Giang Lâm không ngờ câu cửa miệng của Huyền Thanh lại bị Khương Ly lôi ra vả mặt hắn, này gọi là nhân quả báo ứng phải không?
Thấy ánh mắt Khương Ly đầy phòng bị nhìn mình, trái tim Giang Lẫm chợt lạnh buốt, một cảm xúc đau đớn khó kìm nén chợt tuôn trào.
Giang Lẫm không đau đớn cho bản thân, hắn đau đớn cho Khương Ly.
Lần nào tới thế giới mới, hắn cũng quên sạch bách mọi ký ức về Khương Ly.
Biết cậu phải chịu đựng ánh mắt xa lạ của hắn, liệu lúc ấy cậu khó chịu tới cỡ nào cơ chứ?
Mặc dù không cố ý nhưng thời khắc này Giang Lẫm thấy mình đáng hận tới cực điểm, hắn dám để người hắn thương phải chịu đau đớn dài đằng đẵng suốt sáu kiếp, không thể tha thứ nổi.
Trong lúc Giang Lẫm áy náy tự trách, Khương Nhu Mễ không băn khoăn nhiều vậy, nó nhớ Khương Ly nên nó có quyền, giãy khỏi tay hắn lao về phía Khương Ly.
Thấy Khương Nhu Mễ lao tới, theo bản năng Khương Ly đưa tay ôm lấy nhóc mèo không để nó ngã.
Cậu đỡ mông nhóc mèo, tay kia lại vuốt lưng ôm trọn lấy nó, bất giác buột miệng: “Sao vẫn nghịch quá vậy?”
Lời vừa khỏi miệng, Khương Ly sững sờ không thôi.
Động tác vừa rồi của Khương Ly cũng vô cùng kỳ quái, dương như cậu đã bế nhóc mèo này vô số lần rồi.
Khương Nhu Mễ ghé vào ngực Khương Ly nằm dài, móng vuốt cũng túm rịt lấy áo cậu không buông, nó ngửa đầu ngoan ngoãn kêu “Meow ~” một tiếng.
Tiếng kêu nũng nịu nhưng chưa biết bao cảm xúc, có tủi thân, có thân thiết, có làm nũng vòi vĩnh.
.
.
Khương Ly thực sự không thể tin nổi, cớ sao một con mèo lại có thể biểu đạt nhiều cảm xúc trong cùng một lúc đến vậy?
Càng khiến Khương Ly khó hiểu hơn là nhóc mèo này tự dưng lại nhảy lên người cậu, Khương Ly vẫn thuần thục ôm lấy, ngẩng đầu nhìn chủ nó: “Nó.
.
.”
“Nó tên Khương Nhu Mễ.”
Giang Lẫm nói, đôi mắt vẫn nhìn Khương Ly không chớp mắt, không biết khi cậu nghe cái tên này có phản ứng gì hay không, chỉ một chút thôi cũng được.
Đáng tiếc không như Giang Lẫm nghĩ, Khương Ly chỉ ngơ ngác chớp mặt một cái, xong lại bình thản như cũ.
Giang Lẫm có hơi thất vọng nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh, chỉ nói: “Xin lỗi, không dọa em chứ? Hình như nó thích em lắm đấy.”
Khương Nhu Mễ hợp tác kêu “Meow” một tiếng, nó mượn sức rướn người muốn cọ cọ cằm Khương Ly.
Khương Ly thấy nhóc mèo rướn đến là vất vả nhưng vẫn cứng đầu muốn dụi dụi cho bằng được, cậu bật cười, cúi đầu cọ cọ cằm vào đầu nó.
Động tác Khương Ly làm hoàn toàn xuất phát từ tiềm thức, cọ xong mới thấy có gì đó sai sai, ai ngờ mới ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông kia mắt sáng quắc nhìn mình.
Đôi mắt của đối phương rất quen, nhưng cậu cố mấy cũng chẳng nhớ nổi người đàn ông này là ai.
Ánh mắt đối phương mang tính chiếm hữu xâm lược quá mức mạnh mẽ khiến Khương Ly khó lòng ngó lơ.
Với tính cách của cậu, vốn phải ghét bỏ ánh mắt này mới đúng, nhưng không hiểu sao người này là ngoại lệ, cậu không thấy phản cảm cho lắm.
Cố kìm nén suy nghĩ quái lạ đó, Khương Ly định trả Khương Nhu Mễ lại cho đối phương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người làm quen, cứ giữ rịt mèo nhà người ta thì thật không phải phép.
Khương Nhu Mễ nhận ra ý đồ Khương Ly, bốn móng vuốt nắm chặt quần áo cậu không buông, đã thế còn đáng thương kêu to vài tiếng như thể sắp bị vứt bỏ tới nơi.
Khương Ly sợ nhóc mèo đau, cũng không dám mạnh tay, chỉ có thể tiếp tục ôm nó.
Giang Lẫm thấy thế vui sướng vô cùng, hắn tự giới thiệu: “Chào em, tôi tên Giang Lẫm sống nhà bên cạnh, hôm nay mới dọn tới đây.”
Giang Lẫm, Khương Ly thầm lẩm bẩm cái tên này.
Xưa nay Khương Ly rất thích mèo, đặc biệt là mèo Ragdoll.
Giống mèo này không chỉ xinh đẹp mà còn hiền hòa và biết làm nũng.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, coi như nể mặt nhóc mèo đáng yêu, cậu không ghét bỏ người hàng xóm lạ mặt thích động tay động chân này nữa: “Chào anh, tôi tên Khương Ly”.
Cái tên Khương Ly này Giang Lẫm đã gọi vô số lần, nó là dấu ấn vĩnh viễn không phai mờ trong trái tim hắn.
Cơ mà lúc này Giang Lẫm bắt buộc phải tỏ ra lần đầu nghe thấy, hắn nghiêm túc đáp: “Ừm, tôi đã nhớ kỹ.”
Lời hắn nói có hơi kỳ lạ, vì mới gặp nhau lần đầu thôi mà, nhưng cậu cũng không thắc mắc nữa: “Vừa rồi anh nói muốn mượn máy sấy phải không? Để tôi đi lấy.”
Nói rồi cậu quay về tìm.
Giang Lẫm đứng ở cửa, ánh mắt dõi theo bóng dáng cậu, tình cảm vừa rồi càng mãnh liệt thêm.
Có trời mới biết vừa rồi Giang Lẫm phải khống chế bản thân dữ dội tới mức nào, hắn muốn đè em ấy lên tường ôm hôn, thậm chí.
.
.
làm tình với em ấy.
Trong thế giới giả tưởng, hai người bên nhau mấy trăm năm, tình yêu của Giang Lẫm dành cho Khương Ly đã sớm khắc sâu vào tận xương cốt, thậm chí thành phản xạ cơ thể.
Sau khi Khương Ly xuất viện, nếu không vì muốn gặp cậu ở trạng thái cơ thể tốt nhất, sao hắn chịu rời xa cậu dễ dàng như thế.
Khương Ly nào biết hàng xóm đang có âm mưu đen tối với mình, cậu không nghi ngờ chuyện hắn mượn máy sấy chút nào hết, chỉ nghĩ Giang Lẫm mới dọn qua đây nên không chuẩn bị đầy đủ mà thôi.
Khương Ly tay ôm Khương Nhu Mễ, tay kia đưa máy sấy cho Giang Lẫm: “Của anh đây.”
Giang Lẫm nhận lấy, ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay Khương Ly, cố gắng bình tĩnh đáp: “Cảm ơn.”
“.
.
. Đừng khách khí.”
Khương Ly rụt tay về, nơi bị Giang Lẫm lướt qua chợt tê dại, chẳng lẽ điện tích hả?
Tiết trời đêm khá lạnh, Khương Ly mới tắm xong, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh.
Hành lang không có máy sưởi, Giang Lẫm sợ cậu cảm lạnh nên cố nén dục vọng muốn ngắm cậu nhiều hơn, nhắc nhở: “Ngoài này lạnh lắm, em mau vào nhà đi thôi.
Khương Ly đứng lâu cũng thấy lạnh thật, cậu chỉ chỉ Khương Nhu Mễ bám rịt lấy mình, hỏi Giang Lẫm: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Lẫm làm bộ làm tịch đưa tay muốn ôm Khương Nhu Mễ, và đương nhiên Khương Nhu Mễ chỉ ôm chặt lấy Khương Ly, nào chịu theo hắn.
Giang Lẫm cũng chỉ diễn vậy mà thôi, hắn nhìn Khương Ly đầy bất đắc dĩ: “Hơi ngại nhưng mà em có thể giúp tôi chăm nó một hôm được không? Có vẻ nó rất thích em.”
“Meow?”
Khương Nhu Mễ nghiêng đầu làm nũng với Khương Ly, cậu mềm lòng liền, cũng không nỡ từ chối nhóc mèo, chỉ biết chần chờ hỏi chủ nó: “Thế được chứ?”
Bình thường đâu có ai dám giao mèo cưng của mình cho một người lạ mặt mới gặp ngày đầu chăm đâu?
Giang Lẫm hỏi: “Em sẽ chăm sóc chu đáo cho nó phải không?”
“Đương nhiên rồi.” Khương Ly gật đầu, lúc trước vì muốn nuôi mèo nên cậu đã học một chút kiến thức về mèo và cách chăm chúng rồi.
“Vậy ổn rồi.” Giang Lẫm móc điện thoại ra: “Thêm WeChat với tôi nhé, có vấn đề gì thì gọi cho tiện.”
“Được.”
Khương Ly về phòng lấy điện thoại kết bạn với Giang Lẫm, lúc này mới ôm Khương Nhu Mễ về.
Cậu nào biết ngay khi cậu đóng cửa, Giang Lẫm vẫn đứng đó bần thần hồi lâu, mãi sau mới lặng lẽ về nhà.
Khương Ly vô cùng thích Khương Nhu Mễ, cậu ôm nó một giờ liền mới chịu tha cho nhóc mèo.
Chơi đùa đủ rồi, cậu mò tới điện thoại, lúc này mới thấy có tin nhắn chưa đọc, là của Giang Lẫm.
Câu tin nhắn rất đơn giản, chỉ hai chữ “Ngủ ngon” ngắn ngủi.
Khương Ly chụp ảnh Khương Nhu Mễ gửi qua cho Giang Lẫm yên tâm, tỏ vẻ nhóc mèo vui lắm, sau cũng chúc lại một câu “Ngủ ngon.”
Sau khi gửi tin nhắn xong xuôi, Khương Ly gấp gọn chiếc chăn mình đắp khi xem TV cho Khương Nhu Mễ nằm: “Đêm nay nhóc ngủ ở đây nhé, trong phòng có máy sưởi, hẳn sẽ không lạnh đâu.”
Khương Nhu Mễ nhìn Khương Ly: “Meow?”
Khương Ly mỉm cười xoa đầu Khương Nhu Mễ, đứng dậy chuẩn bị về phòng, ai ngờ mới đi được vài bước đã thấy Khương Nhu Mễ lững thững đi theo, ngửa đầu trông mong nhìn cậu.
Khương Ly không biết mèo nhà người ta có dính người như vậy không, nhưng nhóc con trước mắt bám cậu vô cùng.
Khương Ly suy tư một hồi, dứt khoát đem nó về phòng ngủ.
Một người một mèo nằm trên giường, Khương Ly xoa đầu chúc nó “Ngủ ngon”, sau đó đưa tay tắt đèn.
“Meow.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sớm hôm sau, ngay khi Khương Ly thức dậy, phát hiện Khương Nhu Mễ đang cuộn tròn trong lòng cậu không muốn rời.
Nhìn nó, cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ thầm trào dâng trong lòng Khương Ly thêm lần nữa.
Không biết có phải do di chứng từ vụ tai nạn giao thông kia không, mấy ngày nay, Khương Ly cứ có cảm giác mình cũng từng nuôi một con mèo Ragdoll, hơn nữa cũng rất thích làm nũng như nhóc mèo này.
Thậm chí nghe cái tên “Nhu Mễ”, Khương Ly cũng thấy vô cùng quen tai.
“.
.
.
Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Khương Ly nhắm mắt, day day cái đầu đau buốt, giây tiếp theo trong ngực cậu đột nhiên có thứ gì mềm mại dán tới.
Cậu cúi đầu nhìn, hóa ra nhóc mèo đã dậy, nó vui vẻ bò trườn lên ôm cậu.
Thấy nhóc mèo còn mơ màng mà vẫn cố chấp bám dính lấy cậu, Khương Ly bật cười, không băn khoăn nhiều nữa.
“Chào buổi sáng Giang Nhu Mễ.”
Tối qua nghe Giang Lẫm nói tên, cậu lầm thành Giang Nhu Mễ.
“Meow.”
Ôm Khương Nhu Mễ rời giường, Khương Ly dậy đánh răng rửa mặt, hồi lâu sau mới nhớ nhà mình không có đồ ăn cho mèo.
Tuy rất muốn nuôi mèo nhưng suốt tháng nay cậu quá bận bịu với quán cà phê sách, nào đã có thời gian đi chọn mèo đâu.
Và đương nhiên đồ ăn cho mèo cũng không có.
Rất may rằng chủ nhân của Khương Nhu Mễ ngay cách vách, chắc chắn bên đó sẽ có đủ cả.
Vì thế Khương Ly ôm Khương Nhu Mễ sang tìm Giang Lẫm, ấn chuông cửa.
Giang Lẫm mở cửa rất mau, hình như hắn mới tắm xong, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, mái tóc còn rỏ nước tong tỏng.
Khương Ly không ngờ mới sáng sớm đã được bổ mắt đến vậy, tầm mắt lơ đãng ngắm nhìn lồng ngực săn chắc kia, tầm mắt lăn tăn liếc xuống cơ bụng tám múi hấp dẫn.
Giang Lẫm để ý ánh mắt Khương Ly, hơi rũ mi: “Khương Ly?”
“Dạ?”
Khương Ly giật mình, thầm tự mắng “Lưu manh” một tiếng rồi vội vàng rời tầm mắt đi: “Nhà tôi không có đồ ăn cho mèo, thế nên Giang Nhu Mễ đói bụng lắm rồi.”
Giang Lẫm gật đầu, tránh sang một bên mời cậu vào: “Chào mừng em.”
Khương Ly đáp: “Quấy rầy rồi”, sau đó ôm Khương Nhu Mễ vào phòng.
Giang Lẫm đóng cửa lại, nói “Em ngồi đi, để tôi vào phòng thay quần áo đã” rồi vào phòng ngủ, ai ngờ mới được vài bước, Khương Nhu Mễ đã lao tới lột luôn chiếc khăn tắm bên hông hắn xuống.
Giang Lẫm: “.
.
.”
Cái đậu má!
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...