Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Một câu “người đẹp” của Huyền Ưng khiến khóe mắt Lục Hành giật giật theo, cảm giác vợ mình bị một cơ giáp đùa giỡn rất bực mình đấy nhá, hắn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng một tiếng: “Huyền Ưng, câm miệng!”
Huyền Ưng: “.

.

.

Hức.”
Khương Ly tưởng Lục Hành đi cùng ai qua đây, nhưng nghe thấy chữ “Huyền Ưng” thì giật mình: “Huyền Ưng?”
Cậu vừa dứt lời thì giọng Huyền Ưng lại vang lên, nhưng lần này rất nghiêm túc chứ không tùy tiện cợt nhả như vừa rồi: “Chào huấn luyện, tôi là cơ giáp Huyền Ưng của Tứ hoàng tử, lần đầu gặp mặt, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Lục Hành: “.

.

.” Cậu coi lời tôi nói là đánh rắm à? Ai thèm chỉ bảo cậu!?
Trong ký ức của nguyên chủ, quả thực Khương Ly có biết cơ giáp tên “Huyền Ưng” này.
Nhà họ Lăng rất nổi tiếng với nghề chế tạo cơ giáp gia truyền ở chủ tinh Manor này.

Cả đời gia chủ nhà họ Lăng chỉ chế tạo được vẻn vẹn hai cơ giáp SSSS, một là Long Ngâm của hoàng đế Lục Kình, cái còn lại là Huyền Ưng của Tứ hoàng tử, ngay cả Sư Vương của Đại hoàng tử cũng chỉ ở cấp SSS mà thôi.
So sánh với Long Ngâm và Sư Vương chinh chiến tứ phương, công trạng hiển hách thì Huyền Ưng lại có vẻ lép vế hơn, thậm chí mọi người còn dần quên mất cái tên này.

Nguyên chủ chỉ từng nghe danh nó qua lời ông cụ Lăng mà thôi, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp gỡ trực tiếp.
“Cậu về nhà để mang Huyền Ưng tới đấy?” Khương Ly hỏi Lục Hành.
“Đúng thế.” Lục Hành thấy Khương Ly có vẻ rất hứng thú với Huyền Ưng nên hắn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Hay thầy để em lên nhà trước đi, rồi em cho thầy xem.”
Huyền Ưng tri kỷ nhắc nhở hắn: “Chủ nhân, cậu cũng đâu lấy tôi ra được ngay.”
“.

.

.

Câm miệng.”
Khương Ly dùng điều khiển từ xa mở cổng chính cho Lục Hành tự lên.

Lục Hành tắt thiết bị liên lạc, nhanh chóng lên nhà, tới cửa chưa kịp gõ đã thấy Joel đi tới, chắc hẳn Joel vừa đi kiểm tra ký túc xá học viên đột xuất.
Đụng mặt Lục Hành như cơm bữa nên Joel quá quen rồi: “Tứ hoàng tử tới tìm Thiếu tá hả?”

Lục Hành gật đầu: “Chào buổi tối huấn luyện viên Joel.”
“Chào huấn luyện viên Joel nhá.” Huyền Ưng cũng lễ phép chào theo.
Đột nhiên có giọng lạ chào mình khiến Joel hoảng sợ: “Ai.

.

.”
“Ngại quá, là cơ giáp của em.” Lục Hành lắc lắc ngón tay, quan tâm hỏi: “Dọa huấn luyện viên hả?”
“Không sao.” Joel xua tay, anh cũng có cơ giáp của riêng mình, mới vừa rồi bất ngờ nên mới giật mình thôi.
Joel rời đi, Lục Hành trợn mắt lườm chiếc nhẫn đen đen trên tay, mắng mỏ: “Là cơ giáp mà sao cậu lắm mồm thế?
“Ngại quá.” Huyền Ưng cô đơn lẩm bẩm: “Bị nhốt lâu quá nên thấy người ta nói thì tôi không nhịn được thôi mà.”
Lục Hành: “.

.

.

Nghe giống như cậu đang trách tôi ấy nhể.”
“Không không không, không phải giống.” Huyền Ưng phản bác: “Ý tôi chính là vậy đấy.”
“Đây là thái độ nói chuyện với chủ nhân của cậu đấy à?” Lục Hành cau mày, hắn nhớ Huyền Ưng trầm ổn nghiêm túc ngày xưa quá: “Năm đó cậu có như này đâu.”
“Năm đó à.

.

.” Huyền Ưng thở dài, nó không thấy thái độ của mình sai miếng nào hết á: “Thời oanh liệt nay còn đâu, tôi cũng bất đắc dĩ thôi, đâu thể ăn mày quá khứ mãi được.”
Lục Hành: “.

.

.” Thôi, dù sao ông đây cũng nhốt cậu mười năm ròng, không chấp nhặt với cậu nữa.
Lúc này cửa nhà Khương Ly đột nhiên bật mở, cậu đứng trong nhà nhìn Lục Hành hỏi: “Cậu định đứng trước cửa nhà tôi lẩm bẩm bao lâu nữa?”
Cửa có lắp đặt hệ thống báo động cảm biến, chỉ cần có người đứng hơn nửa phút là trong nhà sẽ có thông báo.

Khương Ly ra xem thì thấy Lục Hành cứ đứng đó nói chuyện phiếm với Huyền Ưng mãi không gõ cửa nên dứt khoát ra mở luôn.
“Em đang định gõ mà thầy đã mở rồi.” Lục Hành cười nói: “Tâm linh tương thông à nha.”
Khương Ly: “.

.


.”
Dada theo sau ra chào: “Chào mừng khách quý.”
“Người một nhà, không cần khách khí vậy đâu.” Lục Hành xoa đầu nó rồi theo Khương Ly vào nhà.
Khương Nhu Mễ nằm trên sofa nghịch cuộn len, thấy Lục Hành vào cũng chỉ ngoe nguẩy đuôi thay lời chào, mắt cũng chẳng thèm mở.
Lục Hành đã quen với cái thái độ bất hiếu này lắm rồi, hắn vào việc luôn: “Huấn luyện viên, em mang cơ giáp qua đây rồi, bao giờ thì chúng ta bắt đầu đặc huấn vậy?”
“Hai ngày nữa.” Khương Ly đáp, cậu cần thời gian để lên kế hoạch huấn luyện nữa: “Ăn tối chưa?”
“Em đã ăn gì đâu?” Lục Hành lắc đầu: “Suốt cả ngày hôm nay chỉ lo đi bảo dưỡng Huyền Ưng, làm gì có thời gian ăn uống.”
Huyền Ưng: “.

.

.” Cái nồi này tôi không cõng đâu à nha, rõ ràng cậu ăn cơm ở nhà họ Lăng rồi mà.
Khương Ly gật đầu: “Vậy cậu đi tắm trước đi, tôi nấu cho cậu ăn.”
Lục Hành chờ mãi câu này, tươi cười xán lạn: “Dạ vâng ạ, cảm ơn huấn luyện viên!”
Nghiệm chứng từ hai lần Lục Hành đến ăn đêm rồi đuổi cũng không chịu về, Dada đoán hôm nay hắn cũng thế, nó nhanh chóng chạy vào phòng khách lấy áo choàng tắm đưa cho Lục Hành.
Lục Hành tủm tỉm xoa xoa đầu nó: “Ngoan quá.”
Dada: “.

.

.”
Lục Hành cầm áo choàng tắm vào, hắn vừa đóng cửa là Huyền Ưng nhỏ giọng hỏi ngay: “Chủ nhân, cậu tìm đâu ra huấn luyện viên đẹp thế, đã thế người đẹp này còn biết nấu ăn nữa chứ.”
“Người đẹp nào cơ?” Lục Hành khẽ mắng, treo áo choàng tắm lên giá: “Là phu nhân nhà tôi.”
“Hả?” Huyền Ưng sửng sốt, chợt hiểu ý hắn, cao giọng nói: “Cậu phát tình à!?”
Nó nói to quá khiến Lục Hành run tay mở vòi hoa sen, nước lạnh xối thẳng vào mặt làm hắn phải vội vàng tránh đi: “Mẹ kiếp cậu nói nhỏ thôi! Ai phát tình chứ, tôi đâu phải Omega.”
“Hehe ngại ghê.” Huyền Ưng xin lỗi ngay: “Nhưng cậu nói hơi sai đấy nhé, đâu chỉ mỗi Omega phát tình, Alpha ngửi thấy pheromone của Omega cũng phát tình mà, nói tóm lại, nếu là con người thì đều sẽ phát tình hết.”
Lục Hành: “.

.

.

Cậu cũng hiểu biết thật đấy.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Huyền Ưng khiêm tốn đáp lời, sau đó vui mừng nói: “Trong nhà có con trai trưởng thành, bỗng dưng tôi thấy vui vui sao á.”

Lục Hành tháo nhẫn xuống, lấy khăn tắm bọc kín: “.

.

.

Câm miệng đi, để yên cho tôi tắm.”
Huyền Ưng: “.

.

.”
Lục Hành tắm xong là Khương Ly đã bày sẵn mì ra cho hắn rồi.

Trong lúc hắn ăn, Khương Ly hỏi: “Có thể cho tôi xem Huyền Ưng không?”
Đối với cơ giáp SSSS do đại sư trứ danh chế tạo, nói Khương Ly không hứng thú là không có khả năng.

Giờ do thời gian và địa điểm không cho phép, nếu không cậu cũng để Lục Hành thả bản thể của Huyền Ưng ra luôn rồi.
“Đương nhiên là được rồi.”
Lục Hành ăn nốt miếng mì, sau đó tháo chiếc nhẫn đen tuyền xuống đưa cho Khương Ly.
Khương Ly nhận lấy, chiếc nhẫn đen không quá lớn nhưng khá nặng, bề ngoài được khắc hoa văn lông vũ tinh xảo, trong còn lưu chuyển thứ ánh sáng đen tuyền lấp lánh.
Khương Ly nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, nhắm mắt thử dùng lực tinh thần tiếp xúc với nó.

Ngay tức khắc, cậu cảm nhận được một luồng năng lượng bá đạo đánh bật lại, cơ giáp này cũng đang thăm dò thực lực của cậu!
Đòn tấn công của Huyền Ưng như một con đại bàng khổng lồ lên cơn giận dữ, nó tấn công vùng tinh thần của Khương Ly khắp bốn phương tám hướng, cảm giác bức bách áp đảo đó như muốn lật đổ luôn tinh thần lực của cậu.
Khương Ly cau mày, tay siết chiếc nhẫn càng thêm chặt.

Không gian đen kịt được ánh sáng bàng bạc bao phủ, cậu phóng thích lực tinh thần quét sạch mọi đòn tấn công của Huyền Ưng.

Sau mấy phen liên tục phân cao thấp, cuối cùng Huyền Ưng cũng chịu áp chế.
Lúc sau Khương Ly mở mắt, bàn tay chảy mồ hôi ròng ròng, cậu nhìn chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói: “Chào cậu, Huyền Ưng.”
“Người đẹp.

.

.

À quên.” Huyền Ưng nhận ra mình vừa gọi nhầm, nó đổi ngay: “Chào phu nhân.”
“Khụ!” Suýt chút nữa Lục Hành phun luôn miếng mì trong miệng ra, hắn vội vàng che miệng ho khan vài cái.
“??” Khương Ly nhìn Huyền Ưng, lại nhìn Lục Hành: “Nó vừa gọi tôi là gì cơ?”
“Không có gì.” Lục Hành vội vàng xua tay, nghiêm túc giải thích, “Tên khốn nạn này bị nhốt lâu quá nên chập mạch đấy, thầy đừng quan tâm đến nó.”
Huyền Ưng: “.

.


.” À, hóa ra là chưa theo đuổi thành công.

“Nhốt?” Khương Ly trả nhẫn lại cho hắn: “Sao lại bị nhốt?”
“Chuyện kể ra thì dài lắm.” Lục Hành gãi đầu: “Sau em sẽ kể thầy nghe.

À đúng rồi, thế cơ giáp của huấn luyện viên đâu? Thầy có thể cho em xem không?”
Đối với Khương Ly mà nói, không gì là không thể cho Lục Hành xem, cậu hơi kéo tay áo, để lộ một vòng tay màu bạc.
Kiểu dáng vòng tay vô cùng đơn giản, chỉ có tên Khương Ly khắc ở hai chữ giao nhau, xung xung quanh không hề được khắc hoa văn, thoạt nhìn không có gì nổi bật nhưng nó lại là cơ giáp cùng đẳng cấp với Huyền Ưng —— Ngân Tước.
Hôm nay Huyền Ưng mới được “mãn hạn ra tù” nên rất là cồn cào luôn.

Đã thế vừa rồi Huyền Ưng còn bị tinh thần lực của Khương Ly áp chế nên nó rất tò mò, không biết cơ giáp của cậu sẽ như thế nào.

Huyền Ưng không nhịn được, tò mò hỏi: “Huấn luyện viên, có thể cho tôi đánh giá yêu thương cơ giáp của cậu một chút được không?”
Lục Hành: “.

.

.”
“Bây giờ?” Khương Ly nhìn thời gian, “Cậu chắc chứ?”
Lục Hành thấy quyết định thả cơ giáp của hắn là sai quá sai, hắn đau đầu lắm rồi: “Đừng có mà lắm chuyện.

.

.”
“Mười năm trời.

.

.” Huyền Ưng chua xót than thở: “Đời cơ giáp có mấy lần mười năm cơ chứ?”
Lục Hành: “.

.

.” Mẹ kiếp tôi muốn nhốt cậu thêm mười năm nữa lắm rồi đấy! ! !
Lục Hành tức giận tới câm nín chứ Khương Ly thì bị Huyền Ưng chọc cười rồi.

Cậu không thèm để ý Lục Hành,vui vẻ đồng ý với Huyền Ưng luôn: “Được rồi, ra sau núi thôi.”
Huyền Ưng: “Được luôn!”
Lục Hành chợt thấy địa vị của mình còn chẳng bằng một cơ giáp, chó thật!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận