Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Khương Nhu Mễ xuất viện, Khương Ly và Trì Phóng cùng mang nó về nhà họ Trì.
Ông ngoại nghe Trì Phóng kể hai người cứu được một nhóc mèo con liền rất vui, hôm nay ông còn đặc biệt dặn dò bọn họ mang nó về đây, còn phần ông thì ở nhà làm sẵn một bàn đồ ăn ngon mừng nó ra viện.
Khương Ly tan ca rồi mới tới đón Khương Nhu Mễ, hai người vừa về đã thấy ông ngoại dọn sẵn một bàn đồ ăn lớn, chờ bọn họ về là có thể ăn cơm ngay.
Nhìn Khương Nhu Mễ nằm nhoài trong chiếc lồng Trì Phóng cầm, ông ngoại vui cười hớn hở đón lấy: “Nhóc con đó đây sao? Đẹp quá, nó tên gì vậy mấy đứa?”
“Nó tên Khương Nhu Mễ ạ.” Khương Ly đứng cạnh cười nói.
“Khương Nhu Mễ à, ồ, đáng yêu quá.” Ông ngoại khen vài câu, lại hỏi: “Mấy đứa cho nhóc này ăn chưa? Uống sữa bò nhé? Hay là thích cá? Hôm nay ông có cá nướng ngon lắm đấy.”
“Meow ~” Khương Nhu Mễ ngoan ngoãn làm nũng với ông ngoại một tiếng.
Khương Ly: “Chúng cháu cho nó ăn thức ăn cho mèo rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ông ngoại đặt Khương Nhu Mễ sang một bên rồi quay sang nói với hai người: “Mau đi rửa tay ăn cơm cho nóng nào.”
Ba người ăn cơm, Khương Ly và ông ngoại dọn dẹp bát đũa, Trì Phóng nhàn rỗi ngồi không, vừa quay đầu là thấy Khương Nhu Mễ đang ngồi xổm trông mắt nhìn bọn họ.

Hắn dứt khoát ôm nhóc mèo ra khỏi lồng, đặt lên sofa chọc nó chơi.
Không hiểu cái mặt thúi của Khương Nhu Mễ làm bằng gì mà lật nhanh thế, nó nhất quyết phải đổi nghịch với hắn cho bằng được hả? Trì Phóng mới duỗi tay định sờ sờ chút đã ăn đủ cái móng vuốt sắc nhọn kia rồi, rõ ràng trước mặt Khương Ly và ông ngoại nó ngoan lắm cơ mà.
“Nhóc tệ bạc.” Trì Phóng cười mắng một câu, lại tiện tay vớ lấy cây gậy gỗ ông ngoại hay dùng gãi lưng ra chọc nó: “Nhóc có biết nhóc tiêu của anh đây bao nhiêu tiền rồi không? Bán nhóc đi cũng chẳng bù nổi, còn dám thái độ lồi lõm à?”
Đôi mắt Khương Nhu Mễ vô thức dõi theo cây gậy trong tay Trì Phóng, hạ lên hạ xuống mấy lượt là váng đầu hoa mắt luôn, tự làm tự chịu còn tủi thân ngửa đầu nhìn Trì Phóng.
“Tên nhóc thúi.”
Trì Phóng cười khẽ một chút, đưa cho nhóc con cây gậy gỗ, thế là nó cứ ôm chặt không rời, gặm cắn mãi không chán.
Trì Phóng nghĩ hắn cũng nên chuẩn bị sẵn một cái ổ mèo trong nhà mới được, có thế lần sau Khương Ly mang nhóc mèo đến thì nó mới có nơi để ngủ.
Khương Ly dọn rửa bát đũa xong thì lùa Trì Phóng vào phòng tiếp tục dạy phụ đạo, còn ông ngoại thì sang tìm hàng xóm chơi cờ.
Đúng như lời ông ngoại nói, kiến thức nền của Trì Phóng thực sự rất tệ, mấy ngày này Khương Ly phải dồn sức ôn cho hắn phần phiên âm.
Được cái Trì Phóng thông minh, tiếp thu nhanh.

Cuối cùng Khương Ly cũng phát hiện ra sở dĩ thành tích của Trì Phóng kém là do hắn quá lười, nếu hắn chịu khó học, đừng nói là chống liệt, đạt hơn trăm điểm cũng chẳng phải chuyện gì quá khó.
Có điều, quan trọng là hắn phải chịu khó học.
Thấy đầu óc Trì Phóng lại bay đi đâu mất, Khương Ly buông bút, nhịp nhịp gõ lên bàn: “Bạn Trì Phóng thân mến, có biết vừa rồi mình nói gì không?”
“Nói gì cơ?” Trì Phóng ngơ ngác.
Khương Ly: “.

.


.”
Trì Phóng thấy Khương Ly trừng mắt nhìn hắn, bày ra vẻ mặt vô tội buông bút: “Tôi thật sự nghe không hiểu mà, cậu ngày nào cũng A B C linh tinh vớ vẩn không phiền nhưng tôi nghe đã sớm phiền muốn chết rồi.”
“Vậy cậu nói xem, giờ làm gì thì cậu không phiền?” Khương Ly hỏi.
“Thế này đi.” Trì Phóng ngả người vào ghế, ngửa đầu nhìn Khương Ly: “Chơi game nhé.

Không phải thầy cô đã nói rồi sao? Phải kết hợp học tập lẫn nghỉ ngơi sao cho hợp lý chứ.”
“Mình không biết chơi.” Khương Ly lắc đầu.
Trì Phóng: “Để tôi dạy cậu!”
Khương Ly cau mày, cậu có hơi kháng cự nhưng Trì Phóng nhất quyết phải rèn sắt ngay khi còn nóng: “Hay là vậy đi, nếu cậu thắng, tôi sẽ nghe lời cậu chăm chỉ học tập , thấy thế nào?”
“Cậu nói thật chứ?” Khương Ly hoài nghi nhìn hắn.
“Tôi lừa cậu làm gì?” Trì Phóng nghĩ thầm, dù sao cậu cũng đâu thắng được tôi, “Có điều, nếu cậu thua, ba ngày tới tôi muốn nghỉ ngơi, cậu không cần tới phụ đạo nữa đâu, thật sự phiền lắm.”
Khương Ly: “.

.

.”
Trì Phóng có hai máy tính, cả hai đều có cấu hình khá cao, game nào cũng có thể cân được.
Trì Phóng thích chơi game, dù là game bắn súng hay game đối kháng, hắn thích tất.

Trì Phóng nói muốn cùng Khương Ly chơi một game đối kháng tên là “Vô Địch”, ngày thường học phụ đạo, chỉ cần có thời gian nghỉ là hắn lại muốn bay ra đó chơi hai ván cho đã tay.
“Bốn phím này để di chuyển nhân vật trước sau trái phải, phím này để nhảy lên, phím kế để ra quyền.

.

.”
Trì Phóng dạy cho Khương Ly một lượt, sau đó tự mình thực hành cho cậu xem: “Chỉ thế thôi, cậu hiểu chưa?”
Khương Ly gật đầu, thao tác thử vài lần: “Cũng không khó lắm.”
Ánh mắt Trì Phóng dừng trên đôi tay đang thao tác trên bàn phím kia, đôi tay thon dài trên bàn phím đen càng thêm trắng nõn, không hiểu sao hắn vô thức ngắm nó hồi lâu.
“Cậu sao thế?” Khương Ly thấy hắn cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bàn phím, thế nên giơ tay vẫy vẫy hai cái: “Cậu ổn chứ.


.

.”
Theo bản năng, Trì Phóng bắt lấy tay Khương Ly, nắm thật chặt.
Cả hai chợt sững người, bốn mắt nhìn nhau.
Tay Khương Ly thực sự rất nhỏ, nằm trọn trong tay hắn.
Đây là ý nghĩ đầu tiên khi Trì Phóng nắm tay Khương Ly, nhưng chưa kịp nghĩ thêm gì thì cậu đã rút khỏi tay hắn.
“Không phải cậu muốn chơi game hả?” Khương Ly hỏi.
“À, chơi.” Trì Phóng gật đầu, kéo ghế ngồi xuống máy tính bên cạnh: “Cậu chọn nhân vật đi, tôi cùng cậu luyện vài ván cho có cảm giác, chờ khi cậu quen tay rồi thì chúng ta bắt đầu thi đấu.”
“Luyện vài ván.

.

.” Khương Ly nghi ngờ nhìn hắn: “Thực sự không phải cậu muốn đánh nhiều thêm mấy ván ư?”
“.

.

.

Cậu nói bậy bạ gì đó, tin tôi một ván đánh chết cậu luôn không?”
“.

.

.”
Ván đầu tiên, Trì Phóng thao tác thật chậm, vừa PK với Khương Ly vừa dạy cậu cách đánh, một ván chơi những mười mấy phút mới quyết định hạ đo ván Khương Ly, kết thúc trận đấu luyện.
Ván thứ hai cũng thế, Trì Phóng như mèo vờn chuột trêu đùa Khương Ly, vờn cậu cả chục phút mới chịu kết thúc.

Thấy Khương Ly mím môi nhìn nhân vật ngỏm củ tỏi trên màn hình, Trì Phóng vô cùng đắc ý, buồn bực vì học tập mấy ngày nay cũng được quét sạch theo.

Hắn vỗ vỗ ghế Khương Ly, lại hào phóng đề nghị: “Thấy cậu chơi không tệ, để tôi dạy cậu vài chiêu.”
“Không cần đâu.”
“Hả?”
Khương Ly đẩy nhẹ kính, ngẩng đầu nhìn hắn: “Mình nắm được quy luật rồi, giờ thi đấu chính thức luôn đi.”
“Cậu chắc chưa?” Trì Phóng hỏi: “Nếu cậu thua là tôi lãi những ba ngày nghỉ đấy.”
“Mình sẵn sàng rồi.” Khương Ly gật đầu: “Nếu cậu thua, mai phải bắt đầu chăm chỉ học tập cho mình.”
“Đùa chứ sao anh đây thua cậu được.” Trì Phóng cười nhạo một tiếng, khinh thường lời Khương Ly nói nhưng vẫn nghiêm túc ngồi về ghế, chọn nhân vật mình chơi giỏi nhất rồi hất cằm với cậu: “Chọn tướng đi.”
Khương Ly chăm chú nhìn hắn một cái, ánh mắt tập trung về màn hình máy tính, bắt đầu cân nhắc chọn nhân vật mình muốn.
Ánh nhìn của Khương Ly khiến Trì Phóng lạnh hết cả sống lưng, hình như hoa mắt hay sao mà hắn còn thấy khóe miệng cậu hơi nhếch lên như khẽ cười.

.

.

Sợ cái rắm, chỉ là con gà mờ tân thủ mới chơi thôi.
Trì Phóng thầm nghĩ, hắn đường đường là cao thủ top 3 toàn server cơ mà, chơi chết một tay mơ chỉ là chuyện phút mốt.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn nghe có tiếng bốp bốp vang lên đâu đây.
Đúng thế, bị vả mặt rồi.
Người thao tác lớ ngớ vừa rồi không biết biến đâu mất mà thay vào đó là một cao thủ múa phím như bay, ra chiêu nào chí mạng chiêu đó, chưa tới ba phút đã thành công hạ đo ván Trì Phóng.
Trì Phóng: “? ? ?”
Nhìn màn hình dần biến thành màu xám, Trì Phóng ngỡ ngàng, hắn chậm rãi quay đầu về phía Khương Ly như không thể tin nổi: “Cậu làm cái quái gì thế?”
“Mình có làm gì đâu.” Khương Ly học điệu bộ bất lực buông tay khỏi bàn phím của hắn, vô tội nói: “Đánh chết cậu thôi.”
“.

.

.

Không đúng.” Trì Phóng ngồi đần ra một lúc, hắn nhìn chằm chằm máy tính, sau đó quay sang trợn mắt với Khương Ly: “Không phải đây là lần đầu cậu chơi game sao? Rõ ràng vừa rồi thao tác của cậu siêu rác rưởi cơ mà.”
“Đúng vậy, cậu vừa dạy cho mình đó thôi.” Khương Ly nói rất thản nhiên: “Có điều muốn thắng mà dựa vào thao tác thôi thì không đủ đâu, còn phải dựa vào đầu óc nữa.”
Trì Phóng: “.

.


.” Hắn lại bị chửi xéo nữa phải không?
Trì Phóng không phục, hắn đòi đánh với Khương Ly thêm hai ván nữa, nói đánh ba thắng hai mới tính.
Chẳng ngờ, cả ba ván đều thua đau.
Khương Ly tắt máy tính, đứng lên vỗ vai Trì Phóng đang thẫn thờ ngồi trước màn hình xám đen mà hoài nghi nhân sinh, giọng điệu vô cùng thấu hiểu cho hắn: “Mình biết cậu không thể tin vào sự thật ngay được, cơ mà cứ bình tĩnh tiếp thu nhé.”
Trì Phóng: “.

.

.” Mẹ kiếp không tin sự thật gì chứ, ông đây hoài nghi nhân sinh luôn rồi.
Tuy Trì Phóng rất bất bình với việc Khương Ly đánh thắng mình, nhưng xưa nay hắn nói được làm được, thật sự bắt đầu nghiêm túc nghe Khương Ly giảng bài.
Cơ mà sau khi học xong, hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng mà lôi kéo Khương Ly chơi thêm vài ván nữa.

Trì Phóng chắc mẩm ba ván kia Khương Ly gặp may nên mới thẳng hắn, còn hắn thua thế nào được.

Tới khi Khương Ly thắng đẹp thêm ba ván nữa, hắn mới ngộ ra cậu không gặp may mà hoàn toàn thắng vì thực lực.
Tần ngần trước máy tính hồi lâu, Trì Phóng ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ly đang thu dọn sách vở, cố đấm ăn xôi thêm lần nữa: “Nếu không chúng ta đánh thêm ván nữa nhé?”
Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn: “Không đánh nữa, cậu không thắng được đâu.”
Thật ra đây không phải lần đầu tiên Khương Ly chơi game “Vô Địch” này, ở thế giới đầu tiên cậu từng chơi qua, không chỉ chơi qua mà còn được mời làm người đại diện của game này.

Tướng nào của game cậu cũng từng luyện, chiến tích trong game luôn chễm chệ top 1 server.
Sở dĩ cậu nói chưa từng chơi là do hoàn cảnh nguyên chủ chắc chắn không có cơ hội chơi, ván đầu và ván tiếp bại dưới tay Trì Phóng là cậu cố tình, một là vì che giấu, hai là cũng để thử xem trình độ của hắn tới đâu.

Trì Phóng quả thực rất lợi hại, nhưng vẫn kém hơn cậu một chút.
Trì Phóng nhìn bảng chiến tích mà chết tâm, hắn phải ra phòng khách vuốt mèo một lát cho bình tĩnh mới được.
Khương Ly ra khỏi phòng, thấy một người một mèo đánh nhau trên sofa thì mỉm cười, lại gần viết giấy nợ đưa cho Trì Phóng.
Trì Phóng trêu Khương Nhu Mễ đến là vui vẻ, thấy cậu đưa một tờ giấy sang, hắn cúi đầu nhìn : “Gì đây.

.

.”
Dòng chữ “Giấy nợ” to đùng đập vào mắt khiến hắn sửng sốt, ý cười chậm rãi tắt dần, ngẩng đầu nhìn Khương Ly: “Cậu có ý gì?”
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận