Hai chữ “làm tình” như thể giẫm trúng giới hạn của Huyền Thanh, hắn quay sang nhìn cậu với ánh mắt bất thiện.
Khương Ly chỉ trêu đùa Huyền Thanh chút thôi, không ngờ hắn lại thấy ghét bỏ tới vậy.
Trông Huyền Thanh cau mày như thể lỗ tai vừa bị vấy bẩn, Khương Ly nghĩ thầm chắc do từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ biết tới chuyện đó, thế nên hắn mới sinh tâm lý phản cảm.
Đúng thật những lời dâm loàn đó sẽ khiến thanh niên trẻ như cậu với Huyền Thanh có phản ứng, Khương Ly thấy mặt hắn đen như đáy nồi, sợ hắn thẹn quá hóa giận ném cậu xuống luôn thì khổ.
Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Ly sửa miệng ngay tức khắc: “Ầy, do cái miệng hư này đấy, ta xin lỗi Huyền Thanh nha! Hòa thượng nhỏ là người xuất gia, sao lại có cảm giác với những thứ tục tằn vậy chứ! Khương Ly sai rồi, sai thật rồi, nam mô a di đà Phật!”
Khương Ly lạy hắn một lạy xong, lại quay mặt về hướng tây chắp tay bái lạy liên tục, thành kính niệm “Nam mô a di đà Phật” đầy thành kính.
Huyền Thanh: “.
.
.”
Huyền Thanh nhìn mà cạn lời.
Hệ thống cũng câm nín theo, chỉ biết hiện hai chữ —— Ảnh đế.
Khương Ly cung cúc lạy Phật xong, cuối cùng nói với Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, vậy được chưa ạ? Ta sai thật rồi, người đừng dỗi ta được không, nha?”
Một tiếng “nha” nhẹ nhàng thốt ra khỏi miệng Khương Ly như đang dỗ trẻ con, chẳng ngờ Huyền Thanh lại thấy dễ nghe vô cùng.
Hắn lặng im không nói gì, nhưng tâm trạng theo đó cũng khá hơn hẳn, thậm chí quên béng mất những lời lẽ đầy tục tĩu kia ra khỏi đầu.
Tầm mắt Huyền Thanh lướt qua mi mắt cong cong đang rủ xuống như biết lỗi của Khương Ly một lượt, không ý kiến gì nhưng tay níu cậu càng thêm chặt.
Khương Ly bên hắn biết bao thế giới, đương nhiên nắm rõ tâm tư hắn trong lòng bàn tay.
Thấy phản ứng của Huyền Thanh là Khương Ly biết hắn đã tha thứ cho cậu rồi, thế nên tiếp tục sáp lại gần hỏi han: “Hòa thượng nhỏ, giờ chúng ta phải đi đâu đây?”
Lúc này đám Khương Ly đang núp sát tường rào sơn trại, bốn phía không có một ai, trông có vẻ khá an toàn.
Huyền Thanh nương theo ánh trăng quan sát xung quanh một hồi, khẽ nói: “Giờ đi tìm hầm rượu và phòng bếp đã.”
Nếu muốn hạ thuốc, đương nhiên hai nơi đó là mấu chốt nhất.
Khương Ly không thắc mắc, cậu gật đầu đồng ý: “Ừm, thế chúng ta vẫn phải dùng khinh công nữa hả?”
Huyền Thanh nhớ vừa rồi Khương Ly bảo cậu rất chóng mặt khi hắn dùng khinh công, thế nên cân nhắc nói: “.
.
.
Không dùng khinh công nữa, theo sát ta nào.”
“Vâng! Tới ngay đây.”
Thế rồi hai người thi nhau né tránh thổ phỉ tuần tra, bắt đầu dò tìm hầm rượu và phòng bếp.
Bố cục của sơn trại khá đơn giản, trái nhà ở, phải bếp núc, nhà ăn các loại.
Tìm được phòng bếp rồi, rất nhanh hai người cũng mò ra hầm rượu gần đó.
Hai người tiến vào hầm rượu, không biết Huyền Thanh móc đâu ra cây đuốc rồi dẫn cậu sâu vào trong.
Hầm rượu không lớn nhưng chứa được rất nhiều rượu, tính sơ sơ cũng phải hơn trăm vò lớn bé, tuy chưa mở nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn quyến rũ.
Khương Ly tiện tay vớ lấy một vò con con, bỏ giấy bọc, ngay tức khắc hương rượu ùa vào mũi khiến cậu mê mẩn.
Rượu thời cổ đại không pha thêm nhiều tạp chất như hiện đại, thế nên mùi vị vô cùng tinh khiết.
Tuy Khương Ly không nghiện rượu nhưng khi có rượu ngon cậu cũng muốn nhấp thử vài ngụm cho biết.
Không biết đám thổ phỉ cướp chúng từ đâu nhưng có vẻ rất ngon, Khương Ly chẳng thèm khách khí, cậu ngửi hương rượu rồi thỏa mãn nheo mắt tận hưởng.
Thấy Huyền Thanh nhìn mình, Khương Ly quơ quơ vò rượu cười nói: “Hòa thượng nhỏ Huyền Thanh, hình như người xuất gia không được uống rượu phải không?’
Huyền Thanh nhìn quanh bốn phía, chắc chắn hầm rượu không có bẫy rập kỳ lạ gì mới yên tâm để Khương Ly đứng.
Nghe Khương Ly hỏi một điều vô cùng hiển nhiên, hắn bất chợt nghi ngờ trí tuệ của cậu: “Đương nhiên rồi.”
“Tiếc thật đấy.” Khương Ly bật cười, rút ra cây ngân châm nhúng vô thử độc.
Huyền Thanh thắc mắc: “Ngân châm đâu ra thế?”
Khương Ly thuận miệng nói: “Để phòng thân đó, ta là thư sinh trói gà không chặt mà, đương nhiên phải.
.
.”
Thấy Huyền Thanh lén lút nhìn chân mình, Khương Ly dở khóc dở cười nhớ mình từng bảo thuốc bột giấu dưới giày, cậu vội vàng giải thích: “Yên tâm, cái này ta không giấu dưới giày đâu, sạch sẽ lắm.”
Nói rồi Khương Ly ngửa cổ nhấp một ngụm, rượu cay nồng rót thẳng vào yết hầu trôi xuống dạ dày, cảm giác nóng rát kích thích cổ họng rồi để lại dư vị ngọt ngào nơi đầu môi chót lưỡi khiến cậu phấn khích không thôi.
Dư vị đó làm Khương Ly cảm tưởng như lỗ chân lông trên người mình giãn nở hết mức, thực sự rất sảng khoái.
“Rượu ngon.”
Khương Ly cảm thán một câu, cân nhắc tới vấn đề thể chất của thân thể này, cậu không tham lam, chỉ uống hai ngụm rồi bỏ đi.
Hai người ra khỏi hầm rượu, định thám thính thêm vòng nữa, nào biết đang đi đường lại gặp đúng tên thổ phỉ hôm nay tới miếu hoang.
Huyền Thanh lanh tay lẹ mắt túm lấy Khương Ly núp sang một bên.
Hiển nhiên tên thổ phỉ còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, ngất ngưởng đi tìm nhà vệ sinh.
Đó chính là tên nói nếu Khương Ly chưa chết thì gặp ở đâu xiên cậu ở đó, cậu nhớ ra sau đó kéo tay áo Huyền Thanh thì thầm: “Chúng ta đuổi theo đi.”
Huyền Thanh liếc nhìn tay cậu nhưng lần này hắn không nói gì, chỉ gật đầu rồi thuận thế kéo tay cậu đuổi theo.
Hai người đuổi theo tên thổ phỉ, chờ đối phương vào nhà, Khương Ly dẫn Huyền Thanh ra sân sau rồi nói: “Hòa thượng nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
“Trò chơi?” Huyền Thanh không hiểu ra sao, đây đâu phải là lúc để chơi.
“Đúng thế.” Khương Ly cười nói: “Trò chơi tên Không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.”
Huyền Thanh kết hợp với lời sáng nay tên thổ phỉ từng nói, rất nhanh đã hiểu được ý cậu.
Tục ngữ nói “Giết người đền mạng”, tuy Khương Ly còn sống nhưng suýt chút nữa cũng phải bỏ mạng trong tay tên đó, muốn trả thù cũng là đương nhiên.
Thế nên Huyền Thanh không ngăn cản Khương Ly, ngược lại còn thay cậu canh giác phòng có người phát hiện ra.
Khương Ly ngồi xổm xuống đất, dùng tay lấy chút bùn đen quết loạn lên mặt, sau đó tự làm rối tóc mình, hóa trang thành một kẻ vô cùng quái dị rồi lẻn vào nhà tên thổ phỉ.
Tên thổ phỉ này gọi là Trần Tứ, trong trại khá có địa vị, tuy nhà không lớn nhưng có thể ra ở riêng đã là cao quý lắm rồi, như thế lại càng tiện cho Khương Ly ra tay.
Khương Ly vào nhà, đổi chiếc đèn pin mini và ống máu nhỏ từ cửa hàng hệ thống.
Cậu vẩy hết chỗ máu đó lên mặt mình, nhẹ nhàng mon men tới mép giường Trần Tứ.
Trần Tứ mới đi vệ sinh về, ngả xuống giường là thiếp giấc ngay, thân thể đồ sộ đắp chăn ngáy phì phò.
Khương Ly mở đèn pin, để ánh sáng trắng chiếu thẳng lên mặt, sau đó chọc chọc đánh thức Trần Tứ.
Trần Tứ mất kiên nhất hất tay Khương Ly, mãi không tỉnh.
Khương Ly dứt khoát ghé sát tai Trần Tứ, oán hận nói: “.
.
.
Ta.
.
.
Chết.
.
.
Thảm quá.
.
.”
Giọng điệu âm trầm lạnh lẽo rót vào tai khiến Trần Tứ đang mơ cũng phải rùng mình khiếp sợ, tay co giật theo bản năng nhưng vẫn nhắm mắt ngủ tiếp.
Bình thường Trần Tứ ngủ rất sâu, không biết đêm nay thế nào mà cứ có cảm giác ai đó lải nhải bên tai lão, khiến lão vô cùng khó chịu.
Trần Tứ bực mình mở mắt ra, đột nhiên gương mặt máu me đầm đìa của Khương Ly đập thẳng vào mắt lão! ! !
Dù có là ai thì cũng đều phải giật mình khi mới ngủ dậy đã nguyên cái mặt đầy máu đập vào mắt, nghiêm trọng có khi còn bị dọa chết ngay tại chỗ.
Tầm mắt Trần Tứ trợn to, chỉ kịp the thé run rẩy thì thào: “Quỷ.
.
.”
Khương Ly đột nhiên sáp lại gần Trần Tứ, máu từ mặt cậu rỏ xuống ròng ròng, oán hận kêu rên: “Trả mạng cho ta! ! !”
Trần Tứ há miệng thở phì phò, lão không ú ớ nổi tiếng nào, mắt trợn trắng rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khương Ly đứng dậy, cúi đầu nhìn Trần Tứ đã sợ chết khiếp, cậu cười nhạo: “Thứ vô dụng!”
Mới dứt lời, bỗng đâu một mùi khai nồng xộc vào mũi khiến Khương Ly suýt nôn luôn tại chỗ, cậu chiếu đèn pin, ai ngờ Trần Tứ đã sợ tới mức vãi tè.
Đêm mai còn phải bứng ổ lão đi, Khương Ly quyết định dứt khoát: “Cho ngươi sống thêm một ngày.” rồi xoay người rời đi.
Huyền Thanh đứng ngoài chờ Khương Ly ra, thấy mặt cậu tèm lem máu, hắn cau mày hỏi: “Sao lại bị thương nữa rồi?”
Chính Huyền Thanh cũng không phát hiện lúc này hắn đang rất quan tâm tới Khương Ly, lạ lùng vô cùng.
Khương Ly “À” một tiếng, giơ tay trái lên cho hắn xem: “Vì phải diễn nên ta cứa chút máu cho thật đó mà, lão già đó sợ tới mức tè ra quần luôn kìa, thế mà sáng nay huênh hoang lắm, tưởng như nào.
.
.”
Nhìn tay cậu có vết cắt, ánh mắt Huyền Thanh tối sầm, hắn móc đâu ra một bình thuốc nhỏ ném cho cậu: “Cầm máu mau.”
Khương Ly nhận lấy, cười nói: “Cầm máu.”
Thật ra vết máu trên tay Khương Ly là cậu bôi lên thôi, nhưng nói thật thì bảo máu đâu ra? Biết quan hệ giữa mình và Huyền Thanh chưa sâu nên cậu mới kiếm cớ cho qua, chính vì chưa sâu nên cậu mới không sợ lộ tẩy.
Sau đó hai người dạo quanh sơn trại một vòng, quen đường đi nước bước rồi mới lặng lẽ rời đi.
Sau khi rời khỏi đó, Huyền Thanh và Khương Ly không về miếu hoang, dù sao miếu hoang cũng cách sơn trại khá xa, đi lại không tiện cho lắm.
Tính theo thời gian hiện đại thì lúc này đã bốn giờ rạng sáng, xung quanh ngoại trừ tiếng côn trùng kêu râm ran thì chẳng có âm thanh gì cả.
Hai người tìm một nơi trú chân, định ở đây nghỉ ngơi rồi tiện quan sát bọn thổ phỉ luôn.
Đêm khá lạnh, Khương Ly phụ trách nhặt củi, Huyền Thanh nhóm lửa, chờ lửa bùng lên rồi hai người kéo nhau ngồi sưởi.
Khương Ly đột nhiên lên tiếng nói với Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ ơi, hôm nay người cắp ta bay đi lượn lại cả đêm rồi, chắc mệt lắm phải không? Hay người chợp mắt chút đi, để ta gác đêm cho.”
“Không cần.” Huyền Thanh ngồi xếp bằng trước đất, tay chắp trước ngực bắt đầu lẩm bẩm niệm kinh.
Sau vài ngày ở chung, Khương Ly biết ngày nào hắn cũng niệm kinh, thế nên thức thời không quấy rầy hắn, cậu dựa người vào thân cây rồi lim dim nhắm mắt ngủ.
Lúc Huyền Thanh niệm kinh xong thì Khương Ly đã thiu thiu ngủ, hắn mở mắt liếc thoáng qua cho cậu, ngay sau đó lại dời tầm mắt đi nhìn đống lửa đang cháy lách tách.
.
.
Sớm hôm sau, khi Khương Ly tỉnh lại đã thấy bên cạnh chẳng còn ai.
Cậu nghĩ thầm, nếu Huyền Thanh đã đồng ý hợp tác diệt ổ thổ phỉ thì chắc chắn sẽ giữ lời, thế nên cậu không lo lắng dư thừa nữa.
Dựa cây ngủ suốt đêm khiến cả người Khương Ly cứng đờ, đang định duỗi người rồi đi tìm Huyền Thanh, ai ngờ mới quay đầu đã thấy hắn.
Một tay hắn cầm bát gỗ, tay kia lại xách theo chùm quả dại.
“Hòa thượng nhỏ, người đi đâu hái quả vậy?” Khương Ly lại gần: “Sao không gọi ta dậy?”
“Gần đây thôi.” Huyền Thanh lời ít ý nhiều đáp, hôm qua dọc đường lên núi, hắn để ý thấy gần đây có không ít quả dại ăn được, thế nên mới dậy sớm hái về đổi món.
“Hả?” Khương Ly ngó đầu nhìn cái bát gỗ, thấy thứ bên trong thì không khỏi ngạc nhiên: “Cá nóc?”
Một người một cá cứ tức giận là phồng mang trợn mắt y như nhau luôn! Hắn bắt đâu ra anh em sinh đôi thế?
Huyền Thanh nghe cậu nói, dừng chân ngắm con cá nhỏ trong bát: “Thứ này gọi là cá nóc?”
“Đúng thế, người bắt ư?” Khương Ly hỏi.
Huyền Thanh gật đầu: “Đi hái quả tình cờ thấy, thuận tay bắt về đây cho cậu đổi món.”
Khương Ly nghi ngờ hỏi: “Hòa thượng nhỏ, hình như người xuất gia đâu có được sát sinh?”
Huyền Thanh đưa bát gỗ cho cậu: “Cậu giết.”
Ý bảo chuyện đó không liên quan tới hắn.
Khương Ly cầm bát gỗ câm nín một hồi, cậu cảm động không thôi nhưng vẫn quyết định từ chối: “Hòa thượng nhỏ, tuy ta rất cảm động nhưng.
.
.
con cá này có độc.”
Huyền Thanh: “.
.
.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...