm một đời của X thần..." nghẹn tim, muốn chết.
Tạ Tịch gan vàng dạ sắt, không hề bị lay động.
Giang Tà nhìn ao máu ngâm đầy thi thể hư thối ở bên cạnh.
Tính lên tính xuống, lại không tính đến chuyện gọi y tới để làm cái này.
Ở trong Chuẩn Thế giới không thể nhìn thấy độ thiện cảm, Giang Tà hoài nghi nếu mình thực sự đi lên từ ao máu, đằng sau số -175 sẽ thêm một số 0.
Tạ Tịch nhìn về phía y, trong tròng mắt đen mang theo sự dò xét.
Giang Tà lập tức ngộ ra, nếu như cho cậu biết đây không phải con rối mà là người thật, đằng sau số -175 e rằng sẽ thêm hai số 0.
"Vâng, thưa chủ nhân." Giang Tà vâng lời chấp thuận.
Tống Thích bị bốn chữ này làm cho nhũn hết cả người.
Thế nhưng Tạ Tịch lại nhướn lông mày, vô thức lộ ra dáng vẻ đề phòng, chuyện này không trách cậu được, quản gia Randy và "hầu gái" Gall đều như vậy – giấu dưới dáng vẻ nghe lời là một trái tim biến thái.
Chết nhiều lần, cậu cũng học được cách xuyên thấu qua hình tượng để nhìn rõ bản chất.
Thiệt thòi cho Giang Tà không nhìn thấy độ thiện cảm, nếu mà thấy đám số -1 màu đỏ tung bay lên kia, y nhất định...!
Được rồi, có thấy y cũng sẽ không đình công.
Cũng không thể để nhóc con xuống đó mò được, sao có thể để cậu dây vào đống xương cốt đứt đoạn kia chứ.
Giang Tà dĩ nhiên sẽ không thật sự lặn xuống dưới tìm tim rồng.
Mặc dù phân thân không thể mang theo đạo cụ, nhưng lại kế thừa kỹ năng của y, hoàn toàn không cần xuống dưới cũng có thể lấy đồ lên.
Tạ Tịch chỉ thấy X hạ tay xuống, đoàn khí tối đen như mực trong lòng bàn tay y dù ở trong sơn động u ám cũng vô cùng rõ ràng, thứ này có chút quỷ dị, dường như bởi vì đám khí đen kia quá tối mà quang cảnh làm nền xung quanh đều biến thành màu lam đậm.
Tống Thích cũng ngừng thở, đôi mắt không chớp ngóng nhìn, cảnh tượng này không phải lúc nào cũng gặp được, bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội khác.
Lúc đám sương đen tụ lại to ước chừng một quả trứng ngỗng, Giang Tà nhẹ nhàng nhấc tay lên, chúng rời khỏi đầu ngón tay thon dài của y sau đó nhanh chóng rơi xuống.
Lúc ở trong bàn tay Giang Tà, chúng rõ ràng nhẹ tựa lông hồng, bây giờ lại giống như một quả cầu sắt đặc ruột trọng lượng lớn, thình lình rơi vào biển xác chết.
Trong tích tắc, cả sơn động tựa hồ cũng chấn động theo.
Chờ lúc Tạ Tịch lấy lại tinh thần, chỗ kia làm gì còn là biển máu đầy xác chết, chỉ còn lại một ao nước khô cạn, dưới đáy có một viên đá màu trắng.
Tống Thích không hề khách sáo kinh hô thành tiếng: "Lợi hại!" Thật sự là lo lắng vô ích! Đại lão đúng là đại lão, cần gì phải đi móc phân, nhấc tay một cái là xong ngon lành! Hơn nữa còn lọc sạch sẽ những thi thể dọa người chết khiếp kia, thật quá tri kỷ!
Tạ Tịch cũng rùng mình, cậu nghĩ: Quả nhiên tài giỏi, tạm thời không trêu vào được.
Giang Tà lại nhấc tay, một vệt sáng đen cuốn viên đá màu trắng lại, vững vàng treo viên đá lơ lửng trước mặt Tạ Tịch.
Tạ Tịch vươn tay, nắm chặt tim rồng, nói với X: "Cảm ơn."
Giang Tà vừa muốn mở miệng, một cảm giác lôi kéo đánh úp tới, y biến mất không thấy tăm hơi.
Ba phút thoáng qua đã hết.
Vẻ mặt Tống Thích tràn đầy sự tiếc nuối, bộ dáng còn chưa nhìn đủ.
Tạ Tịch búng một cái lên trán Tống Thích, gọi cậu ta hoàn hồn.
Tống Thích lắc đầu than thở: "Thật là phấn khích."
Tạ Tịch nhìn cậu: "Thích y à?"
Tống Thích bật cười, vốn định nói ai mà chả có lòng si mê cái đẹp, rồi lại nhớ tới chuyện Tạ Tịch không giống vậy, sâu xa nói: "Thế giới của đám nghiện sắc đẹp anh không hiểu nổi đâu."
Tạ Tịch: "..."
Tống Thích sợ cậu hiểu lầm, lại giải thích thêm: "Cũng không tính là thích, X thần gần như là thần rồi, chỉ có thể ngước nhìn thôi."
Tạ Tịch không hoàn toàn tán thành, nhưng cũng thừa nhận X quả thực rất mạnh.
Tống Thích nhớ tới chuyện nhiệm vụ, cậu ta hào hứng nhìn vào góc phải bên dưới tầm nhìn rồi sững sờ nói: "Nhiệm vụ không hoàn thành sao?"
Nhiệm vụ phụ của cậu ta là nhiệm vụ chính của Tạ Tịch, cả hai đều phải thu thập tim rồng, theo lý thuyết...!nên đồng thời hoàn thành.
Tạ Tịch lắc đầu nói: "Xem ra không hề đơn giản như vậy."
Tống Thích giật mình: "Tim rồng là giả?"
Bọn họ cùng nhau nhìn về phía đứa bé mắt vàng, ai ngờ thân thể của nó mềm nhũn, trực tiếp ngất xỉu.
Tạ Tịch tay nhanh mắt lẹ ôm lấy nó.
Nhưng đứa bé đã mất đi ý thức, giống như chìm vào giấc ngủ cực sâu, khiến người ta dâng lên cảm giác đau lòng không nỡ đánh thức.
Tạ Tịch thử đặt ngón tay dưới mũi của nó, cảm nhận được nhịp thở vững vàng.
Cơ thể vẫn khỏe mạnh, chỉ là ngủ thiếp đi.
Tạ Tịch khẽ gọi nó: "Tiểu Phong?"
Đứa bé không hề phản ứng.
Tống Thích và Tạ Tịch đưa mắt nhìn nhau: "Chuyện này là sao?"
Nhờ X mà toàn bộ thi thể trong sơn động đều biến mất, ngay cả không khí cũng trở nên thoải mái hơn.
Tạ Tịch nói: "Xem ra tim rồng này..." Ba chữ "có vấn đề" còn chưa kịp thốt ra, cậu đã dừng lại.
Tống Thích thuận theo tầm mắt của cậu nhìn sang, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Người tới có một mái tóc ngắn màu vàng, đôi mắt vừa nham hiểm lại lãnh khốc, bước chân của anh ta rất thoải mái, dáng vẻ nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay kia vô cùng ngứa đòn.
Trọng Kim!
Anh ta tìm được đến đây!
Xong rồi...!X thần vừa đi, tên khốn này liền đến, bọn họ phải làm sao đây? Tạ Tịch còn có thể sử dụng thuật triệu hồi không?
Ai ngờ Trọng Kim lại nở nụ cười, ấm giọng nói: "Lại đây, tôi dẫn các cậu đi hoàn thành nhiệm vụ này."
Không phải bộ mặt sáng lạn nhiệt tình kia nhưng lại nói muốn giúp đỡ bọn họ, chuyện gì thế này?
___
Giang Tà vừa trở lại vườn hoa, Nhan Triết đã tò mò hỏi: "Sao rồi sao rồi? Được triệu hồi qua đó làm cái gì?"
Mấy ngày nay hắn không có lòng dạ nào làm việc nghiêm chỉnh, suốt ngày muốn biết tiến độ yêu đương của Giang Lão Tà, chuyện này còn thú vị hơn trò chơi tình yêu nhàm chán kia nhiều.
Nhan Triết lại nói: "Độ thiện cảm của Tiểu Tường Vi với ông cao như vậy, vừa thấy mặt khẳng định rất vui vẻ!"
Vui vẻ ư, vui vẻ đến mức coi y là máy xúc.
Giang Tà bình tĩnh nói: "Ừ, em ấy cười với tôi." Cười giả tạo cũng là cười, vô cùng đáng yêu.
Nhan Triết nghẹn họng, nửa ngày mới nuốt trôi cẩu lương của con cáo già này, hắn lại hỏi: "Cậu ta triệu hồi ông đi làm gì? Có phải là người của Trảm Song tác quái? Cậu ta không gặp nguy hiểm gì chứ?"
Giang Tà tưởng tượng đến cảnh mình như anh hùng cái thế vì nhóc con kia trừ gian diệt ác, đáng tiếc...!
"Em ấy gặp phải một vấn đề rất khó giải quyết." Giang Lão tà nói một nửa sự thật, "Tôi giúp em ấy giải quyết."
"Chậc chậc." Nhan Triết không nghi ngờ gì, ghen tỵ nói, "Độ thiện cảm lần này khẳng định lại cao hơn!"
Lão Zone ơi ông có lòng chút đi, dựa vào đâu mà con đường yêu đương của lão Tà suôn sẻ như thế, hắn không phục!
Giang Tà vừa về đến nơi là thấy độ thiện cảm, quả nhiên "tăng" thật.
Giang Tà: "Vừa khéo 180."
Nhan Triết im lặng, rồi bùng nổ: "Quá cao rồi! Chờ cậu ta ra, có phải hai người trực tiếp đi lấy chứng nhận kết hôn không!"
Giang Tà vô cùng tỉnh táo: "Không vội, em ấy còn nhỏ, từ từ sẽ đến."
Nhan Triết: "...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...