Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Ở khu D, ngoại trừ đám Lục Hành thì còn Kate và Thái Khắc đăng ký tham gia cuộc thi Cơ giáp kia nữa.

Về phần Pasig, cậu ấy thích nghiên cứu về linh kiện cơ giáp hơn là điều khiển cơ giáp nên không đăng ký.
Khu D có một phòng huấn luyện cơ giáp chuyên dụng, diện tích khá rộng và đầy đủ trang bị huấn luyện.

Cuộc huấn luyện tân sinh chưa kết thúc nên phòng huấn luyện cơ giáp vẫn luôn bỏ trống, đến lúc tận dụng nó rồi.
Để không ảnh hướng tới quá trình huấn luyện quân sự, Khương Ly dời lịch huấn luyện vào buổi tối, mỗi ngày hai giờ đều đặn.
Chưa biết rõ về năng lực vận hành cơ giáp của mỗi người nên Khương Ly mới chỉ vạch ra một kế hoạch huấn luyện sơ bộ, đến tối thì những người đăng ký sẽ tới phòng huấn luyện tập hợp.
Đám Lục Hành đều không xuất thân từ gia đình bình thường nên ai cũng sở hữu cơ giáp riêng, cho dù không có kinh nghiệm chiến đấu thì cũng đã biết sơ bộ về cơ giáp, cho nên Khương Ly cho khởi động làm nóng người rồi bắt đầu huấn luyện đối chiến luôn.
Phòng huấn luyện cơ giáp có AI mô phỏng chiến trường, ngoài hiệu ứng tấn công laser, pháo kích hay đao gió thì còn có các cơ giáp ảo đối chiến cùng.
Trên Tinh Võng cũng có trò chơi cơ giáp nhưng tới phòng huấn luyện thì lại rất khác.

Trên Tinh Võng, bất kể là chiến đấu tầm xa hay cận chiến thì vẫn là thông qua một màn hình giả lập, hiệu quả mô phỏng mạnh đó, nhưng ít nhiều vẫn có chút khác biệt, không thể bằng tới phòng huấn luyện điều khiển cơ giáp thật được.

Người đầu tiên vào phòng huấn luyện là Lục Hành, hắn cho Huyền Ưng xuất chiến rồi vào khoang điều khiển.

Hắn gật đầu ra hiện với chủ phòng là Khương Ly, ý bảo cậu có thể bắt đầu rồi.
Khương Ly khởi động đối chiến, chùm ánh sáng đối diện Huyền Ưng tụ lại, hình thành một cơ giáp màu lam thấp hơn Huyền Ưng một chút, trên lưng khắc ký tự “B” chỉ cấp bậc.
Cơ giáp huấn luyện chia thành 4 cấp A, B, C, D.

Khương Ly từng đối chiến với Lục Hành nên đã nắm bắt được năng lực của hắn, cậu cân nhắc một hồi, quyết định chọn cấp B.
Trận chiến bắt đầu, cơ giáp cấp B tấn công trước, bóng người chợt vụt về phía đối thủ, rìu khổng lồ trong tay nhưng sấm trời giáng xuống Huyền Ưng.
Huyền Ưng nhanh chóng nhảy sang một bên né tránh công kích, trường đao trong tay vung lên chặt ngang eo đối phương, nhát chém vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trực tiếp bổ cơ giáp B làm đôi.

Không dừng lại ở đó, đạn pháo lam vút bay, trực tiếp nổ đối phương thành từng mảnh nhỏ.

Trận chiến phân thắng bại chưa tới nửa phút.
Cơ giáp huấn luyện nát tan, Khương Ly cử thêm một cơ giáp nữa ra trận, thời gian cuộc chiến sau có kéo dài hơn chút nhưng vẫn là Huyền Ưng một mình đút hành cho đối thủ.
Sau ba trận chiến, Khương Ly tắt ảo cảnh, ý bảo Lục Hành ra ngoài.

Lục Hành ra khỏi khoang điều khiển, mặt hớn hở in đậm mấy chữ “Mong được khen” nhìn Khương Ly nhưng cậu làm như không thấy, sắp xếp cho những người khác lên sân khấu.
Từng người một thi đấu xong, Khương Ly đã có hiểu biết nhất định về năng lực của bọn họ, cậu chỉ ra thiếu sót của từng người, sau đó tuyên bố kết thúc ngày huấn luyện đầu tiên.
Kate với Thái Khắc không thắc mắc gì nên Khương Ly mới tuyên bố giải tán là hai người rời đi ngay, Lục Hành với đám Kiều Ngọc nán lại chờ Khương Ly, tranh thủ lúc đó, hắn nháy riêng với đám bạn: “Đêm nay tao qua chỗ huấn luyện viên ở, chúng mày cứ về trước đi.”
Mấy ngày nay hôm nào Lục Hành cũng chạy tới chỗ Khương Ly ở ké, bọn Kiều Ngọc đã sớm cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt hôm qua Lục hành còn chạy về lấy quần áo qua chỗ Khương Ly tắm rửa.

Kiều Ngọc nhịn không nổi nữa, hỏi: “Anh Hành, huấn luyện viên nói sắp tới thầy ấy không có thời gian nấu bữa sáng nữa, sao mày còn qua đó?”
“Không nấu thì không nấu thôi.” Lục Hành chẳng thèm quan tâm: “Tao ở lại không vì ăn sáng.”
“Vậy mày là vì cái gì?” La Kỳ hỏi.
Tao tới để ăn người.
Lục Hành thầm nói, nhưng hắn chưa có ý định nói cho bọn Kiều Ngọc biết những gì hắn nghĩ về Khương Ly lúc này, hắn phải đoạt được ngôi vị quán quân để xác định mối quan hệ cho rõ rồi hẵng công bố.

Hắn đáp qua loa lấy lệ: “Cho tiện học hỏi huấn luyện thôi, được rồi, chúng mày về đi, sáng mai gặp.”
Đám Kiều Ngọc đi về, Khương Ly ra khỏi phòng huấn luyện rồi vừa nói chuyện vừa đi về nhà.
Hai người về nhà, nhóc Khương Nhu Mễ ngồi xổm chờ sẵn trên tủ nhảy xuống, cái đuôi mềm mượt quẹt cho Lục Hành một miệng đầy lông rồi nhảy thẳng vào lòng Khương Ly.

Cậu thuận tay ôm lấy nó, đi vào nhà.
Lục Hành theo sau len lén bĩu môi, nghĩ thầm cứ chờ đấy, rồi sẽ có ngày hắn ném trả nhóc khốn nạn này về rừng Bồng Lai, coi nó còn cơ hội diễu võ dương oai trước mặt hắn nữa không.
Khương Ly bế Khương Nhu Mễ về phòng khách rồi đặt nó lên sofa, cậu khom lưng quan sát nó trong chốc lát, hình như nhóc mèo này béo lên rồi thì phải, nhưng Lục Hành gửi nó tới đây mới một tuần thôi mà.
“Thầy đang nhìn gì vậy?” Lục Hành hỏi.
“Hình như Khương Nhu Mễ lớn có hơi nhanh.” Khương Ly ngẩng đầu đáp.

Ước chừng vậy nhé, nếu lúc Khương Nhu Mễ mới tới chỉ khoảng hai tháng tuổi thì sau một tuần nó đã khoảng năm tháng tuổi rồi.

 Lục Hành cũng thấy vậy, hắn giơ tay nhéo nhéo bụng Khương Nhu Mễ: “Có đồ ăn ngon, có người đẹp bế, đương nhiên phải lớn nhanh rồi.”
Mấy lời này của hắn nghe mà chua loét, Khương Ly chợt bật cười, đúng là đến thế giới nào thì hai tên này vẫn vậy, lúc nào cũng phải chí chóe tranh sủng mới yên được.
Khương Nhu Mễ nghe không hiểu lời hai người nói, nhưng nó rất thông minh, biết Lục Hành ghét bỏ mình nên chả việc gì nó phải nể mặt hắn.

Khương Nhu Mễ hung hăng cào hắn một nhát, còn vênh váo nhe răng kêu: “Meow!”
“Ha, không nể mặt tao à? Tao.

.

.”
Lục Hành chưa mắng hết thì thiết bị liên lạc vang lên, là Tam hoàng tử.
Nhìn mấy chữ “Anh Ba” mà Lục Hành cấn hết cả răng, tai vạ đến rồi.

Bắt máy, một giọng nói cười cợt vang lên: “Em trai, mẹ về rồi.”
Mấy chữ đó thành công khiến Lục Hành lạnh người, mẫu hậu về rồi, chứng tỏ bà đã biết chuyện hắn tự ý mang Huyền Ưng đi.
Không riêng gì hắn, Huyền Ưng cũng thấy lạnh người, nó sắp bị nhốt thêm mười tám năm nữa ư?
“Chuyện chú tự tiện đem Huyền Ưng đi mẹ đã biết, bà ấy tức giận lắm đấy, nếu không không có anh với cha ngăn lại thì mẹ đã lùng đến cửa ký túc xá chỗ chú rồi.” Lục Kỳ bất đắc dĩ cười: “Mai chú về nhà một chuyến đi, không là anh với cha không đỡ nổi nữa đâu.”
Lục Hành: “.

.

.”
Tắt máy liên lạc, Huyền Ưng hốt hoảng: “Cái đậu má vậy tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn bị nhốt nữa đâu, tôi còn chưa kịp sóng vai chiến đấu với Ngân Tước, chưa kịp thắng cuộc thi cơ giáp để về tỏ tình với Ngân Tước mà, tôi không muốn về đâu! ! !”
Lục Hành: “.


.

.”
Khương Ly: “.

.

.”
Ngân Tước: “.

.

.”
“À thì.

.

.” Khương Ly thân thiện nhắc nhở: “Vì đảm bảo tính công bằng của cuộc thi, cơ giáp sẽ do ban tổ chức cung cấp nên là vậy đó, ừ, cậu không có cơ hội lên sân khẩu đâu.”
Không những vậy, trong những buổi huấn luyện tiếp theo, cậu sẽ yêu cầu Huyền Ưng tự giảm cấp bậc xuống, nếu không Lục Hành sẽ hình thành thói quen điều khiển cơ giáp SSSS để rồi đến khi dùng cơ giáp ban tổ chức cấp sẽ gặp bất lợi.
Huyền Ưng đần người: “.

.

.

Hả?”
“Vậy chuyện nhốt Huyền Ưng rốt cuộc là thế nào vậy? Có thể nói tôi nghe không?” Khương Ly hỏi.

Đối với Lục Hành mà nói, không gì không thể kể cho Khương Ly nghe, hắn kéo Khương Ly ngồi xuống rồi kể cậu nghe về lai lịch của Huyền Ưng.
Ai cũng biết Huyền Ưng do một tay ông lão Lăng chế tạo, nhưng không biết nguyên liệu chế tác quý hiếm nên nó là do Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử tốn không ít sức lực tìm kiếm khắp mọi tinh cầu.


Riêng thời gian thu thập những thứ này đã mất hơn nửa năm, mà chế tạo Huyền Ưng phải mất thêm một năm nữa.
Ngay từ lúc sinh ra Lục Hành đã được đo lực tinh thần và thể chất, là một Alpha thuần huyết, hai trị số đó cao hơn 99% Alpha ở thế giới này.
Và ngay từ khi còn nhỏ, Lục Hành đã thể hiện thiên phú hơn người của mình, hơn hẳn những người bạn cùng trang lứa.
Trong ba người anh trai, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử không hề có hứng thú với giới chính trị, quanh năm chinh chiến tứ phương, làm bạn với chiến hạm và cơ giáp, còn Tam hoàng tử thì được bồi dưỡng theo quy chuẩn của người thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai.

Lục Hành cũng giống hai anh cả, không thích chính trị gò bó, chỉ mê cơ giáp và yêu biển sao vô hạn ngoài kia.

Mỗi lần Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử ca khúc khải hoàn trở về là Lục Hành sẽ bám theo đòi hai anh chở hắn trên chiến hạm đi ngắm sao trời.

Đúng vậy, ngay từ nhỏ hắn đã vạch sẵn con đường tương lai, hắn muốn trở thành chiến binh bảo vệ hành tinh này giống như hai người anh của hắn.
Nhưng ước mơ đẹp đẽ đó đã tan vỡ vào năm hắn lên 9 tuổi.
Năm 3031 theo lịch Tinh Vũ, hành tinh Jiada – một hành tinh trực thuộc Đế quốc liên minh với các hành tinh khác phát động “Cuộc chiến Bạch Lộ”, phát động chiến tranh chống lại Đế quốc.
Lúc đó hoàng đế Lục Kình đi xa chưa về, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử chỉ có thể đứng lên điều binh gánh vác, trận chiến đó khiến Đế quốc thương vong nặng nề.

Và khi quân địch thất bại thảm hại cũng là lúc hai vị hoàng tử hi sinh.
Vương hậu quá đau lòng đâm đổ bệnh, nằm liệt giường mất nửa năm.

Sau nửa năm, chuyện đầu tiên bà làm chính là ép Lục Hành nhốt Huyền Ưng xuống tầng hầm, rồi bắt hắn thề cả đời này sẽ không được đụng tới nó.
Bà đã mất đi hai người con rồi, không thể mất thêm được nữa.

Bà không cho phép Lục Hành có ý nghĩ xông pha sa trường, cũng chẳng cần hắn lập quân công, chỉ hy vọng hắn tự biết bảo vệ mình, sống bình an cả đời là được rồi.
“Năm đầu tiên nhốt Huyền Ưng, em tìm đủ mọi cách xuống tầng hầm nhìn nó nhưng không cách nào vào được.” Lục Hành cười nói nhưng buồn bã hẳn: “Quyền hạn mở cửa ở chỗ mẹ em, không có lệnh của bà ấy, không một ai dám mở.”
Khương Ly hiểu được tâm ý của vương hậu, hai con trai đều chết trận, đương nhiên bà ấy không muốn hai người con còn lại bước lên con đường cũ.
“Vậy sao cậu mang Huyền Ưng ra được?” Khương Ly hỏi.
“Em nhờ anh ba giúp.” Lục Hành nói, hắn phải cầu xin hồi lâu Tam hoàng tử mới chịu sửa đổi quyền hạn, cho hắn nhìn Huyền Ưng một chút.
Cứ cách một năm Lục Hành mới được nhìn Huyền Ưng một lần, hắn khó chịu vô cùng.
Hai anh không còn nữa, hắn chỉ còn món quà này để nhớ họ, mà đến tư cách gặp nó cũng không có, chỉ có thể lén lút ghé qua.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận