Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử


Hành động của Lý Mộc Dương quá nhanh, vừa mới đi vào nhìn thấy Lưu Ly tiên tử thì hắn đã trực tiếp ra tay nên chưa kịp cho Lưu Ly tiên tử thời gian phản ứng.

Thậm chí hắn còn không cho hệ thống thời gian phản ứng, cho nên bây giờ thanh nhiệm vụ mới cập nhật hai tin cùng một lúc.

Sau khi nhìn thấy nhiệm vụ đã thành công thì cuối cùng Lý Mộc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng đã thất bại một lần nhưng cũng chỉ có một lần đó thôi, lần thứ hai hắn quay lại đã có thể giết sạch đám Ma Tu trong nháy mắt.

Cái gì gọi là người chơi chạy nhanh (ngưỡng mộ sau).

Trong tầm mắt hiện lên thông báo nhắc nhở nhiệm vụ, Lý Mộc Dương nhìn xong thì chớp mắt.

Có lưu trữ sao?
Ý là lần sau sau khi chết thì có thể bắt đầu cốt truyện từ đó sao?
Lý Mộc Dương nhìn chưởng quỹ đang run lập cập rồi lại gọi tiểu nhị cũng đang run lẩy bẩy hệt như vậy ra, sau đó dưới sự sắp xếp của Lưu Ly tiên tử thì chưởng quỹ và tiểu nhị khiêng sáu cỗ thi thể ra sau hậu viện và xếp nằm cạnh nhau.

Lúc này sáu gã Ma Tu đã biến thành bộ dạng nửa người nửa quái vô cùng khủng khiếp, có tên thì cả người đầy vảy đen nhánh, có tên thì đầu đã biến thành đầu giao long, đơn giản là giống như vườn bách thú.


Lưu Ly tiên tử đứng nhìn mấy cỗ thi thể rồi cau mày.

“Ngàn năm trước sư tôn Thiên Diệp chân nhân đã dẹp yên yêu ma trong thiên hạ, đã hơn ngàn năm ở Cửu Châu đại địa này không còn Ma Tu Đạo Thống, vậy sáu gã Ma Tu này từ đâu đến chứ?”
Lưu Ly tiên tử ngồi xổm xuống rồi bắt đầu kiểm tra thi thể của những tên Ma Tu đó.

Lý Mộc Dương đứng chắn ở một bên nhưng không đến gần.

Những thi thể này máu chảy đầm đìa vô cùng ớn cơm, lúc này tác dụng phụ của việc trò chơi quá mức chân thực đã xuất hiện.

Máu thịt của thi thể quá chân thực khiến người ta cảm thấy không ổn, mùi máu tươi gay mũi trong không khí cũng khiến Lý Mộc Dương nhíu mày, hắn chăn dê hơn nửa tháng nên gần như đã bị rối loạn căng thẳng đối với mùi máu tanh.

Nếu là trò chơi trong kiếp trước mà có những thi thể và cảnh đổ máu chân thực như vậy thì chắc chắn sẽ bị gắn mác mười tám cộng.

Mà Lưu Ly tiên tử không hổ là điều tra viên phó bản, nàng ấy cẩn thận kiểm tra một lần, sau đỏ rất nhanh đã đưa ra kết luận.

“Hình như giống với Huyết ma đạo yêu nhân từng cực thịnh vào ngàn năm trước.


Lưu Ly tiên tử đứng dậy dùng nước rửa sạch máu bẩn trên tay.

Lý Mộc Dương nhớ kỹ một chi tiết này.

“Huyết Ma Đạo đã biến mất từ ngàn năm trước sao?”
Truyền thuyết kể lại rằng sau ngàn năm thì Ma Vương tro tàn lại cháy, thừa cơ hội những năm cuối của vương triều để gây loạn, cũng xem như đây là thiết lập kinh điển trong trò chơi.

Như vậy xem ra đại khái thì Boss huấn luyện tân thủ của thành Lâu Sơn này chính là Ma Tu của Huyết Ma Đạo.

Sau khi Lý Mộc Dương và Lưu Ly tiên tử rời khỏi hậu viện thì lại quay trở lại đại sảnh của quán trọ.


Đúng lúc này có người đẩy cửa lớn ra, một người có thanh máu màu xanh cùng với mấy người tùy tùng bước vào.

“Người dẫn đường.


Thế mà nhân vật này cũng có thanh máu nhắc nhở, toàn thân của ông ấy mặc áo giáp, là một nam tử trung niên có dáng người gầy gò và có tóc hoa râm ở hai bên thái dương, nhìn thoáng qua thì chắc chắn đã lớn tuổi rồi.

Sau khi nhìn thấy Lưu Ly tiên tử thì người dẫn đường vội vàng tiến lên hành lễ.

“Kỳ bài quan Triệu Nhị Hổ của thành Lâu Sơn, tham kiến tiên tử.


Lưu Ly tiên tử nhẹ nhàng gật đầu rồi nói.

“Làm phiền Triệu đại nhân rồi.


Mặc dù nhìn Lưu Ly tiên tử rất lạnh lùng nhưng vị tiên tử này vẫn rất lịch sự.

Hơn nữa chắc là hai người họ quen biết nhau cho nên sau khi hàn huyên đơn giản mấy câu thì Lưu Ly tiên tử đã để cho Triệu Nhị Hổ phái tùy tùng của ông ấy ra hậu viện xử lý sáu cỗ thi thể đó.


Sau đó ba người họ đi ra ngoài quán trọ và chuẩn bị lên xe ngựa, bên trong xe ngựa có thể nghe được tiếng lộc cộc nhấp nhô của xe ngựa, xe ngựa chạy thẳng về phía thành Lâu Sơn.

Đó là một tòa thành tọa lạc ở giữa hai ngọn núi lớn hùng vĩ, tường thành cao lớn nguy nga, hai bên tường thành là những vách đá dựng đứng sừng sững trong mây.

Tuy nói đây là thành trì nhưng lại giống như một căn cứ điểm quân sự hơn, hùng tráng không gì sánh được.

Triệu Nhị Hổ ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà đang khuất dần ở phía chân trời rồi thở dài nói.

“Hiện tại trong thành lòng dân hoảng sợ, rối ren bất an, Ngô tổng binh lại hạ lệnh phong tỏa thành để ngăn cách trong ngoài.


“Nghe nói Thánh thượng hạ chỉ cho thuật sĩ trấn ma của Khâm Thiên Giám lên đường.

Nếu chờ đến lúc đám thuật sĩ trấn ma kia đến được thành Lâu Sơn thì không biết trong thành này có bao nhiêu người phải chết oan nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận