Trò Chơi Cút Bắt

Lạnh lẽo, đó là những gì tôi cảm nhận được khi tỉnh dậy.

Xung quanh tôi mọi thứ khác quá. Giống như tôi đang ở một nơi lạ lẫm không phải khu nhà mình vậy.

Đất khô cằn, không khí lạnh buốt, bầu trời đen kịt. Tôi mở mắt choàng tỉnh thì nhận ra tôi không phải đang ở công ty nữa mà là ở...

Tôi chập choạng ngồi dậy, đưa tay đỡ lấy trán. Bỗng dưng đầu tôi đau dữ dội như vừa giải thoát một thứ gì đó vậy.

Lúc này trước mặt tôi là một khoảng không vắng lặng, yên ắng đến đáng sợ. Một giây rồi lại một giây trôi qua, tôi đang cố nhớ lại những gì trước đó nhưng đây đã là chuyện không thể từ rất lâu rồi.

Những chuyện thế này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần khi tôi được mười bảy tuổi. Khi đó cuộc sống của tôi khác biệt với những đứa trẻ cùng trang lứa khác.

Bọn nó trong tay với ba mẹ mà nũng nịu, còn tôi thì chẳng có ai. Đúng vậy, tôi chẳng có một người thân nào xung quanh để có thể bao bọc che chở, hoặc đơn giản là để nghe những lời yêu cầu non dại của mình.

Quá khứ ấy đã trở thành một vết sẹo trong ký ức của tôi rồi. Bây giờ lục lọi nhớ lại chỉ khiến đầu óc tôi nhức nhói và đau đớn mà thôi. Vì khi đó, tôi không thể nhớ toàn vẹn những sự kiện gì đã xảy ra khi mình còn nhỏ.

Đó là từng mảnh ký ức rời rạc, chúng thường xuyên len lỏi vào giấc ngủ của tôi để quấy phá, còn không sẽ khiến tâm trạng tôi trở nên tồi tệ.

Và cũng từ đó, tôi nhận ra bản thân mình không được bình thường nữa. Tôi nhận thức được điều này nhưng tôi chưa biết phải làm gì cả. Mặc cho những con người khác trong tôi tiếp tục sống và dùng cơ thể này để thỏa mãn chúng.

Cơ thể này từ lâu rồi đã không còn thuộc quyền sở hữu của một mình tôi.

Hành động và cử chỉ của tôi không phải tùy theo tâm trạng mà thay đổi. Những lúc như vậy thì không còn là tôi nữa.

Một nhân viên trọng trách nhiệm và đầy nghiêm khắc như tôi đây, nếu như phải bảo rằng tôi thành con người khác thì khi đó chỉ là tôi hơi phóng đãng đa tình mà thôi.

Còn nếu nhìn thấy tôi lạc hẳn ra một quỹ đạo nào đó, thì chắc chắn đó không phải là tôi.

Ngước mắt nhìn xung quanh một lần nữa, tôi biết mình đang ở một nơi hoang tàn hơn bất cứ nơi nào. Và tôi cũng nhận ra được lý do mình ở đây.

Bầu không khí lạnh lẽo hơn khi mà sau lưng tôi hình như đang có một vật gì đó nằm bất động. Giữa màn đêm này, tôi loạng choạng đứng dậy, quay người định nhìn cho thật rõ thì bất ngờ bị dọa chết.

Tôi lần nữa ngã nhào xuống đất khi nhận ra vật bất động kia là một cái xác người. Gã mặt mày trắng bệch, đã không còn thở nữa rồi. Cơ thể vẫn còn bị trói, tôi nhìn gã không chớp mắt.

Một lúc lâu, tôi điên cuồng lùi về phía sau, bất chấp bộ quần áo trên người đang bị mấy cục đá kéo một đường rách tươm.

Phải nói rằng tôi hiện tại đang vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Nhìn thấy một cái xác chết ngay bên cạnh, tôi còn có thể bình tĩnh nữa sao?

Làm sao tôi có thể đứng yên nhìn nó rồi quay lưng bỏ đi một cách bình tĩnh?

Làm sao tôi có thể như thế nếu như...nếu như...tôi không phải là tên khốn đó?


Tên khốn đó, chính nó đang ngự trị trong thể xác này và luôn trực chờ thời cơ mà chiếm lấy thời gian của tôi. Nó, một tên biến thái không còn tâm hồn của một con người đang mượn thể xác này.

Tôi đương nhiên đã nhận ra những việc làm của L, nhưng tôi chưa bao giờ dám chống lại nó. Tôi sợ rằng nếu như tôi cố tình chống lại, ngay cả thân thể này, tôi cũng khó mà giữ lấy.

Nhìn gã kia nằm trên đất với một cơ thể bị tổn thương nặng nề, tôi biết chắc rằng gã kia đã phạm phải một tội lỗi tày trời.

Chỉ có thế mới khiến L tức giận mà giết chết.

Ngồi trên đất đã lâu, nhìn gã kia cũng đã đủ, tôi nhìn xuống hai bàn tay run rẫy của mình, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng mà đứng dậy.

Chuyện cũng đã xảy ra, tôi không thể ở lại đây được nữa. Có lẽ L đã giết chết gã kia nên mới để cho tôi thức dậy, nhưng đầu tôi đến giờ vẫn còn đau quá.

Ôm chặt đầu, tôi loạng choạng mò trong bóng tối mà chạy nhanh ra đường lớn. Tôi mặc kệ đây là nơi xó xỉnh quái quỷ nào, chỉ cần chạy thật nhanh ra khỏi đây mà thôi.

Chạy được một quãng, tôi nhận ra chiếc xe màu đen mà L hay dùng đang đậu cạnh một cây cổ thụ rất lớn. Như kẻ nghèo khổ nhặt được vàng, tôi mừng quýnh chạy đến đó, ngồi vào xe rồi khởi động máy.

Chiếc xe này chạy rất tốt, mặc kệ đường đá gồ ghề đến mức nào cũng băng băng lướt gió.

Tôi tăng tốc để chạy ra đường lớn, lúc này mới phát hiện bàn tay của mình bị đá nhọn cứa vào rách cả da, để lại một đường thẹo không nhỏ tí nào.

Tôi nhíu chặt mày, cơ thể lúc này cũng không ổn lắm, sức khỏe dường như bị giảm xuống nghiêm trọng. Càng nghĩ càng muốn nhanh chóng trở về nhà mà thôi.

Lái xe vào trong hầm xong, tôi bước lên lầu, mở cửa phòng rồi ngã lăn xuống giường, thiếp đi luôn.

Sáng hôm sau, khi mở mắt, tôi ngay lập tức bật dậy kiểm tra cơ thể của mình. Đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà là của tôi, nó vẫn bình thường, mọi thứ đều ổn. Lúc này, tôi mới an tâm thở nhẹ ra.

Từ ngày tôi biết mình bị chứng DID, hay còn gọi là rối loạn đa nhân cách, mọi thứ trong cuộc sống cứ thế mà đảo lộn hoàn toàn. Đôi lúc tôi sẽ như một đứa trẻ, thích những thứ đáng yêu và đặc biệt là màu đỏ.

Đôi lúc tôi lại biến thành một kẻ giết người không gớm tay, một kẻ máu lạnh hơn bất cứ người nào hết. Khuynh hướng của hắn là bạo lực và hành hạ người khác.

Đó là hai nhân cách đang tồn tại trong cơ thể của tôi. Điều này tôi thoạt  đầu chỉ mơ hồ mà thôi, cho đến khi chính mình đi đến một cuộc điều trị nghiêm túc, tôi mới biết được mọi chuyện là như thế nào.

Người tôi nhờ điều trị là một tiến sĩ rất giỏi bên Mỹ. Ông ấy đã dồn hết sức để giúp tôi hợp nhất với hai nhân cách còn lại, nhưng đến giữa quá trình điều trị, L bắt đầu bộc phát tính cách của hắn, không chấp nhận chữa trị.

Tôi một ý, L một ý khiến cho quá trình điều trị không suôn sẻ. Tiến sĩ kia nhiều lần bị L đe dọa, suýt nữa thì mất mạng. Sau đó, ông ta bỏ cuộc, không dám điều trị giúp tôi nữa.

Cũng đúng thôi, căn bệnh quái vật này, làm sao có người tình nguyện hết mình giúp đỡ cơ chứ?

Tôi...có khác gì là một tên quái vật đâu?


Điện thoại lúc này bỗng reo lên liên hồi, tôi uể oải nghiêng người chụp lấy nó. Cái tên hiện lên làm tôi phát ngán, đó là cô thư ký của chủ tịch tập đoàn chúng tôi.

Tôi ấn nút nghe, bên kia nhanh chóng tuôn một trận, " Trưởng phòng Thiệu, hôm nay anh không đi làm sao?"

Nghe Phi Phi hỏi, tôi mới ngước nhìn đồng hồ ở bàn bên cạnh, phát hiện bây giờ đã là chín giờ sáng rồi. Không tin tôi ngủ nhiều như vậy. Có lẽ tối qua tôi bị mất sức quá nhiều.

Cơ thể đến giờ vẫn còn đau nhức, tôi cựa người, di chuyển đến phòng tắm. Vừa mở vòi nước vừa nói vào điện thoại:

" Hôm nay tôi đến trễ một chút. Mọi chuyện vẫn ổn?"

" À vẫn ổn, chỉ là cứ nghĩ anh có chuyện gì."

Hứng một hớp nước vào lòng bàn tay, tôi hưởng thụ cái mát lạnh buổi sớm rồi cúi xuống rửa mặt. Nghe giọng điệu của Phi Phi thì có lẽ đang lo lắng, nhưng tôi thì có bị gì đâu?

Làm sao cô ta biết tôi không được khỏe?

" Tôi bị gì sao? Cô thấy tôi có vấn đề à?"

Phi Phi bên kia bỗng dưng bật cười gượng gạo, thì thầm vô điện thoại:

" Đúng một chút. Hôm qua anh bỗng dưng về sớm, khi rời khỏi công ty, bộ dạng của anh còn có chút kỳ quái."

" Kỳ quái?" Tôi nhướng mày nhìn vào gương, nhận ra khuôn mặt mình tái xanh hơn bình thường, còn có râu tơ mọc nữa.

Bộ dạng này không phải kỳ quái, mà là xấu xí thì đúng hơn.

Làm sao tôi lại để mình thành cái dạng này được chứ?

" Được rồi, xem như hôm qua tôi ăn phải thức ăn thiu. Thế nhé, cúp đây."

Nói rồi tôi cúp máy, đặt điện thoại lên chỗ cao hơn. Sau đó nhanh chóng tắm rửa, cạo râu, chải chuốt rồi chuẩn bị đến công ty.

Một ngày có thể không tán tỉnh người khác nhưng không thể không đi làm. Tôi có thể gọi là một người cuồng công việc, mọi thứ phải chu toàn hoàn tất thì tôi mới hài lòng được.

Cho nên tôi ghét ai trễ nải công việc, trừ trường hợp đặc biệt của tôi.

Xong xuôi, tôi lái xe đến công ty.

Vừa ló mặt ở cổng công ty thì đã thấy Phi Phi đang đứng trò chuyện cùng một đồng nghiệp nữ khác. Tôi nhìn cô ta một cái rồi bước thật nhanh đến thang máy, không ngờ ngay sau đó cô ta đã đứng cạnh tôi.


Tôi ngao ngán nén tiếng thở dài, liếc mắt nhìn cô ta, " Chào."

Phi Phi dường như đang rất vui vẻ, " Đúng là trưởng phòng nghiêm túc nha, không nghỉ là không nghỉ."

" Làm với tôi bao nhiêu lâu, cô còn không biết tôi sao?" Tôi cười khẩy.

Cửa thang máy mở ra, hai chúng tôi cùng bước vào đó. Phi Phi ôm trong ngực một xấp giấy tờ các thứ, dựa lưng ra phía sau, cười nói:

" Đúng rồi, tôi biết anh rất gương mẫu mà. À, anh đến phòng của chủ tịch luôn đi. Chủ tịch đang tìm anh đó."

" Đình...À không, chủ tịch à?" Tôi nhìn Phi Phi một chút, sau đó nhíu nhíu mày.

Mới sáng sớm thế này đã bị chủ tịch gọi lên gặp mặt, chẳng biết là điềm tốt hay xấu nữa đây.

Phi Phi sau khi đưa tài liệu cho Đình Huy xong liền rời khỏi phòng. Tôi đứng trước mặt người kia, tao nhã mỉm cười.

Đình Huy, cũng như là chủ tịch công ty đây với tôi có thể coi là một người bạn tâm giao. Cậu ta thường cùng tôi bàn chuyện đại sự của công ty, hoặc là chuyện đại sự về tên nhóc Hàn Di.

Nói thế nào nhỉ, tôi có thể nghiêm túc với tất cả nhưng lại rất ít khi nghiêm túc với Đình Huy. Thường thì tôi hay trêu đùa cậu ta cho đến khi cậu ta tức giận rồi phun ra vài câu nói giết chết người thì thôi.

" Chào chủ tịch. Sáng sớm gặp tôi có chuyện gì sao? A, hay là Tiểu Di Di lại làm gì chủ tịch rồi?"

Đình Huy ký xong những giấy tờ trên bàn rồi mới ngước mắt nhìn tôi. Cậu ta bắn cho tôi cái ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo rồi nói:

" Chúng tôi chẳng có chuyện gì cả, cảm ơn cậu đã lo lắng, Thiệu Lam. Tôi gặp cậu chỉ muốn chuyển lời của Tiểu Hàn thôi."

" Hàn Di muốn nói gì với tôi sao?" Tôi bỗng dưng vui vẻ kỳ lạ.

Cái tên nhóc Hàn Di ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến tôi vui vẻ mỉm cười được. Tại vì nhìn cậu ta đáng yêu lắm, đôi khi nghịch ngợm chẳng chịu nổi. Đặc biệt là chỉ có mỗi Hàn Di mới có thể chọc giận Đình Huy thôi.

Mà tôi thì thích nhìn cảnh Đình Huy bị cho leo cây hoặc tức hộc máu. Cảnh đấy hay lắm, rating rất cao.

Đình Huy gõ nhẹ xuống mặt bàn, " Tiểu Hàn mời cậu đến dự sinh nhật, tối nay."

" Sinh nhật sao? Tối nay à? Nói sớm một chút tôi còn chuẩn bị được quà chứ." Tôi chậc lưỡi, khoanh hai tay suy nghĩ.

Đình Huy dường như sợ tôi làm gì đó người của cậu ta ý, nhanh chóng phản đối lòng tốt của tôi.

" Cậu chỉ cần đến, không cần quà."

#

Đến tối, tôi tranh thủ xuất phát sớm nửa tiếng để đi lựa quà cho Hàn Di. Mặc kệ lời từ chối thẳng thừng đến đau lòng của Đình Huy, tôi vẫn quyết định sẽ đi mua một món quà thật thích hợp với Tiểu Di Di đáng yêu.

Lang thang khắp con đường, cuối cùng tôi cũng chọn được một tiệm cho món quà thích hợp. Dừng xe lại, tôi bước vô cửa hàng, bắt đầu lựa chọn một chiếc caravat thật phong cách.


Tôi thường nhìn Hàn Di rồi bảo đùa, phong cách rất Hàn Di. Cụm từ Hàn Di mau chóng biến thành một tính từ nổi bật.

Người bán hàng gói quà xong, tôi vui vẻ mang quà đi. Ra đến xe, vừa mới cài đai an toàn xong, định khởi động xe thì phía sau bị một tiếng động chói tai làm tôi giật bắn mình.

Cả chiếc xe cũng bị chấn động không ít.

Tôi liếc lên kính chiếu hậu, nhận ra đằng sau có một chiếc xe khác vừa mới đâm vào đít xe của tôi.

Ôi thật là, rõ ràng là đâm hẳn vào đấy!!!

Tôi mau chóng cởi đai, bước xuống xe rồi chạy vòng ra sau xem xét tình hình. Cái cốp xe bị trầy xước một đường thật dài. Tôi trợn lớn mắt, cảm thấy đầu nóng đến bốc khói.

Bên cạnh lúc này xuất hiện cái kẻ phá hoại kia, hắn ta trẻ hơn tôi nhiều, miệng mồm lắp bắp thấy thương.

" Xin lỗi, xin lỗi anh. Em không cố ý. Xe anh..có sao không ạ?"

Tôi liếc nhìn vết xước rồi nhìn cậu ta, nghiến răng, " Cậu nghĩ xem có sao hay không nếu như đâm sầm vô như thế, hả?"

Tên kia như cắn lưỡi, im re.

Tôi vẫn còn giận, sự vui vẻ khi nãy bay mất tiêu. Nhìn cậu ta, tôi suýt nữa đã túm lấy cổ áo nhừ một trận rồi.

" Sao lại câm như hến rồi? Mau trả lời cho tôi coi!!"

" Em em xin lỗi, thật sự xin lỗi...Em sẽ...không đúng, đây là... thật ra không phải xe em..."

Tôi nhướng mi nhìn cậu ta, nghe cậu ta bảo đó không phải xe của mình mà tôi buồn cười chết được.

" Không phải xe của cậu thì sao chứ? Cũng là cậu đâm vô đấy. Cậu tính sao đây, hả?" Tôi vừa nói vừa lấn tới, còn giữ lấy một mép áo định dọa một chút.

Ngay lúc này tự dưng có anh hùng nào đó xuất hiện. Người kia nom cùng tuổi tôi, vẻ mặt chững chạc nghiêm túc, phong cách ăn mặc cũng không tồi cho lắm nhưng mà...hắn ta xuất hiện ở đây làm gì chứ?

Hay, hắn ta vừa mới giữ lấy tay tôi, siết mạnh rồi hất ra.

Tôi nhìn năm dấu tay màu đỏ in lên tay mình mà tức giận điên lên được. Dám động vào tôi sao? Dám dùng vũ lực với tôi à?

" Hai người cùng một giuộc à? Hay thật." Tôi cười khẩy, " Xin lỗi nhưng anh kia, cậu bạn này đã đâm sầm vào xe tôi đấy. Còn có vết xước nữa."

Người nọ nhìn cái tên gây chuyện, ánh mắt như ông boss vậy làm tôi cũng sợ lây. Nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ, tôi bỗng dưng giật mình khi tên gây chuyện thốt ra khỏi miệng thế này:

" Sếp, em xin sếp đừng nói lại cho Đổng ca. Xe này em mượn anh ta, nếu anh ta biết thì anh ta sẽ lột da em mất. Cảnh sát mà bị lột da thì khó coi lắm..."

Cảnh sát sao? Được, cảnh sát, cậu ta là cảnh sát, Người bên cạnh mà cậu ta gọi là sếp, tất nhiên sẽ là cấp trên rồi?

Tôi lúc này ngẩng mặt nhìn hai người họ vẫn còn đang đôi co, đầu tôi lại bắt đầu đau nhức. Mỗi lần nhìn thấy cảnh sát hoặc những gì liên quan đến cảnh sát, đầu tôi đều như thế.

Nhiều lúc tôi nghĩ, cảnh sát chính là khắc tinh của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui