Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Lục Hành không ngờ tặng quà thành công còn được bonus thêm cơ hội ngủ lại.

Đây quả thực là trúng thưởng ngoài ý muốn, phải biết rằng lần trước hắn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị huấn luyện viên đá đi rồi.
Niềm vui tới quá đột ngột khiến Lục Hành đơ luôn, cứ bất động đứng đó nhìn Khương Ly, quên cả phản ứng.

Khương Ly thấy hắn không nói nên lời, nhướn mày hỏi: “Sao, chê à?”
Lục Hành không nói hai lời, gật đầu ngay: “Đồng ý!”
Khương Ly gật đầu, phân phó người máy giúp việc đi dọn dẹp phòng cho khách.

Cậu đi lấy một bộ quần áo ngủ đưa cho Lục Hành: “Tôi chưa từng mặc đâu, yên tâm.”
Lục Hành nhận lấy, thầm nghĩ có mặc rồi cũng chẳng sao, hắn đâu có ngại.
Trong lúc Lục Hành đi tắm, Khương Ly tranh thủ vào phần nhiệm vụ.
Trong cột nhiệm vụ, hai thế giới đầu tiên đang ở trạng thái【 Đã hoàn thành 】 , còn thế giới thứ ba thì ghi【 Đang tiến hành 】, Khương Ly nhấp vào xem kỹ nội dung nhiệm vụ.

【Nhiệm vụ chính: Công lược nam chính —— Lục Hành; Nhiệm vụ nhánh: Bảo vệ đế quốc, bảo vệ Chủ tinh Manor.


Manor là tinh cầu trung tâm của Đế quốc, cho dù nguyên chủ có phải chết cũng vẫn nhớ rõ chức trách bảo vệ nó.

Nguyên chủ quả thực là một quân nhân vĩ đại đáng kính trọng.
Khương Ly nghĩ thầm, nếu đã mượn thân thể  sống ở thế giới này thì phải có trách nhiệm hoàn thành tâm niệm của đối phương.
Thanh tiến độ nhiệm vụ chính theo đuổi Lục Hành hiện giờ đã đạt 55%, đạt thành tựu sơ cấp.
Điều này khiến Khương Ly vô cùng bất ngờ, cậu nhìn ra Lục Hành thích mình, nhưng không ngờ hắn đã thích tới mức đột phá thành tựu sơ cấp.
“Tiểu Khả Ái.” Khương Ly gọi hệ thống: “Trò chơi này cải tiến thất bại rồi à?”
“.

.

.

Hẳn là không.” Hệ thống đáp: “Vì nếu thất bại thì cậu sẽ không được thấy tôi đâu.”
“Thì giờ tao cũng đâu nhìn thấy mày.”
Hệ thống: “.

.

.” Xin ký chủ đừng đùa giỡn bé hệ thống mới ra khỏi phòng tối vậy mà.
Thấy nó cạn lời, Khương Ly cười, không trêu nữa: “Không phải mày nói độ khó ở thế giới này đã tăng rồi sao? Tao còn chưa ra tay đã đạt 50% rồi kia kìa, dễ hơn hẳn hai thế giới trước luôn ấy.”
Hệ thống giải thích: “Tôi chỉ có thể khống chế điều kiện khách quan thôi, ý thức của nam chính tôi không can thiệp được.”
Khương Ly: “Nhưng nó quá đơn giản.”

Hệ thống: “À, vậy cậu thử tìm hiểu cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi.”
Khương Ly: “.

.

.”
Khương Ly nghiêng đầu mường tượng về lần đầu tiên mình và Lục Hành gặp nhau.

Cậu nhớ rõ lúc ấy cậu dùng một đấm đập nát giường hắn, xung quanh ai nấy đều phải sợ ngây người.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao nổi? Khương Ly thật sự không hiểu, đã vậy trong khoảng thời gian này cậu cũng vô cùng nghiêm khắc với học viên khu D, cả Lục Hành cũng thế.

Khương Ly hoang mang hỏi hệ thống: “Mày chắc chứ? Mày biết những chuyện này trong lúc bị nhốt phòng tối luôn hả?”
“Tôi biết chứ.” Hệ thống nói: “Tuy không thể liên lạc với cậu nhưng tôi vẫn biết được những chuyện xảy ra xung quanh cậu ở thế giới này.

Theo các phân tích về hành vi của nam chính, tôi thấy trường hợp yêu từ cái nhìn đầu tiên, cưới từ cái nhìn thứ hai là rất có khả năng.”
Khương Ly: “.

.

.

Hóa ra trong phòng tối mày vẫn xem TV được.”
Hệ thống: “.

.

.

Ký chủ, đây đâu phải trọng điểm.”
“Trọng điểm là giờ anh ấy rất thích tao.” Khương Ly cười nói: “Đúng không?”
“Đúng vậy.” Hệ thống vui mừng nói, “Cậu chỉ cần gắng thêm 45% nữa là nhiệm vụ hoàn thành rồi.”
“Không vội.” Cái Khương Ly để ý không phải là chuyện phải hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.

Cậu đang rất thắc mắc, vì sao mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đến thế giới khác thì ký ức cậu vẫn còn nguyên, nhưng Lục Hành thì không?
Mà lần này Lục Hành lại cảm nắng cậu nhanh đến thế, có phải do hắn chịu ảnh hưởng từ hai thế giới trước không? Chẳng lẽ phải cần một chuyện gì đó tác động thì hắn mới nhớ lại được chuyện cũ?
“Sẽ nhớ phải không?” Khương Ly hỏi hệ thống, giọng nói đầy vội vàng chờ mong.
Tuy tới thế giới nào cũng có thể gặp được người yêu mình, nhưng người nhớ được những giây phút bên nhau chỉ có mình Khương Ly, loại cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Nếu có thể, cậu hy vọng đối phương cũng có thể nhớ về những khoảnh khắc hạnh phúc ấy.
“Xin lỗi ký chủ đại nhân.” Hệ thống áy náy xin lỗi: “Chuyện này tôi không được biết.”

Câu trả lời của hệ thống nằm trong dự tính của Khương Ly, nhưng trực tiếp nghe thấy thì cậu vẫn không khỏi có chút mất mát.
“Thôi kệ đi.” Khương Ly thu bảng nhiệm vụ về, sau đó lên phòng thay quần áo ngủ rồi xuống chờ Lục Hành tắm rửa xong để nghỉ ngơi.
Lúc này Lục Hành cũng đã tắm xong, dùng sữa tắm của Khương Ly, hắn cảm giác cả người mình như được bao quanh bởi hơi thở dễ chịu của huấn luyện viên.

Hắn tắm mà bong bóng hồng phấn trong lòng cứ nổ lụp bụp.
Ra khỏi phòng tắm, Lục Hành liếc mắt thấy ngay Khương Ly mặc bộ đồ ngủ màu xanh đang thong thả ngồi trên sofa.
Làn da Khương Ly trắng nõn nà, được bộ đồ ngủ xanh biển bao trọn lấy càng sáng lên dưới ánh đèn ấm áp.

Bước chân Lục Hành chợt khựng lại, rất không hiểu vì sao đều phải huấn luyện dưới ánh mặt trời nhưng Joel thì siêu đen còn Khương Ly lại trắng?
Khương Ly nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu hỏi Lục Hành đang đứng ngay cửa phòng tắm nhìn cậu: “Tắm rửa xong rồi thì đi nghỉ sớm đi, mai còn phải huấn luyện sớm đấy.”
Lục Hành không hề buồn ngủ chút nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên được ngủ lại trong nhà người mình thích, nhưng thực sự giờ đã muộn lắm rồi.

Hắn không nỡ chiếm thời gian nghỉ ngơi của Khương Ly, đành chúc cậu ngủ ngon rồi về phòng mình.
Phòng ngủ dành cho khách đã dọn dẹp sạch sẽ, chăn lông, ga giường lẫn gối cũng đươc thay mới.

Lục Hành nằm xuống gửi tin nhắn cho Kiều Ngọc, kêu hắn không về nên khỏi cần để cửa.
Hiếm lắm mới được một đêm không cần tu luyện, Kiều Ngọc, La Kỳ và Lăng Áo hẹn nhau chơi game, nhận được tin nhắn mới tiện tay hỏi Lục Hành đang ở đâu.
—— Lục Hành: Ở ký túc xá của huấn luyện viên, ngủ trên giường thầy ấy, đắp chăn ấm của thầy ấy.
Kiều Ngọc đang đánh rất bon tay, mắt liếc ngang qua tin nhắn, thấy rõ nội dung thì hoảng hốt dừng tay, buột miệng chửi: “Đậu má?!”
Chớp thời cơ, Kate hạ đo ván Kiều Ngọc luôn.
—— D – Kate: GÀ!
Kiều Ngọc không rảnh quan tâm tới Kate, cậu ta trực tiếp tắt game vào việc.

Lăng Áo và La Kỳ thấy vậy cũng vội vàng hỏi xem có chuyện gì.
“Chuyện lớn đấy!” Kiều Ngọc nhanh chóng gọi video cho Lục Hành, người vừa xuất hiện đã vội vàng hỏi: “Anh Hành, anh vừa kêu anh ở đâu cơ?”
“Ký túc xá huấn luyện viên.”
Lục Hành vênh váo khoe khoang, hắn quay một phòng cho đám bạn thấy nơi mình đang ở.
Lăng Áo với La Kỳ cũng nghe thấy, cả hai cùng quăng điện thoại sang một bên, đồng thanh chửi vang: “Đậu má anh Hành mày đang tìm chết đấy à?!”
Lục Hành: “.

.

.

Nín!”
Tắt máy, Lục Hành nằm xuống nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng vẫn phải táy máy nhắn tin cho Khương Ly.
—— Lục Hành: Huấn luyện viên, thầy ngủ chưa?
Thật ra không chỉ mỗi Lục Hành hưng phấn, Khương Ly cũng trằn trọc mãi không ngủ được.


Cậu vừa trả lời hai chữ “Chưa ngủ” thì nhận được cuộc điện thoại của Lục Hành.
Video hiện lên, hai người đều thấy đối phương nằm trên giường nhưng chưa ngủ.

Trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói chuyện, cứ thế hai người chằm chằm nhìn nhau.
Lúc sau, Khương Ly chống người ngồi dậy, lười biếng tựa vào gối lên tiếng trước: “Sao chưa ngủ thế?”
“Em không ngủ được.” Lục Hành thật thà trả lời: “Cảm giác như đang nằm mơ ấy.”
Có thanh tiến độ yêu thích nhắc nhở nên Khương Ly biết ngay hắn đang có ý gì, trong lòng muốn cười lắm rồi nhưng vẫn phải nghiêm túc: “Vậy cậu tìm tôi làm gì?”
“Thì.

.

.

Em muốn tâm sự với thầy đó.” Lục Hành gãi đầu, chăn chú ngắm Khương Ly đang dựa gối ngồi, ánh mắt lơ đãng đảo qua làn da trắng muốt đang lấp ló dưới vạt áo, sau đó chậm rãi dời đi.
Khương Ly mặc quân trang, đồ tác chiến hay đồ ngủ thì đều mang lại một phong cách gì đó rất riêng.
Lúc này Khương Ly chống gối nằm xuống, áo ngủ trên người thấp thoáng lộ ra đường cong uyển chuyển cùng xương quai xanh tinh tế, không biết vẻ nghiêm túc ngày thường biến đâu mất mà trở nên lười biếng, bất cần lạ thường.
Mà cho dù Khương Ly có trong bộ dạng nào thì trái tim Lục Hành đều loạn nhịp cả.
Khương Ly thấy hắn chỉ chăm chú nhìn mình mà không nói lời nào thì dán sát người vào màn hình: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Khương Ly tới gần là Lục Hành có thể dễ dàng nhìn thấy làn da hắn khao khát, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy nhũ hoa ửng hồng như đóa anh đào thoắt ẩn thoắt hiện.

Khi hắn muốn thấy rõ hơn thì thật tiếc, Khương Ly lại nằm về chỗ cũ.
Đến khi kết thúc cuộc gọi rồi mà Lục Hành vẫn trằn trọc không ngủ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Khương Ly dựa người vào giường cùng hai đóa anh đào lấp loáng chưa thấy rõ kia.
Alpha trẻ tuổi huyết khí phương cương, mới tưởng tượng chút mà thân dưới đã phản ứng rồi, quần ngủ phồng lớn như túp lều hung hăng chào buổi tối.
Hắn khẽ rên một tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ nhưng cơ thể lại hưng phấn ngo ngoe rục rịch không thôi.

Hắn xoay người ôm gối, thì thào gọi tên huấn luyện viên rồi đưa tay nắm lấy chỗ nào đó trên người mình.
“.

.

.

Khương Ly.”
Sau khi bắn thứ cần bắn, hắn vô thức gọi tên huấn luyện viên.
Thân thể thỏa mãn nhưng lòng càng thêm trống rỗng, Lục Hành chong mắt thức một hồi rồi mới chịu lết xuống giường rửa sạch.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hôm sau, Lục Hành bị Khương Ly đánh thức dậy.
Lúc Khương Ly vào phòng ngủ cho khách thì thấy Lục Hành vẫn ôm gối ngủ ngon lành.

Cậu lại gần đẩy vai hắn: “Dậy đi.”
Tối qua tới nửa đêm Lục Hành mới ngủ được, chưa được ba tiếng đã bị Khương Ly đánh thức dậy rồi.

Hắn trở mình ngủ tiếp, Khương Ly thấy thế cau mày muốn lay đến khi nào hắn tỉnh thì thôi, giây tiếp theo thấy hắn đột nhiên bật dậy xuất thần.
Sáng Lục Hành mới mơ thấy Khương Ly đấm nát giường mình, hắn giật mình tỉnh dậy thì thấy huấn luyện viên đứng ngay đầu giường, thế là theo bản năng vội vàng xốc chăn kiểm tra giường nệm.
Khương Ly: “.

.

.

Cậu làm gì thế?”
Lục Hành sờ sờ vài lần, thấy giường chưa thủng mới thở phào nhẹ nhõm: “Em sợ thầy lại đấm thủng giường em mất.”
“Đây là giường tôi.” Khương Ly đáp.
Lục Hành: “.

.

.”
Cho nên thầy mới không đấm nát! ! ?
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui