Trần Tiếu cứ thế bị lay tỉnh giữa chừng.
"Cái quái gì vậy…" Hắn bực bội la lên.
Gã đàn ông trợn to đôi mắt tràn đầy tia máu: "Nghe đi… Có tiếng gì đó kìa!"
Trần Tiếu khẽ nhíu mày, đầu óc đã hơi thanh tỉnh đôi chút, lặng yên lắng nghe một lát.
Sau đó, hắn vô cùng phiền chán phán thốt lên: "Làm gì có tiếng động nào?"
Tên nọ lắc mạnh cái đầu đã ong ong của mình, bất lực nhìn bốn phía xung quanh: "… Lẽ nào tao bị ảo giác à?"
"Lách cách… Lách cách…" Âm thanh kỳ lạ ấy lại xuất hiện một lần nữa.
Lần này, cuối cùng Trần Tiếu cũng nhíu chặt lông mày.
Gã đàn ông kia lập tức căng thẳng, dò hỏi: "Sao rồi? Có phải đã nghe thấy rồi không?"
Trần Tiếu lắc đầu, đồng thời hơi do dự chỉ vào mặt đối phương: "Vẫn không nghe thấy tiếng gì.
Nhưng mặt của mày… có hơi kỳ quặc đấy."
Nói rồi, hắn suy tư hết nửa giây, như thể đang cân nhắc nên dùng từ gì để hình dung cho đúng.
"Ừm… nhìn trắng bệch, nhưng lại xen lẫn màu đen, giống như… bị trúng độc rồi!"
Nói xong, hắn còn bày ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Gã đàn ông nghe vậy bèn chau mày, đi đến trước tấm gương với vẻ nghi hoặc rồi nhìn chăm chú vào mặt mình trong đó.
Tiếp theo, gã ta lập tức ngẩn người, sau đó lắc mạnh đầu, xem chừng như không dám tin, để rồi lại rướn cổ lên, nhìn kỹ bản thân mình trong tấm gương.
Quả thực, giờ đây sắc mặt của gã đã trắng bệch cả ra, nhìn kỹ lại, dường như có xen lẫn tia xanh đen thật.
"Trúng độc?"
Hai từ này bỗng xuất hiện trong đầu gã.
Ngay sau đó, những sợi dây thần kinh vốn đang căng cứng lập tức như sực nhớ ra điều gì.
Gã đàn ông bật ngồi thẳng dậy, kinh hoàng nhìn về phía Trần Tiếu.
"Tao… Hình như tao biết rồi!" Gã run lập cập.
Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Trần Tiếu chẳng hiểu ra làm sao: "Thế nào?"
Gã ta nuốt nước bọt đánh ực, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề hơn: "Con oắt kia đang hãm hại tao!"
Trần Tiếu tỏ vẻ mờ mịt: "Hả?"
Gã nọ tiếp tục hoảng loạn nói: "Một tuần trước, cô ta bỗng nhiên xuất hiện trong cửa hàng tiện lợi mà tao đang làm.
Hôm đó cô ta ăn mặc rất đẹp, chủ yếu là cố ý muốn cho tao nhìn thấy, để cho tao bị mê hoặc.
Sau đó tao đã bị mắc lừa, ngày ngày theo gót cô ta.
Thế nhưng hôm nay, cô ta về nhà rất muộn, hơn nữa còn cố ý không khóa cửa lại.
Làm gì có cô gái nào có thể quên đóng cửa vào lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy kia chứ? Bởi vậy, đây nhất định là một cái bẫy, chính là để cho tao xông được vào bên trong, rồi cô ta mới có thể dùng dao đâm vào bản thân được.
Cô ta đang hãm hại tao!"
Gã đàn ông nọ càng nói càng kích động, đôi mắt ngày càng đỏ quạch cũng trợn trừng lên, hơn nữa còn bất giác vung vẩy cánh tay.
Trần Tiếu nhăn mặt: "Này… Mày mắc bệnh hoang tưởng hả? Cô ta hãm hại mày làm quái gì chứ!"
Tên kia sợ hãi thở hổn hển, nói trắng ra luôn: "Ba tháng trước, tao chia tay bạn gái.
Tối hôm đó tao rất tức giận, rồi gặp một cô gái ở trên đường… Cô ta phản kháng! Tao bèn dồn sức đẩy ngã cô ta, khiến cô ta đụng trúng thứ gì đó và ngất đi!"
Trần Tiếu do dự một chút rồi hỏi: "Bị ngất?"
Hơi thở của gã đàn ông kia ngày càng nặng nề, gã bắt đầu gào lên điên loạn: "Làm sao tao biết được… Lúc ấy tao cũng sợ nên bỏ chạy luôn!"
Trần Tiếu không thèm để ý đến đối phương, đăm chiêu: "Vậy thì cứ đặt giả thuyết là, cô ta không phải bị ngất, mà thực sự đã chết, hoặc là trở thành người thực vật sau khi bị đụng trúng.
Nhưng bởi vì không có bất cứ bằng chứng gì, cảnh sát không có cách nào động tới mày được, cho nên cô nàng chết trước mắt mày tối hôm nay đành phải dùng cách ấy để giá họa cho mày.
Ừ… Tuy rằng nghe ra cũng hợp lý đấy, nhưng cô ta cũng đâu có thành công.
Bởi vì bây giờ mày cũng chẳng để lại dấu vết gì ở hiện trường cả! Chỉ cần cảnh sát không tra xét kỹ càng thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu."
Tên nọ điên cuồng gào thét: "Khốn kiếp! Vì sao con đàn bà kia cứ phải vu hãm tao! Mày còn không hiểu à? Tao trúng độc rồi! Con khốn kia đã sớm biết rõ là, hàng tối tao sẽ ăn cơm ở cửa hàng tiện lợi xong rồi mới về nhà.
Cho nên ngay từ hai tuần trước, hoặc có khi còn sớm hơn nữa, nó đã hạ độc tao rồi, là một loại chất độc chậm phát tác! Chờ đến một tuần trước, nó bắt đầu thực hiện kế hoạch này.
Tất nhiên, nếu có thể khiến cho tao vào tù thì càng tốt, mà cho dù không được đi chăng nữa, thì tao vẫn cứ phải chết!"
Lúc này, âm thanh "lách cách" lại một lần nữa vang lên.
Gã đàn ông nọ vừa hoảng loạn, vừa gào lên phẫn nộ: "CMN chứ! Giờ tao lại nghe thấy nữa rồi, lại ảo giác! Nhất định là thế!"
Gã há to miệng, nhổ một bãi nước bọt.
Trần Tiếu bỗng quát: "Im lặng!"
Gã đàn ông sựng lại, nhìn chằm chằm Trần Tiếu, như thể đã thực sự yên tĩnh lại.
"Hét cái gì mà hét!" Trần Tiếu chán ghét nói: "Làm gì có nhiều thuốc độc chậm phát tác như thế! Hơn nữa, bây giờ chẳng phải mày vẫn còn đang khỏe mạnh đứng ở đây à?"
Rốt cuộc gã đàn ông nọ cũng tỉnh táo lại: "Đúng đúng! Phải đến bệnh viện!" Gã vội vàng nói.
Trần Tiếu lại tức giận gầm lên: "Mày có bị ngu không đấy! Mày nghĩ tại sao cô ta phải lừa mày vào nhà trong buổi tối hôm nay? Nếu muốn giá họa cho mày, chắc chắn cô ta đã sớm nghĩ ra đối sách từ trước.
Có lẽ cô ta đã chuẩn bị sẵn một bức thư hoặc tin nhắn hẹn giờ rồi ấy chứ.
Trong khoảng thời gian này, bất kỳ ai bị trúng độc phải nhập viện đều sẽ bị cảnh sát khoanh vùng.
Đến lúc ấy, mày không chỉ phải đối mặt với một mạng người, mà là hai mạng người đấy!"
"Thế thì phải làm sao đây!" Nghe Trần Tiếu nói xong, gã đàn ông lập tức giống như người vừa nhìn thấy một tia hy vọng thì đã bị vỡ mộng tan tành.
Gã gào lên như một kẻ bệnh thần kinh, cơ hồ một giây tiếp theo bản thân sẽ chết ngay tức khắc vậy.
"Đừng có làm ồn!" Nói rồi, Trần Tiếu vò đầu mấy cái, sau đó thở dài một hơi: "Hãy bình tĩnh lại, từ từ cảm nhận cơ thể của mày rồi nói cảm giác hiện tại cho tao nghe! Phải xem thử mày có bị trúng độc hay không đã chứ!"
Gã đàn ông kia thở sâu một hơi, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh lại.
"Tao rất chóng mặt,… rất đau đầu, đầu óc thì như một mớ hỗn độn, toàn thân mất sức, ờ phải rồi… rất khó thở, có cảm giác cơ thể lạnh lắm, xương khớp cũng đang đau nhức.
Đôi lúc còn cảm thấy như mình đang lơ lơ lửng lửng, tư duy cũng không còn nhạy bén nữa…" Gã nói.
Hình như càng cảm nhận một cách tỉ mỉ, gã càng thấy cơ thể của mình có nhiều chỗ không thoải mái.
Hơn nữa, gã càng nói tới đâu là lại thấy sắc mặt của Trần Tiếu càng trầm trọng tới đó.
Bỗng nhiên, Trần Tiếu ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào đối phương.
"Đi tiểu ngay, rồi ngửi xem liệu có mùi gì kỳ lạ hay không!"
Tên nọ lập tức ngẩn người.
Tuy rằng không biết Trần Tiếu dự định làm gì, nhưng gã cũng chạy vào nhà vệ sinh ngay.
Một lát sau, gã xông ra ngoài với bộ mặt hoảng loạn và nói: "Rất bất thường… Giống như… có mùi tanh ấy!"
Trần Tiếu gục gặc đầu: "Chắc có lẽ là thứ gì đó thuộc loại Amitraz."
"Cái gì?" Gã ta không hiểu.
Trần Tiếu đành phải giải thích: "Một loại thuốc diệt bọ, có thể mua ở một cửa tiệm dành cho thú cưng bất kỳ.
Đau đầu, chóng mặt, hạ huyết áp, ảnh hưởng da và hô hấp, hoang tưởng,… Tóm lại, triệu chứng y như mày hiện tại ấy! Vậy giờ mày thử nhìn kỹ tao xem, có phải tao đang lắc lư không!"
Gã ta lập tức nhìn thật kỹ Trần Tiếu, vài giây sau, gã hô lên kinh hoàng: "Đúng đúng! Mày đang lắc lư!...!Ấy… Hình như cả căn phòng này đều đang lay động! Tao chóng mặt quá!"
Gã nọ nhanh chóng bổ nhào xuống bên cạnh Trần Tiếu.
"Mày có cách mà, đúng chứ!" Gã giương đôi mắt giăng đầy tia máu của mình lên, nhìn Trần Tiếu với ánh mắt cơ hồ đã rất tuyệt vọng.
Trần Tiếu chau mày: "Vì là độc tính thường gặp, nên chắc hẳn trên mạng sẽ có biện pháp xử lý, mày thử tra trên điện thoại xem.
Nếu như tao nhớ không lầm thì chỉ cần có đầy đủ đường và một lượng lớn vitamin C là đủ.
Đây chỉ là chất độc phát tác chậm, cũng không cần rửa ruột đâu, vậy nên việc cần làm chủ yếu là phải bài trừ chất độc ra khỏi cơ thể.
Do đó, mày cần phải đổ mồ hôi! Đổ mồ hôi không ngừng!"
Gã đàn ông nọ giống như lại nhìn thấy được một tia hy vọng, lập tức lôi điện thoại ra kiểm tra.
"Đúng đúng!!! Trong này có nói, cần vitamin C, cần đào thải độc tố ra khỏi cơ thể!!!" Gã ta mừng rỡ nói.
Gã đâu biết rằng, giờ đây khuôn mặt của bản thân đã vặn vẹo biết bao nhiêu: "Rất đơn giản, chỉ cần ra tiệm thuốc là có rồi.
Còn về mồ hôi… Chạy bộ! Đúng thế! Chạy bộ là được.
Mình không cần phải đến bệnh viện, mình cũng sẽ không bị bắt!"
Trần Tiếu ngó bộ dạng của đối phương, khóe miệng bất giác giật giật, rồi tỏ vẻ như đang cười mỉa: "Giờ thì mày hãy ra tiệm thuốc, mua hai tuýp vitamin C có hàm lượng cao nhất, thả vào trong nước Coca ấy, rồi sau đó hẵng chạy bộ! Chạy không ngừng nghỉ.
Cho dù có đổ bao nhiêu mồ hôi thì cũng không được dừng, chạy đến khi mệt tới mức đứng không nổi nữa mới thôi!"
Hình như gã đàn ông căn bản không hề nhìn ra được biểu hiện kỳ quái của Trần Tiếu, cứ thế gật đầu lia lịa: "Đúng đúng! Chính là thế! Làm như thế nhất định là ổn!!!"
Sau đó, gã ngoác miệng cười một cách dữ tợn.
"Ha ha ha ha ha ha… Nhất định sẽ ổn!" Gã cười lớn, rồi nửa chạy nửa bò ra khỏi phòng.
Trên hành lang lập tức vang vọng những tiếng cười ha hả càng ngày càng xa dần.
.........!
Lúc này, trong căn phòng trọ chỉ còn lại một mình Trần Tiếu.
Hắn đang chậm rãi liếm môi, như thể còn đang hồi tưởng lại hương vị gì đó, nhưng rồi nhanh chóng bày ra vẻ mặt tẻ nhạt, vô vị.
"Chỉ mới thế mà đã bị lừa rồi… Hung thủ lần này thực sự…"
Hắn vừa lẩm bẩm, vừa quay đầu sang ngắm nghía chiếc còng đang khóa tay mình, chiếc vòng bằng sắt bị ma sát với với ống nước không ngừng phát ra những tiếng "lách cách, lách cách".
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Haizzz… Tố chất quá kém!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...