Thành Vân Tiêu nằm bên ngoài tổng đàn Luyện Ma Tông, chính là một tòa thành trì lớn nhất trong địa bàn của Luyện Ma Tông.
Nếu Luyện Ma Tông được coi là một triều đại thống trị một phương, thì Thành Vân Tiêu chính là đế đô của Luyện Ma Tông.
Thành Vân Tiêu náo nhiệt phồn hoa, nếu Lý Mộc Dương mang linh thực thượng phẩm đi đến trong thành chào hàng, nhất định sẽ kiếm được không ít tiền.
Nhưng sau khi do dự suy nghĩ một chút, Lý Mộc Dương vẫn lắc đầu.
"Không đi, ngày mai ta không xuống núi, cảm ơn Tiểu Thuận đệ đặc biệt đến đây nói cho ta biết chuyện này.
"
“Nhưng vì thuê hai khối linh điền này và mua gàu nước, ta đã dùng hết tiền tiết kiệm rồi.
”
Lý Mộc Dương bất đắc dĩ cười nói: “Lần xuống núi này ta không đi được.
”
Tuy rằng bán linh thực thượng phẩm nhất định sẽ kiếm được một món hời, nhưng hiện tại Lý Mộc Dương cũng không có nhu cầu lớn về tiền bạc.
Mặc dù đến Thành Vân Tiêu bán linh thực rủi ro thấp, nhưng vẫn có rủi ro, nhỡ có người để mắt tới thì làm sao?
Chính hắn có một hệ thống, có hũ linh thực vô tận, tiền đồ tương lai là vô hạn, căn bản không cần phải mạo hiểm vì khoản lợi nhỏ.
Hiện tại hắn chỉ mới Luyện Khí Cảnh tầng thứ tư, điều quan trọng nhất là hèn mọn trốn tránh để trưởng thành.
Hiện thực cũng không phải trò chơi, trong trò chơi có thể buông thả, không bị ràng buộc, thất bại thì làm lại là được.
Trong hiện thực chỉ có một mạng, mất mạng thì coi như chẳng còn gì cả.
Lý Mộc Dương quyết định hành động cẩn thận, không mạo hiểm, nói ra lý do từ chối lời mời đồng hành của Quan Tiểu Thuận.
Nhưng nhìn bóng lưng Quan Tiểu Thuận rời đi, Lý Mộc Dương vẫn cảm khái thở dài.
Tuy chàng trai này là một người chăm chỉ, nhưng lại quá giản dị.
Mối quan hệ của hai người không thân thiết, cậu ấy lại sẵn lòng đi xa như vậy để báo tin cho chính mình một tiếng, đã được coi như là tình nghĩa bạn bè.
Đáng tiếc bây giờ Lý Mộc Dương chỉ muốn thông qua trò chơi, mau chóng nhận được phần thưởng.
Năm giai đoạn, năm phần thưởng!
Nếu có thể nhận được tất cả, nói không chừng cuối năm nay Lý Mộc Dương có thể đạt đến Trúc Cơ!
Sau khi tiễn Quan Tiểu Thuận đi, Lý Mộc Dương khóa cửa phòng, nằm xuống chiếc giường gỗ cứng cáp, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!
Trong nhà sàn dưới ánh nắng ban mai, tro bụi mờ mịt trôi nổi trong không khí.
Sắc mặt cô bé có chút tái nhợt và lộ vẻ yếu ớt, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thân thiện.
"Đại ca ca…"
Lý Mộc Dương nhìn vào độ hảo cảm ở góc trên bên phải tầm nhìn.
[Tiểu Dã Thảo: 25]
Mấy ngày nay Lý Mộc Dương vẫn luôn đắm chìm trong trò chơi, nhưng thời gian trong trò chơi đã trôi qua gần nửa năm, độ hảo cảm của Tiểu Dã Thảo vẫn như cũ không hề tăng lên.
Điều này làm cho Lý Mộc Dương có chút không tự tin.
Trước đó nói mấy câu đã dễ dàng tăng độ hảo cảm lên đến hai mươi lăm, bây giờ thời gian trong trò chơi trôi qua nửa năm, ở bên cạnh chơi với cô bé lâu như vậy, kết quả là độ hảo cảm không tăng lên chút nào.
Chẳng lẽ phải chờ đến lần nguy cơ tiếp theo mới có thể tăng độ hảo cảm?
Nhưng trong trò chơi đã trôi qua nửa năm, cuộc sống trong thôn vẫn ổn định lạ thường, không xuất hiện nguy cơ thứ hai.
Mỗi ngày ngoài việc nấu ăn cho cô bé, chơi đùa với nàng, dạy nàng học chữ, nhân vật Giang Tiểu Ngư trong trò chơi này không có việc gì khác để làm.
Cách mỗi mười ngày một lần, đưa cô bé đến gặp Ngô quản sự để lấy máu, chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của nhân vật Giang Tiểu Ngư trong trò chơi này.
Lý Mộc Dương nhìn độ hảo cảm hoàn toàn không tăng lên, thử mang theo cô bé trốn khỏi thôn, muốn nhìn xem việc rời khỏi thôn có mở ra kịch bản mới hay không.
Nhưng Tiểu Dã Thảo lại không muốn rời đi.
Nàng cảm thấy ở lại trong thôn cũng rất tốt, hai người họ không chắc chắn có thể chạy trốn được nếu rời thôn.
Mà quả thực tình huống đúng như lời nàng nói, Lý Mộc Dương thử đưa nàng trốn ra khỏi thôn, nhưng bỏ chạy chưa đầy ba ngày, hai người đã bị người trong thôn bắt lại, còn ‘Giang Tiểu Ngư’ thì bị chém chết trước đám đông!
Lý Mộc Dương tiếp tục chơi lại, sau khi thất bại nhiều lần trong việc trốn khỏi thôn, không thể không thừa nhận Tiểu Dã Thảo đã nói đúng.
Bây giờ hai người không có khả năng rời khỏi thôn, chỉ có thể tiếp tục sống trong thôn ngày này qua ngày khác.
Trong game Giang Tiểu Ngư và Tiểu Dã Thảo trải qua cuộc sống vui vẻ và vô tư trong thôn.
Lý Mộc Dương cũng chỉ có thể làm công việc như thường ngày, mỗi ngày tiến hành lựa chọn vài câu đối thoại đơn giản, nhìn thời gian trong trò chơi nhanh chóng trôi qua từng ngày.
Theo trực giác người chơi của Lý Mộc Dương, trò chơi tiến hành đến giai đoạn này, đoán chừng sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...