Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Vừa rồi đám người Kiều Ngọc thấy Lục Hành lao ra giết hổ cũng muốn lao theo giúp đỡ, nhưng Lục Hành bảo bọn họ đừng nhúng tay, hắn muốn một mình giết chết nó.
Sau khi giết chết con hổ, Lục Hành bắt đầu tìm cách chặt đầu nó xuống.
Kiều Ngọc hỏi hắn muốn thứ này làm gì, hắn chỉ nói hữu dụng chứ không nói hữu dụng chỗ nào, mọi người cũng không hỏi nhiều, cùng nhau xách nó tới ven hồ giúp hắn.
Hiện giờ thấy Lục Hành kéo đầu hổ chết không nhắm mắt tới mặt Khương Ly nói muốn tặng khiến tất cả không khỏi trợn mắt há mồm.

Họ cũng nghĩ hệt như Khương Ly, ai lại thích thứ máu me như thế chứ, não anh Hành có vấn đề à?
Một câu “Mẹ kiếp thứ thiểu năng trí tuệ gì đây!” khiến Lục Hành sửng sốt không thôi, hắn nhìn đầu hổ, lại nhìn chằm chằm Khương Ly: “Thầy không thích ư? Em mất cả buổi mới giết được nó đấy.”
Đám người Kiều Ngọc: “.

.

.” Mày nói bậy.
Giọng nói Lục Hành đầy tủi thân khiến Khương Ly phải tự hỏi có phải trong khoảng thời gian này cậu đối đãi với bọn họ quá bạo lực hay không, nếu không sao bọn họ lại nghĩ cậu thích những thứ quái dị này cơ chứ.
Cơ mà tạm thời gác chuyện này sang một bên, cậu thực sự không ngờ Lục Hành sẽ giết được một con hổ Canthus.
Hổ Canthus – biến chủng của loài hổ nguyên thủy, trời sinh bản tính khát máu tàn bạo, tuy không phải sinh vật cao cấp nhất khu F nhưng cũng xếp vào top 3.
Xem ra Lục Hành đúng như cậu nghĩ, vô cùng có tiềm lực.
Thấy Lục Hành đầy vẻ “Cầu khen ngợi”, Khương Ly ném thỏ trả lại cho hắn: “Không thích.”
Lục Hành bĩu môi, nghĩ thầm lần sau hắn sẽ tặng thứ khác, bất ngờ giây tiếp theo chợt nghe Khương Ly nói: “Cơ mà chiến công này không tồi.”
Cảm giác thất vọng hóa thành hư không, Lục Hành cảm giác như mình được ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái vô cùng.

Hắn bế con thỏ trắng kia theo Khương Ly tới bên hồ, muốn tìm chủ đề trò chuyện với cậu.
Mấy người Kiều Ngọc nhìn bóng lưng hai người ngồi bên nhau, họ đồng loạt liếc nhau một cái, cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy.
Lục Hành ôm thỏ trắng ngồi cạnh Khương Ly ríu rít luyên huyên không ngừng.

Khương Ly nghiêng đầu nhìn con thỏ trong lòng hắn, phát hiện đôi mắt đỏ đang vô tội mở to nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau, vật nhỏ này còn nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu một phen.
Vẻ đáng yêu của nó khiến Khương Ly nhớ tới những lúc Khương Nhu Mễ phạm sai lầm, nó cũng hay vô tội mở to mắt nhìn khiến cậu không khỏi mềm lòng.
Khương Ly không cầm lòng nổi, duỗi tay gãi cằm nựng con thỏ vài cái.
Nuôi mèo hai đời, Khương Ly rất thành thạo trong việc vuốt ve mấy cục lông lông này.

Thỏ trắng thoải mái vô cùng, nó còn chủ động vươn sang chỗ cậu.
Có điều Khương Ly chỉ nhéo nhéo thế thôi, cuối cùng vẫn dứt khoát đứng lên.
Lục Hành cũng đứng lên theo, đề nghị: “Huấn luyện viên, thầy có muốn đem nó về nuôi không?”
“Không muốn.” Khương Ly từ chối, cậu không có hứng thú nuôi bất kỳ thú cưng nào khác ngoài Khương Nhu Mễ.
“Vậy à.” Lục Hành sờ cằm: “Thôi cứ để ăn đi, thầy không thích ăn thỏ nướng đúng không? Thế làm thỏ xào nhé? Tối nay để em nấu cho thầy ăn.”
Khương Ly chưa kịp lên tiếng thì bên kia Kiều Ngọc đã nổi điên: “Anh Hành, nãy tao đòi ăn rắn sao mày không cho? Chẳng phải mày kêu không ai mang nồi với gia vị ư? Giờ còn đòi nấu thỏ ăn! !?”
“Chỗ cảnh vệ có đó, mượn về là được.” Lục Hành thản nhiên nói, còn bày ra vẻ mặt “Mày ngu thế?” nhìn Kiều Ngọc.
Kiều Ngọc: “.

.

.”

Lần này Khương Ly ra ngoài cũng chỉ mang theo dịch dinh dưỡng, lời này của Lục Hành tự nhiên nhắc nhở cậu trong khu rừng đầy rẫy nguyên liệu nấu ăn tươi sống này thì việc gì phải dùng dịch dinh dưỡng cơ chứ.
Khương Ly nhìn về phía Kiều Ngọc: “Cậu vừa nói muốn ăn rắn?”
Kiều Ngọc thấy cậu hỏi mình thì vội vàng nghiêm mặt đáp: “Báo cáo huấn luyện viên, đúng thế! Em nghe Lăng Áo nói thịt rắn ăn cỏ rất thơm, hơn nữa không có độc nên rất muốn thử.”
Khương Ly nhìn sang Lăng Áo, cậu ta cũng nhanh chóng thẳng lưng: “Đúng vậy!”
Khương Ly đánh mắt sang chỗ La Kỳ với Riar, thấy bọn họ cũng đứng thẳng lưng chuẩn tư thế, bất giác chột dạ tự hỏi rốt cuộc mấy tên nhãi ranh này sợ cậu tới cỡ nào cơ chứ? Cậu bất lực lắc đầu: “Ở ngoài không cần câu nệ vậy đâu, tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi mà, các cậu nói không sai, đúng thật chúng có thể ăn.”
Kiều Ngọc nghe vậy thả lỏng người, tính cách cậu ta vốn dĩ tùy tiện như vậy đấy, cười nói: “Vậy nên mai em định mang một ít về đưa cho đầu bếp nấu, kêu họ làm giúp em một bàn tiệc toàn là rắn luôn á.”
“Mang về?” Khương Ly nhướn mày: “Muốn ăn tới vậy ư?”
“Đúng vậy, thưa huấn luyện viên!”
Khương Ly gật đầu: “Được rồi, đi bắt đi, đêm nay cho mấy cậu ăn.”
Kiều Ngọc sửng sốt: “Nhưng tụi em không biết nấu.”
Khương Ly mỉm cười, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng tản bớt, nói một câu “Để tôi” rồi xoay người rời đi.
Cậu vừa dứt lời, năm người ở đây đều ngây ngẩn cả ra, yên lặng nhìn theo bóng lưng cậu.

Họ tưởng rằng mình nghe nhầm, cứ thất thần nhìn nhau hồi lâu.
“Gì vậy.

.

.” Kiều Ngọc không thể tin nổi: “Ý huấn luyện viên là thầy ấy sẽ nấu cho chúng ta ăn ư?”
La Kỳ gật đầu: “Hình như đúng là ý đó.”
“Đồ huấn luyện viên nấu.

.

.

thật sự ăn được hả?” Lăng Áo nuốt nước miếng, vô cùng hoài nghi: “Tao chưa từng nghe nói huấn luyện viên sẽ biết nấu cơm đâu đấy.”
Lục Hành bày ra vẻ thấy chết không sờn: “Huấn luyện viên nấu, không ăn được cũng phải ăn!”
Những người khác: “.

.

.” Anh Hành, mày chiến thật đấy!
Khương Ly đi trước thấy bọn họ chưa chịu đi theo, cậu quay người, phát hiện bọn họ vẫn tần ngần đứng đó, cau mày: “Còn thất thần ra đó làm gì!?”
“Tới liền!” Lục Hành là người đầu tiên đáp lại, hắn ôm thỏ đuổi theo.

Nếu huấn luyện viên đã hứa nấu cho bọn họ ăn thì con thỏ này là một nguyên liệu nấu ăn không tồi đâu.
Kiều Ngọc thấy đầu hổ vẫn còn lăn lóc trên mặt đất, lên tiếng nhắc nhở: “Anh Hành, đầu hổ của mày kìa!”
Lục Hành đã chạy tới bên Khương Ly, ném về một câu: “Tặng mày!”
Mọi người: “.

.


.” Rõ ràng vừa rồi hắn còn coi đầu hổ như bảo bối cơ đấy, mới nghe huấn luyện viên nói không thích đã xem như rác rưởi mà vứt đi rồi.

Tứ hoàng tử quả thực rất sáng nắng chiều mưa!
Có Khương Ly gia nhập, nhóm Lục Hành từ năm người thành sáu người, có điều dọc đường cậu chỉ theo sau chỉ đạo hỗ trợ chứ không hề ra tay.
“Ầm ——” một tiếng, Kiều Ngọc đấm cho con khỉ biến dị nhảy về phía cậu ta văng xa, con khỉ cao hơn cậu ta những hai cái đầu lăn vài vòng, thân thể nó co giật vài cái rồi tắt thở.
Kiều Ngọc nắm đuôi con khỉ xách về phía Khương Ly: “Huấn luyện viên, thứ này có ăn được không?”
Khương Ly: “.

.

.”
Khương Ly nhìn lợn rừng, sơn dương chất thành đống gần đó mà đau đầu không thôi: “Không cần nhiều vậy đâu, khỏi cần kéo về đây, cứ vứt đó là được rồi.

.

.”
“Huấn luyện viên!”
Một giọng điệu cắt ngang lời Khương Ly nói, hai người quay đầu, đám Lục Hành đã trở lại.

Người vác chim khổng lồ, người xách hươu biến dị, khoa trương hơn chính là trên vai Lục Hành còn vác theo một con báo đen mới chặt đầu.
Nhìn chiến lợi phẩm chất đống trước mặt, Khương Ly phải thầm tự hỏi không biết hứa nấu ăn cho đám nhãi ranh này có phải là một quyết định sai lầm hay không.
“Tôi nói rồi, không cần nhiều vậy đâu, nếu không tôi.

.

.”
Thiết bị liên lạc trên cổ tay chợt vang lên, Khương Ly mở, hình ảnh Pasig lập tức hiện ra, nôn nóng nói: “Huấn luyện viên, Kate đánh nhau với Heda khu A rồi! Phiền thầy mau chóng tới đây giúp chúng em với!”
Khu A này đương nhiên không phải khu A rừng Bồng Lai, mà là khu A Học viện.
Nghe vậy, Khương Ly nhanh chóng nói: “Gửi định vị tới đây, tôi qua ngay!”
“Vâng!”
Liên lạc bị cắt đứt, Lục Hành hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Không rõ.” Khương Ly mở định vị Pasig vừa gửi tới, nơi đó cách chỗ bọn họ đứng không xa.
Xác định xong điểm đến, Khương Ly không trì hoãn nữa, nói: “Mấy cậu về trước đi” rồi nhanh chóng sang đó.
Lục Hành không nói hai lời đi theo Khương Ly luôn.

Thấy hắn đi rồi, đám Kiều Ngọc cũng vội vã đuổi theo.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Nhắc lại một chút, dựa theo mã học sinh, Pasig tình cờ chung nhóm với Thái Khắc.
Thái Khắc là đội trưởng, mà xưa nay Thái Khắc luôn đối địch với Kate.

Ngày thường Pasig luôn là cái đuôi nhỏ của Kate, đương nhiên Thái Khắc cũng ngứa mắt lây, thế nên rõ ràng là một nhóm nhưng thành viên lại luôn cô lập Pasig, đi đường còn cố tình bỏ Pasig lại một mình.
Pasig bị tẩy chay chỉ có thể tự mình huấn luyện.

Là một Beta, năng lực của cậu chỉ thuộc loại thường bậc trung, giết mỗi con đại bàng thôi mà ăn không ít mệt, may có Kate tình cờ ngang qua ra tay giúp một phen.
Không giống Pasig, Kate ghét bỏ hình thức thành lập nhóm kéo chân gã nên gã tự động tách riêng ra hành động luôn.
Thấy Pasig bị đại bàng cào xước cả má, trán tím bầm, Kate cau mày, lục túi lấy thuốc trị thương ném cho cậu: “Cậu ngốc à? Đánh không lại sao không gọi tôi?”
Pasig nhận thuốc, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng chúng ta đâu cùng một nhóm, gọi cậu cũng vô dụng thôi à.”
“Cậu còn dám cãi.” Kate trừng mắt lườm cậu.
Pasig vô tội thè lưỡi, vặn nắp lọ thuốc, dùng tăm bông thấm rồi nhẹ nhàng bôi lên mặt.

Có điều cậu không thấy vị trí chính xác của vết thương, bôi vài lần mãi chẳng đúng chỗ, Kate nhìn mà ngứa mắt, gã giật lấy giúp cậu luôn.
Thoa thuốc xong, Kate nhìn quanh: “Sao có mỗi mình cậu ở đây? Những người kia đâu?”
“Bọn họ đi rồi.”
Kate biết chuyện, tức giận chửi ầm lên: “Mẹ kiếp lần sau để tôi đánh chết bọn họ cho cậu.”
Tuy tức giận là thế nhưng gã cũng biết chuyện này chắc chắn là do gã.
Khi mới nhập học, Pasig và Thái Khắc được phân tới cùng một phòng ký túc xá, bởi đối địch với Kate nên Thái Khắc luôn cố tình làm khó Pasig.

Cuối cùng gã không nhịn nổi nữa, kêu huấn luyện viên khi đó đổi Pasig sang phòng gã cho yên.
“Huấn luyện viên Khương nói rồi, không thể tách riêng huấn luyện được đâu.” Pasig nhắc nhở gã.
Kate nhìn cậu một cái, không kiên nhẫn đáp một câu: “Cậu quản cái rắm!”

“Mình đang nhắc nhở cậu mà.”
“Phiền chết đi được.”
Hai người vừa cãi nhau vừa đi, tự kết thành một nhóm nhỏ.
Có Kate ở bên, quá trình huấn luyện của Pasig thuận lợi hơn rất nhiều, số chỉ thành tích ghi trên thiết bị liên lạc liên tục tăng lên khiến cậu vui vẻ vô cùng.
Mắt thấy sắc trời dần tối, hai người thu dọn một phen, chuẩn bị trở về địa điểm đã hẹn thì đột nhiên đụng mặt Heda Searle.
Heda Searle – học viên khu A Học viện Quân sự, con trai út của Tể tướng Đế quốc Galen Searle.

Xưa nay quan hệ giữa Tể tướng và ông ngoại Lules của Kate luôn như nước với lửa, lúc này thấy Kate, đương nhiên Heda không bỏ qua cơ hội sang châm chọc một phen.
Kate nóng tính, bị khiêu khích là ra tay luôn.
Heda vào được khu A là nhờ thực lực, đương nhiên xuất sắc hơn Kate rất nhiều.

Heda vờn Kate như mèo vờn chuột, đã thế còn cười chọc tức: “Rác rưởi, cút về khu D của mày đi, chạy ra đây làm gì cho bẩn không khí!?”
“Câm mồm!” Kate đẩy Pasig đang đỡ mình sang một bên, đang định lao lên thêm một lần nữa thì chợt có ai đè vai gã lại.
Là Khương Ly.
Khương Ly nhìn khuôn mặt tím bầm của Kate, cậu tặc lưỡi “Chậc” một tiếng: “Mất mặt tôi quá!”
“Không phải việc của thầy!” Kate đẩy bàn tay đang đè vai gã ra.
Khương Ly liếc mắt nhìn Pasig, cậu ta hiểu ý tiến lên đỡ Kate thêm lần nữa.
Heda thấy Khương Ly, ban đầu có hơi sửng sốt nhưng nhớ ra chuyện đối phương chỉ là một Thiếu tá Omega bị quân đội trục xuất nên nở một nụ cười đạo đức giả: “Thiếu tá Khương, chào ngài.”
Khương Ly hất cằm coi như đáp lại tiếng chào này: “Đang làm gì đó?”
“Cũng không có gì.” Heda nói: “Nghe nói học viên khu D chỗ thầy rất láo toét nên em sang giúp thầy dạy dỗ một phen thôi.”
“Thì ra là thế.” Khương Ly gật đầu, chậm rãi đi về phía Heda: “Xem ra tôi phải cảm ơn cậu đấy nhỉ?”
Trước Heda từng nghe đồn Khương Ly mới nhậm chức đã nảy sinh xung đột với Kate, thấy sắc mặt Khương Ly không hề có gì gọi là bất mãn, cho rằng cậu cũng ngứa mắt với Kate nên cười nói: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, không tốn sức mấy đâu, thiếu tá không cần khách.

.

.”
Hai chữ “khách khí” chưa dứt khỏi miệng, Khương Ly đã ra tay nện một quyền thẳng lên mặt Heda, đấm đối phương văng ra ngoài, trực tiếp đâm phải thân cây phía sau.

Thân cây rung lên kịch liệt, lá cây kêu sàn sạt.
“Heda Searle, có một điều cậu cần biết rõ.”
Khương Ly nhìn Heda nằm sóng soài dưới đất hộc máu, lạnh lùng nói: “Học trò của tôi, tôi có thể đánh, còn cậu thì không.”
Kate: “.

.

.” Đột nhiên được bảo vệ là thế quái nào?
Đám Lục Hành đã đuổi tới kịp, đúng lúc nhìn thấy Khương Ly đấm bay người văng thẳng lên cây.

Tất cả sững sờ khựng bước, nhanh chóng lùi về sau cách Khương Ly những 10 mét, không ai tiến thêm.
Kiều Ngọc nuốt nuốt nước miếng: “Một đấm này của huấn luyện viên giống lúc thầy ấy đấm nát giường của anh Hành quá!”
Lục Hành: “.

.

.”
Liên quan chó gì tới hắn! Câm ngay! ! !
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui