Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Khương Ly không kể cốt truyện Đường Tăng tới Nữ Nhi quốc như trong nguyên tác《 Tây Du Ký 》, cậu kể câu chuyện sau khi đã chuyển thể thành phim.

Khương Ly kể giản lược bối cảnh vì sao Đường Tăng phải đi lấy kinh, vì sao xuất hiện ba đồ đệ, và vì sao phải tới Nữ Nhi quốc. Câu chuyện bắt đầu từ khi bốn thầy trò yết kiến nữ vương Tây Lương và những câu chuyện sau đó.

Khương Ly đã đọc nguyên tác lẫn phim 《 Tây Du Ký 》không biết bao nhiêu lần, bảy bảy bốn chín kiếp nạn cậu nhớ chẳng sót cái nào.

Cậu kể từng diễn biến mô tả tâm lý tình cảm khi Đường Tăng ở chỗ nữ vương Tây Lương, ngay cả nét mặt cũng mô tả vô cùng tinh tế.

《Trên điện Kim Loan, trước thềm bạch ngọc.

Nữ vương đưa mắt phượng, rướn mày ngài, ngắm nghía cẩn thận, quả nhiên một bực khác phàm.

Đường Tăng dáng người anh vĩ, vẻ mặt hiên ngang. Răng trắng như dải bạc, môi hồng miệng lại vuông. Tai có vành cao dòng kiệt sĩ, thân không chút tục bực tài lang. Một kẻ trẻ măng xinh xắn người phong vận, xứng đáng được lấy nữ vương Tây Lương dịu dàng.

Nữ vương Tây Lương mày như lá liễu, da tựa mỡ dê. Má hoa đào đỏ thắm, tóc kim phượng xanh rì. Con mắt sáng thu thêm sắc sảo, ngón tay tháp bút rất thanh kỳ. Rẽ lệch giải hồng màu lóng lánh, trâm cao ngọc biếc rõ quang huy. Ra quái gì Chiêu Quân mặt đẹp, lại còn hơn nhan sắc Tây Thi. Mình liễu dịu dàng chùm ngọc chuốt, gót sen lững thững bước chân đi. Nguyệt điện thường nga không chịu kém, thiên cung tiên tử dễ đâu bì! Tay khéo cung trang rành khác tục, quả nhiên Vương Mẫu xuống Dao Trì.

Nữ vương ngắm nghía đến nỗi lòng mê ý mẩn, bỗng sóng tình lai láng, miệng anh đào bèn hé mở, cất tiếng gọi:

“Đại Đường ngự đệ, sao còn chưa tới đây?”

Tam Tạng nghe nói đỏ mặt tía tai, ngượng ngập không dám ngẩng đầu.

Sau rồi hai người cùng nhau dạo Ngự Hoa viên ngắm uyên ương, nữ vương hỏi Đường Tăng, rằng đừng đi lấy kinh nữa được hay không? 》

...

Kể tới đây, Khương Ly ngừng lại.

Lộ Tiêm Tiêm nghe say mê, thấy cậu dừng lại thì nóng vội hỏi: “Sau đó thì sao? Thánh Tăng trả lời thế nào!?”

Khương Ly mỉm cười, giả bộ không thấy ngón tay Huyền Thanh đang khẽ run rẩy, cậu thong thả vuốt ve Khương Nhu Mễ, đáp: “Thánh Tăng vẫn chưa trả lời.”

Cậu kể tiếp tới đêm đó, nữ vương mời Đường Tăng tới xem quốc bảo, và thuật lại khúc thoại kinh điển nhất hồi truyện Nữ Nhi quốc.

《 —— Người đã xuất gia sao có thể hoàn tục nữa? Việc này là không thể được.

—— Ngự đệ hãy suy nghĩ cho kỹ, chớ bỏ qua cơ hội tốt này.

...

—— Xin hãy xem quốc bảo.

—— Bệ hạ....

—— Chẳng lẽ trong mắt của chàng, thiếp không được xem là quốc bảo sao?

—— Thiếp là nữ vương của Tây Lương nữ quốc, đã hưởng trọn vinh hoa phú quý, nhưng vẫn chưa được hưởng chút hoang lạc của đời thường. Trời đất đã run rủi cho chàng đến đây, để chúng ta thành đôi, sau này chàng lên ngai vàng, thiếp sẽ làm hoàng hậu và đó mới là điều hạnh phúc nhất trong đời thiếp.

—— Tâm Phật tứ đại giai không, bần tăng đã đoạt tuyệt với duyên trần, không màng vinh hoa phú quý, a di đà Phật.

—— Chàng nói tứ đại giai không mà mắt cứ nhắm nghiền lại, nếu chàng mở mắt ra, thiếp không tin đôi mắt chàng trống không. Chàng không dám mở mắt ra nhìn thiếp, thì còn gì là tứ đại giai không?

—— A di đà Phật.


—— Chàng à, chẳng lẽ chàng không thích thiếp thật sao? Hôm nay đêm khuya thanh vắng, thiên thu có một dịp này, chàng hãy chiều thiếp nhé. 》

...

“Nữ vương dò hỏi rất nhiều lần, hỏi xem Thánh Tăng có thích nàng không? Tình yêu đó quá mãnh liệt khiến Thánh Tăng không dám mở mắt đối diện, chỉ đáp...” Khương Ly lại ngừng, nghiêng đầu hỏi Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, người có biết Thánh Tăng đáp gì không?”

Huyền Thanh nghe có Thánh Tăng là nhân vật chính, hắn vẫn cứ nghĩ ngợi vẩn vơ suốt nãy giờ. Nghe tiếng Khương Ly gọi, hắn mới giật mình hoàn hồn: “Sao cơ?’

“Khương Ly ca ca hỏi ngài có biết Thánh Tăng nói gì không?” Lộ Tiêm Tiêm nhắc, “Hòa thượng Huyền Thanh, ngài với Thánh Tăng đều là người quy y cửa Phật, hẳn ngài sẽ đoán được phải không? Muội đoán Thánh Tăng sẽ đồng ý lời cầu hôn của nữ vương! Nhìn phản ứng đó là biết Thánh Tăng rung động với nữ vương rồi.”

Huyền Thanh không để tâm tới lời Lộ Tiêm Tiêm nói, chuyện Khương Ly kể khiến suy nghĩ của hắn hỗn loạn vô cùng. Hắn cảm thấy, hình như hắn cũng đang... lâm vào tình trạng giống hệt Thánh Tăng.

Cảm giác chân thực ấy khiến trái tim Huyền Thanh lại đập rộn, cơ hồ sắp phạm Ngũ giới, hắn hoảng loạn rời tầm mắt, tránh đi chút ẩn ý trong con mắt thăm thẳm của Khương Ly.

“... Ta không biết.”

Nghe Huyền Thanh trả lời, Khương Ly khẽ mỉm cười, đúng như trong dự kiến của cậu. Nụ cười ấy cứ man mác buồn khiến Huyền Thanh ngắm nhìn thật lâu, tò mò không hiểu ra sao, nhưng Khương Ly lại quay mặt đi khiến hắn không còn cơ hội nhìn trộm nữa.

Trong lúc nhất thời, đáy lòng Huyền Thanh chợt mất mát khôn nguôi, hắn không tự giác siết chặt tay áo, ngón cái vô thức bấm sâu vào thịt nhưng mặt lại chẳng biểu hiện gì.

Lộ Tiêm Tiêm ngồi đối diện nghe vậy chỉ biết thở dài thất vọng: “Sao lại thế được, đều là người xuất gia mà ngài không cảm nhận được gì luôn hả?”

Nói rồi Lộ Tiêm Tiêm cầm tay Khương Ly quơ quơ, thúc giục: “Khương Ly ca ca, huynh kể tiếp đi, Thánh Tăng nói gì?”

Ánh mắt Huyền Thanh cũng nhìn sang theo, Khương Ly làm lơ tầm mắt của hắn, chậm rãi kể: “Thánh tăng đáp: Tâu bệ hạ, ta đã nương nhờ cửa Phật, lại có lời hứa với Hoàng đế Đại Đường, xin bệ hạ hãy để ta đi Tây Thiên, nếu kiếp sau còn duyên phận thì... “

“Hả?” Lộ Tiêm Tiêm trợn trừng mắt như không dám tin: “Cuối cùng Thánh Tăng từ chối nữ vương rồi ư? Ngài ấy vẫn nhất quyết tới Tây Thiên lấy kinh?”

Khương Ly gật đầu: “Đúng thế.”

“Đúng cái gì mà đúng, rõ ràng nghe huynh kể muội cảm giác Thánh Tăng rung động với nữ vương rồi mà?” Lộ Tiêm Tiêm thắc mắc: “Nếu không sao Thánh Tăng lại không dám nhìn thẳng nữ vương!? Rõ ràng là rung động rồi, sợ bản thân cầm lòng không đặng.”

“Đúng thế, vì sao chứ...” Khương Ly cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu, quay đầu hỏi Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, người nói xem vì sao Thánh Tăng lại không dám nhìn thẳng vào mắt nữ vương?”

Cậu vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Huyền Thanh.

Lúc này Khương Ly không thèm che giấu tình cảm trong mắt mình nữa, thứ tình cảm mãnh liệt ấy khiến Huyền Thanh sững sờ hồi lâu, chỉ cảm thấy trái tim hắn đau nhói.

Khương Ly nhìn Huyền Thanh, thong thả nhả từng câu từng chữ: “Người nói xem, vì sao lại thế?”

... Vì sao lại thế?

... Vì sao?

“...” Huyền Thanh đột nhiên nhắm mắt lại.

Khương Ly thấy Huyền Thanh vẫn chưa chịu mở lòng, cậu mỉm cười định bỏ qua. Ai ngờ giây tiếp theo cậu phát hiện hắn có chút bất thường, trán bất chợt lấm tấm mồ hôi, gân xanh cũng nổi lên như thể đang cố nén nỗi đau khủng khiếp nào đó.

Thấy Huyền Thanh như vậy, sự xót xa trong lòng Khương Ly biến mất tăm mất tích, cậu vội vàng nắm lấy tay hắn, sốt ruột hỏi: “Người sao vậy!? Người có sao không!?”

Khương Nhu Mễ trong lòng cậu cũng nhảy dựng lên nhào vào lòng Huyền Thanh, ngửa đầu hốt hoảng kêu to.


Nháy mắt khi Khương Ly nắm tay hắn, Huyền Thanh phản xạ nắm ngược lại tay cậu, siết chặt không buông!

Khương Ly sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng tay hai người.

Lực tay Huyền Thanh rất mạnh, dường như chỉ sợ cậu rút tay rời khỏi hắn.

“Hòa thượng Huyền Thanh sao thế?” Cha Khương lo lắng đứng bật dậy: “Đau chỗ nào ư!? Để ta đi gọi đại phu!”

Nói rồi ông chạy ngay ra cửa, Lộ Tiêm Tiêm cũng hớt hải chạy theo: “Chờ con với, con cũng đi!”

“... Chờ đã.”

Huyền Thanh đột nhiên lên tiếng ngăn hai người lại, hắn nắm chặt tay Khương Ly: “Không cần mời đại phu đâu.”

“Sao không mời cho được!?” Khương Ly phản bác, tay còn lại ấp lên bàn tay hắn, ngẩng đầu kêu cha Khương: “Cha, phiền cha phải đi một chuyến rồi!”

“Không sao, cha đi ngay đây, con ở nhà chăm sóc hòa thượng Huyền Thanh chu đáo vào đó!” Nói rồi cha Khương chạy vội ra cửa, Lộ Tiêm Tiêm cũng lật đật theo sau.

Hai người đi rồi, Khương Ly không kiêng dè gì nữa, cậu áp tay vào trán Huyền Thanh, phát hiện đã ướt rượt mồ hôi lạnh. Khương Ly càng thêm lo lắng, cậu vừa dùng tay áo lau mồ hôi, vừa liên tục hỏi hắn: “Người khó chịu chỗ nào!? Đau đầu phải không!? Đau chỗ nào thế?”

Vừa rồi Huyền Thanh chỉ tức ngực đôi phút mà thôi, đau đớn đã qua chỉ còn lâm râm, hắn vẫn chịu đựng được. Nghe giọng Khương Ly cuống cuồng, Huyền Thanh mở mắt ngắm nhìn cậu.

“Người sao rồi?” Khương Ly thấy hắn đã mở mắt, cậu vội vàng hỏi.

Huyền Thanh lắc đầu, lên tiếng trấn an cậu: “Đừng lo lắng, chỉ là bệnh tim tái phát thôi.” Nói rồi hắn cúi đầu xoa đầu Khương Nhu Mễ đang lo lắng chạy vòng vòng trên bàn: “Nhóc cũng đừng lo lắng nữa.”

Khương Nhu Mễ dụi dụi tay hắn: “Meow?”

“Bệnh tim?” Khương Ly bần thần: “Sao người lại bị bệnh tim? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Giờ còn đau nữa không?”

Sự quan tâm của cậu khiến trái tim Huyền Thanh ấm dần lên, cơn nhói đau ở ngực dường như cũng nguôi bớt: “Không đâu, đừng sợ mà.”

Khương Ly ở chung với Huyền Thanh mấy ngày nay, chưa bao giờ chứng kiến hắn đau đớn đến vậy, cũng hoàn toàn không biết hắn mắc bệnh tim. Trong ấn tượng của cậu, ở thời cổ đại, bệnh tim là thứ bệnh nan y quái ác không cách nào trị liệu!

Mà nhìn cơn tái phát vừa rồi, có vẻ bệnh tim Huyền Thanh mắc rất nặng rồi!

Biết được điều đó, sắc mặt Khương Ly chợt tái nhợt, đôi mắt cũng đỏ bừng lên rưng rưng chực khóc, cậu nhìn chằm chằm Huyền Thanh, giọng nói đầy run rẩy: “Sao lại thế này... sao lại thế?”

Huyền Thanh chứng kiến Khương Ly khóc, cơn đau vốn đã lặng lại cuộn lên thêm lần nữa, nhưng cơn đau đớn này không giống như cơn đau tim trước, tựa hồ nó khiến lòng hắn chua xót thương cảm với người trước mắt.

Hắn không ngờ Khương Ly sẽ khóc.

Rõ ràng khi bị thổ phỉ đánh đập, khắp người toàn là vết thương chí mạng nhưng Khương Ly chẳng thèm rơi một giọt nước mắt, mà giờ đây biết hắn mắc bệnh tim, cậu lại khóc đau đớn tới mức này. Nhìn những giọt nước mắt đó, Huyền Thanh thấy mình như đang mắc trọng tội không thể tha thứ, dám làm Khương Ly đớn đau.

“Ta không sao.” Huyền Thanh chưa từng dỗ dành một ai, hắn vụng về đưa tay nhẹ nhàng che mắt cậu: “Đừng khóc, ta không sao đâu.”

Vì đột nhiên lên cơn đau tim, lúc này tay Huyền Thanh vẫn lạnh buốt khiến Khương Ly cảm nhận rõ ràng.

“Ký chủ, cậu phải thật bình tĩnh.”


Ngay thời điểm mấu chốt, hệ thống xuất hiện rất kịp thời: “Tuy ở thời cổ đại bệnh tim là bệnh nan y vô phương cứu chữa, nhưng có tôi ở đây mà, mọi chuyện rồi sẽ ok thôi.”

Lời nó nói như một viên thuốc an thần khiến Khương Ly thanh tỉnh.

Đúng thế, vẫn còn hệ thống ở đây mà? Có hệ thống thì sợ quái gì nữa? Thậm chí nó còn cứu được cả những người từng bị thiến như cậu, hai chân Thái tử cũng lành rồi đó thôi!?

Khương Ly dần bình tĩnh lại, cậu điều hòa nhịp thở, kéo tay Huyền Thanh vẫn che mắt mình xuống rồi cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn.

Có lẽ chính Huyền Thanh cũng chẳng biết một người lạnh lùng như hắn sẽ có một ngày trong mắt ngập tràn đau thương và tự trách, nhưng Khương Ly là người rõ ràng nhất.

Khương Ly thầm bật cười, cười nhạo mình đối phương mới chịu đau đớn chút xíu mà cậu đã hốt hoảng tới mức này rồi.

Ngay ngõ nhỏ đối diện khách điếm có một Y quán, cha Khương khá thân thiết với đại phu ở đó. Ông mới qua là bất chấp kéo người về khám luôn: “Đại phu tới rồi đây, hòa thượng Huyền Thanh đã đỡ hơn chưa!?’

Nghe giọng ông sang sảng, Huyền Thanh và Khương Ly buông tay đối phương ra.

Không phải Huyền Thanh chưa từng nghiên cứu cách chữa bệnh tim, khi còn ở chùa Gia Khánh, trụ trì giúp hắn tìm biết bao đại phu về khám chữa nhưng chẳng thu về kết quả nào khả quan. Giờ Huyền Thanh cũng chẳng trông chờ gì cho cam, cơ mà đây là ý tốt của cha Khương, hắn không thể chối từ, chỉ đành thuật lại bệnh tình của mình một lần.

Đúng như Khương Ly suy nghĩ, bệnh tim thời cổ đại là bệnh nan y, đại phu không có biện pháp nào khác, chỉ biết kê vài đơn thuốc bổ tượng trưng, dặn dò Huyền Thanh chú ý vài điều rồi lắc đầu bất lực rời đi.

Khương Ly đưa Huyền Thanh về phòng nghỉ ngơi, lại tự tay xuống bếp sắc thuốc, tranh thủ lúc đó lên cửa hàng hệ thống tìm một vài vị thuốc có thể chữa bệnh tim luôn.

Đáng tiếc Khương Ly lục đi lục lại vài lần vẫn chẳng thấy đâu.

Điều đó khiến cậu vô cùng bực tức: “Sao lại không có thuốc chữa bệnh tim?”

“Ký chủ đừng sốt ruột.” Hệ thống lên tiếng an ủi: “Tuy cửa hàng hệ thống không có nhưng cậu vẫn còn Thành tựu sơ cấp mà, vui lên nào.”

Khương Ly dừng tải lại cửa hàng hệ thống, nó nhắc cậu mới nhớ tới Thành tựu yêu thích sơ cấp luôn á.

Nghĩ tới đây, Khương Ly suy tư một hồi, nghĩ mình phải đẩy nhanh tiến độ mới được.

Nói là làm.

...

Đúng hai đêm sau đó, tranh thủ lúc cha Khương không có nhà, Khương Ly đổi một chiếc đàn cổ từ cửa hàng hệ thống.

Khách điếm đang cải tạo, Huyền Thanh sang tiểu viện chỗ Khương Ly ở ké, trùng hợp phòng hắn ngay cạnh phòng cậu.

Trong phòng, Huyền Thanh mới tắm gội xong, đột nhiên nghe có tiếng đàn văng vẳng đâu đây khiến động tác mặc quần áo của hắn phải dừng ngay lại.

Tiếng đàn lúc xa lúc gần, Huyền Thanh không cần ra ngoài cũng biết nó phát ra từ phòng bên cạnh.

Cha Khương đi vắng, trong nhà chỉ còn mỗi hắn và Khương Ly, tiếng đàn đó đến từ ai không cần nói cũng biết.

Huyền Thanh từng được thưởng thức thư pháp của Khương Ly, nhưng nghe đàn như hôm nay mới là lần đầu tiên. Hắn nghiêng tai lắng nghe, một tiếng hát ngâm nga trong trẻo truyền tới:

《 Uyên ương cùng đậu, bướm cùng bay.

Khắp vườn xuân sắc người say đắm lòng.

Mỉm cười, ướm hỏi thánh tăng:

Nữ nhi có đẹp hay chăng hỡi người?

Nữ nhi có đẹp hay chăng?

Nữ nhi có đẹp hay chăng?》

...


Đó là tiếng hát của Khương Ly, tiếng ca ngọt ngào du dương khiến Huyền Thanh sững người, hắn do dự hai giây, ngay tức khắc khoác áo choàng vào rồi kéo cửa ra ngoài.

Trong phòng, người đó mặc trường sam màu trắng, tóc đen xõa dài sau lưng, hiển nhiên mới tắm gội xong chưa vấn tóc. Khương Ly ngồi ngay ngắn sau đàn cổ, đôi tay bay múa gảy đàn, nghe tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu trông sang.

Đôi tay lướt trên mặt đàn không hề dừng lại, Khương Ly chăm chú nhìn Huyền Thanh, giọng hát cất lên ngày càng thâm tình.

《 Sợ làm gì vương quyền phú quý

Ngại chi hỡi giới luật thanh quy

Nguyện nay trời rộng đất dài,

Thương nhau mãi mãi, suốt đời bên nhau.

Em yêu chàng, em yêu chàng.

Kiếp này hạnh phúc bạc đầu chẳng quên.》

...

Rõ ràng Khương Ly lướt đàn nhưng Huyền Thanh cảm tưởng những ngón tay ấy đang lướt trên trái tim hắn.

“Thình thịch ——”

Trái tim lại đập hối hả, Huyền Thanh chỉ biết đè chặt ngực trái khống chế nó.

Màn đêm yên tĩnh bao trùm vạn vật, gió se se mơn man da thịt, tiếng đàn lảnh lót và tiếng tim đập như hòa quyện với nhau.

Hai người nhìn nhau thật lâu, dường như có hàng vạn sợi tơ đang kéo hai người lại làm một. Từng câu hát trắng trợn của Khương Ly khiến Huyền Thanh đỏ bừng mặt, nhịp tim cũng ngày càng nhanh hơn.

《Sợ làm gì vương quyền phú quý

Ngại chi hỡi giới luật thanh quy

Nguyện nay trời rộng đất dài,

Thương nhau mãi mãi, suốt đời bên nhau.

Em yêu chàng, em yêu chàng.

Kiếp này hạnh phúc bạc đầu chẳng quên.》

...

Ngâm nga câu hát cuối cùng, ngón tay ngân nhẹ phím đàn, Khương Ly ngước mắt mỉm cười với Huyền Thanh: “Em hát có hay không? Huyền Thanh ca ca.”

Tiếng gọi “Huyền Thanh ca ca” khiến sợi dây lý trí trong đầu Huyền Thanh đứt phựt, đại não trống rỗng, chỉ còn biết sám hối một câu.

A di đà Phật, Phật tổ, dường như đệ tử... phạm giới rồi.– Có 5 giới cấm trong đạo Phật:

1. Không sát sanh.

2. Không trộm cắp.

3. Không tà dâm.

4. Không nói dối.

5. Không uống rượu và các chất say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui