Lần trước nghe cha Khương nói hắn là “cha mẹ tái sinh”, hắn đã thấy bất ổn lắm rồi.
Ai ngờ lần này trèo thẳng lên chức “ông nội” của Khương Nhu Mễ luôn, hắn già lắm rồi ư? Chưa hết, đã thế Khương Nhu Mễ còn cố tình phối hợp kêu to một tiếng như đồng ý với đề nghị của Khương Ly.
Thấy cả hai đồng loạt quay sang nhìn mình, gân xanh trên trán Huyền Thanh giật giật, hắn bất lực nói: “.
.
.
Đừng có gọi bậy.”
Khương Ly biết rõ còn cố hỏi: “Hòa thượng nhỏ sao vậy? Không thích Khương Nhu Mễ hiếu kính với người hả?”
Cậu ghé lại chỗ Huyền Thanh, khoảng cách giữa hai người gần tới mức hơi thở của cậu như vờn quanh chóp mũi Huyền Thanh.
Đương nhiên, tim Huyền Thanh lại đập loạn, nó như một điềm báo để hắn kịp thời kéo Khương Ly ra: “Đừng dựa gần vậy nào.”
Khương Ly cảm giác Huyền Thanh bắt đầu luống cuống rồi, cậu bật cười với sự nhạy cảm đó, cũng không trêu dai, lại cúi đầu tiếp tục tắm cho Khương Nhu Mễ.
Khương Nhu Mễ còn khá nhỏ, trông cũng rất gầy, chẳng biết có phải do người bán rong kia chăm sóc không tử tế hay cơ địa nó vốn gầy như thế.
Ướt toàn thân là nhóc mèo chỉ to ngang con gà nhép, lúc này nó thực sự rất đáng thương, chỉ biết kêu “meow meow” làm nũng với Khương Ly, xin cậu đừng quăng thẳng nó xuống nước.
“Khương Nhu Mễ vẫn sợ nước như vậy ký chủ nhỉ?” Hệ thống lên tiếng.
“Đúng thế” Khương Ly cười nhạo: “Ngày thường ông tướng này hung hăng lắm, cứ thấy nước là quéo giò ngay.”
Huyền Thanh để ý Khương Nhu Mễ quá gầy, hắn bất mãn: “Sao gầy quá vậy?”
Khương Ly nhẹ nhàng cào lông: “Chắc tiết kiệm thức ăn nên bình thường người ta chỉ cho nó ăn lửng dạ thôi.”
Khương Nhu Mễ khẽ kêu một tiếng, lại dựa thẳng vào tay Khương Ly cọ lên cọ xuống làm nũng.
Huyền Thanh thấy thế, đưa ra một nhận xét rất khách quan: “Nó thích cậu lắm đấy.”
Huyền Thanh dùng câu trần thuật, không hề dùng câu hỏi.
Khương Ly nghe vậy, động tác kỳ cọ dừng một lát, ngẩng đầu cười với hắn: “Nó cũng thích người mà.”
Mặc kệ là ở đâu, bất kể ở thế giới nào, Khương Nhu Mễ vẫn luôn bên họ, tuy cách bày tỏ khác nhau nhưng nó vẫn luôn rất yêu quý hai người.
Tắm rửa cho Khương Nhu Mễ xong xuôi, Khương Ly dùng khăn vải sạch lau khô, sau lại ôm nhóc mèo tới bếp lò hong lông cho nhanh.
Huyền Thanh ở lại đổ nước, dọn dẹp chậu gỗ rồi mới đi tới phòng khách.
Nhà Khương Ly rất gần chợ nhưng tiếc rằng chẳng náo nhiệt bằng, ngoại trừ tiếng nói cười văng vẳng từ xa vọng tới thì chỉ còn tiếng rả rích của dế mèo kêu ngoài vườn, không quá ồn ào, thực sự có cảm giác vô cùng yên bình.
Trong phòng khách, Khương Ly ngồi sưởi với Khương Nhu Mễ, mèo con trăng trắng nằm bò lên chân cậu lim dim tận hưởng.
Ánh lửa hắt lên sườn mặt cậu, sáng lên nụ cười hiền lành ai nhìn cũng thích mắt.
Khung cảnh ấy khiến Huyền Thanh có cảm giác như thời gian đang ngừng lại, khiến hắn phải dừng bước lại ngắm nhìn.
Dường như hắn đã gặp cảnh này ở đâu đó, cảm giác này quá lạ lùng, nó bắt hắn nghĩ ngợi hồi lâu nhưng không tài nào nhớ ra nổi.
Trong lúc Huyền Thanh đứng đực ra suy nghĩ, Khương Ly bế Khương Nhu Mễ lên xoa xoa, vuốt một lúc đã thấy nhóc mèo lim dim ngủ khì rồi.
“Có cần chuẩn bị cho nó chỗ ngủ riêng không?” Huyền Thanh lên tiếng hỏi.
“Không cần đầu.” Khương Ly xoa đầu Khương Nhu Mễ: “Cho nó ngủ cùng ta là được.”
“Ngủ cùng cậu?”
Thấy có vẻ Huyền Thanh rất kinh ngạc, Khương Ly ngừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao thế? Có gì lạ lắm hả? Người cũng muốn ngủ cùng ta ư, được luôn nha.”
“.
.
.”
Trong đầu Huyền Thanh vô thức hiện lên hình ảnh hai người cùng nằm trên một chiếc giường, Khương Ly thích động tay động chân như thế, nếu ngủ cùng nhau, có lẽ cậu ấy sẽ ôm lấy hắn.
.
.
Vành tai Huyền Thanh dần đỏ bừng, cả người ngại ngùng khẽ run, phun ra hai chữ: “Không cần.”
Khương Ly “Ơ” một tiếng đầy bất mãn: “Dám ghét bỏ ta? Nói cho người biết, không phải ai cũng được phép trèo lên giường ta đâu, giờ người lên hay không thì tùy, nhưng sau này chưa chắc đâu nhé.”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Nghe tới đây Huyền Thanh cũng phải bần thần suy nghĩ một hồi, thực sự có nên ngủ cùng Khương Ly không đây? Nghĩ một lúc hắn mới giật mình nhận ra xưa nay hắn đã từng chung giường với ai đâu, vì thế dứt khoát lắc đầu: “Không đâu.”
Khương Ly bật cười, cậu không hề để bụng.
Giờ con lừa trọc của cậu từ chối chỉ vì hắn không hiểu thế nào là tình yêu, không hiểu điều đó đẹp đẽ tới nhường nào thôi.
Hiện giờ độ yêu thích đã đạt 58%, chỉ cần cậu nỗ lực thêm chút nữa là mở khóa thành tựu sơ cấp ngay tức khắc, thêm khắc nữa thôi, chắc chắn Huyền Thanh sẽ phải nuốt lại hết mấy lời hắn vừa nói, cậu cam đoan đấy.
Nghĩ tới đây, Khương Ly vô cùng phấn khích, cậu liếc mắt đưa tình với Huyền Thanh khiến hắn ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.
“Sao lại nhìn ta như thế?” Huyền Thanh khó hiểu: “Trên mặt ta có dính gì hả?”
“Không.” Khương Ly đáp: “Chỉ là cảm thấy người quá đẹp nên ngắm chút thôi mà, hòa thượng nhỏ đừng để ý nha.”
Huyền Thanh: “.
.
.” Cứ cảm thấy là lạ sao sao ấy.
Hai người ngồi sưởi bên bếp lò, câu được câu trò chuyện với nhau, chờ Khương Nhu Mễ khô ráo hẳn rồi mới đứng dậy chuẩn bị nghỉ ngơi.
Huyền Thanh đi trước, hắn đi tới cửa thì ngoái lại nhìn Khương Ly, thấy cậu vẫn đứng đó nhìn hắn.
Đột nhiên Khương Ly lên tiếng: “Ngủ ngon, hòa thượng nhỏ.”
Huyền Thanh thắc mắc: “Ngủ ngon là gì?”
“Là cách nói ở địa phương ta.” Ở thế giới trước, Tiêu Khải Hành cũng hỏi y vậy, Khương Ly ngựa quen đường cũ đáp lời: “Ý chúc người an giấc, mơ đẹp đó.”
—— Chúc người an giấc, mơ đẹp
Huyền Thanh nao lòng, hắn yên lặng nhìn cậu.
“Sao thế?” Khương Ly hỏi.
Huyền Thanh hoàn hồn, hắn lắc đầu: “Ta cứ có cảm giác đã nghe câu này ở đâu rồi.”
Đương nhiên là quen rồi, Lục Cảnh Hà cũng đã chúc câu như thế, Khương Ly không hề kinh ngạc, cũng không vội vã giải thích ngay: “Chắc chỉ là tình cờ thôi, câu chúc bình thường ấy mà, có gì lạ đâu.”
“Có lẽ vậy.” Huyền Thanh khẽ gật đầu, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Khương Ly chờ hắn đi khuất, sau rồi mới ôm Khương Nhu Mễ về phòng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hôm sau, Khương Ly bắt tay vào việc cải tạo khách điếm, xác định được những thứ cần thay đổi, cậu treo tấm biển “Ngừng kinh doanh” bên ngoài rồi mới vào khâu lên kế hoạch cụ thể.
Khương Ly lên lầu hai dạo một vòng, bổ sung bản vẽ rồi bắt đầu thiết kế phương án cải tạo và nội thất các thứ.
Thế giới này không có bút chì, bút lông quá bất tiện nên cậu đành kiếm tạm mẩu than vụn thay thế.
Thật ra chuyện cải tạo không quá khó, bên trái lầu hai chia thành khoảng bốn gian, bên còn lại thành một phòng riêng lớn.
Khương Ly định đập hết tường, chỉ chừa cột chống, phần còn lại dùng bình phong ngăn cách là được rồi.
Cha Khương giúp cậu kiếm công nhân xây dựng, chờ Khương Ly xong bản thiết kế là có thể bắt tay vào làm ngay.
Vì không để ô nhiễm tiếng ồn tới hàng xóm xung quanh, việc xây dựng chỉ diễn ra vào ban ngày, Khương Ly chẳng rảnh rỗi lúc nào, cậu hết chạy đi chạy lại chỗ công trường, xong lại xuống bếp chỉ chú Thái cách làm vài món cậu biết.
Khương Ly quyết định khi khai trương tửu lâu, cậu sẽ mở bán một số món ăn vùng Quảng Đông và Hồ Nam.
Đương nhiên ngoại trừ hai loại món ăn đó, còn một số món ăn cậu tự sáng tạo, chờ chuyện kinh doanh phất lên hẵng nhận thêm tiểu nhị.
Nhã gian sẽ trang hoàng thêm vài bức thư pháp, cái này là nghề của cậu rồi, chỉ cần tự viết rồi treo lên thôi.
Thấy khách điếm nhà họ Khương xôn xao xây dựng, người quen xung quanh đều ùa tới hỏi thăm, có người còn tưởng kinh doanh không nổi nữa phải dẹp tiệm rồi.
Cha Khương kể chuyện nhà mình đang tân trang khách điếm và mở thêm tửu lâu, ông sung sướng cười ha hả: “Chờ khai trương còn chờ mọi người tới ủng hộ đó!”
“Đương nhiên rồi đương nhiên rồi!”
Ai nấy đều hỉ hả nói cười nhưng chắc chắn người đến thật sẽ chẳng có bao nhiêu.
Tuy cha Khương là một người vô cùng hiền lành, lại hay nhiệt tình giúp đỡ mọi người xung quanh nhưng thật tiếc, ở đây khách điếm với tửu lâu thì có gì mới lạ đâu cơ chứ, ở nhà ăn cơm còn hơn.
Từ ngày Khương Ly trở về, ngày nào Lộ Tiêm Tiêm cũng ghé chơi, thậm chí lẽo đẽo theo cậu từng giây từng phút.
Khương Ly bận đâu Lộ Tiêm Tiêm tung tăng giúp đó, Khương Ly nhàn thì cô kéo tay đòi cậu kể chuyện cho nghe.
Gần như trừ phi chuyện trong tiệm mỹ phẩm quá nhiều không ai xử lý thì mới về, nếu không gần như Lộ Tiêm Tiêm sẽ ở khách điếm nhà họ Khương phụ việc.
Hôm nay Lộ Tiêm Tiêm cũng ghé khách điếm như mọi khi, cô mang theo chút bánh ngọt và chè hạt sen, ngọt ngào gọi: “Chú Khương, Khương Ly ca ca, hòa thượng Huyền Thanh, xem muội mang sang cái gì nè!”
Lúc Khương Ly không ở nhà, Lộ Tiêm Tiêm cũng hay sang chơi với cha Khương, chính ông cũng rất thích cô bé: “Con lại nhón của mẹ phải không? Tới chơi là được rồi, cần gì cầu kỳ thế?”
“Con đâu có tự tiện lấy, là mẹ con tặng mọi người đó chứ.” Lộ Tiêm Tiêm nghịch ngợm nháy mắt, lại bày đồ ăn ra.
Nghe trên tầng còn lục đục tiếng công nhân xây dựng, cô tò mò hỏi Khương Ly: “Khương Ly ca ca, khi nào lầu trên mới xây xong ạ?”
“Mấy ngày nữa thôi.” Khương Ly đáp, cậu nghiêng đầu nhìn Huyền Thanh đứng yên bên cạnh: “Hòa thượng nhỏ, người sao vậy?”
Huyền Thanh: “Không sao.”
“Hòa thượng Huyền Thanh, lại đây ăn chung đi!” Lộ Tiêm Tiêm vẫy vẫy tay với hắn.
Huyền Thanh đang định đáp hắn không đói thì lại nghe cô tiếp lời: “Khương Ly ca ca, nay huynh lại kể chuyện cho muội nghe tiếp đi?”
Một khi bắt đầu kể chuyện cho Lộ Tiêm Tiêm sẽ mất rất nhiều thời gian, Huyền Thanh không thích Lộ Tiêm Tiêm độc chiếm Khương Ly một cách thản nhiên thế được.
Hắn nghẹn mấy chữ “Không đói” đó lại, cũng mon men qua chỗ hai người ngồi xuống cạnh Khương Ly.
Cha Khương cũng đã bưng ấm trà lên cùng ngồi xuống.
Một bàn bốn người, hai bên Khương Ly là Lộ Tiêm Tiêm và Huyền Thanh, cha Khương ngồi đối diện.
Từ ngày về hôm nào Khương Ly cũng kể chuyện cho Lộ Tiêm Tiêm nghe, không ngờ con bé nghe đến nghiện luôn, giờ còn tự xách bánh ngọt sang chờ nghe chuyện.
Thế nên cậu suy nghĩ một hồi: “Vậy hôm nay sẽ là chuyện kể về thuyền cỏ núp sông vàm đột kích.
.
.”
“Dừng dừng dừng!” Lộ Tiêm Tiêm cắt ngang lời Khương Ly kể: “Huynh lại thế nữa rồi, muội không nghe mấy chuyện chém chém giết giết đó nữa đâu, đổi chuyện đổi chuyện thôi.”
Khương Ly bật cười: “Thế muội muốn nghe gì nào?”
Lộ Tiêm Tiêm: “Miễn không phải chuyện đánh nhau là được rồi.”
Con gái không thích nghe chuyện đó cũng là bình thường, Khương Ly suy nghĩ một hồi, đang định kể chuyện “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”, nhưng thấy Huyền Thanh đang uống trà, cậu có quyết định mới rồi.
Thấy Khương Ly liếc mắt nhìn mình, tay cầm chén trà của hắn bất giác siết chặt, chỉ thấy Khương Ly khẽ mỉm cười, tất nhiên nụ cười tinh ranh ấy chẳng có ý gì tốt hết.
Huyền Thanh: “?”
Hắn chưa kịp hiểu ra sao, Khương Ly đã thu mắt rồi bưng chén trà lên nhấp một ngụm cho nhuận giọng.
Huyền Thanh đang định thở phào nhẹ nhõm, nhưng Khương Ly đời nào tha cho hắn cơ chứ, cậu ẩn ý nói: “Vậy hôm nay ta sẽ kể chuyện một Thánh tăng tới từ Đông Thổ Đại Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, và tới được Nữ Nhi quốc nhé.”
Huyền Thanh: “? ? ?”
Kể chuyện thì kể chuyện, mắc gì nhìn hắn?
@Krystal: Tui sẽ tóm tắt lại vở kịch Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương nhó.
Vào thời nhà Minh, Đường Bá Hổ là một nhà thơ và họa sĩ nổi tiếng, tác phẩm của anh được đón nhận khắp nơi.
Mẹ cưới cho anh tám người vợ, nhưng tám người vợ này đều mê cờ bạc và không biết trân trọng tác phẩm của anh, khiến anh chán nản.
Biết được trong nhà họ Hoa có cô hầu gái xinh đẹp tên Thu Hương, Bá Hổ quyết định tán tỉnh cô nàng này.
Anh giấu thân phận thật của mình, giả nghèo khổ xin vào làm gia nhân trong nhà họ Hoa để tiếp cận Thu Hương.
Sau nhiều thử thách, cuối cùng Bá Hổ cũng cưới được Thu Hương về nhà.
Cuối cùng, Bá Hổ vẫn phải giật mình ngất xỉu khi phát hiện ra Thu Hương cũng là một người mê cờ bạc.
Nếu muốn biết chi tiết thì xem phim hài của Châu Tinh Trì nha, cuốn lắm cạ nhà ạ.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...