Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Từ toilet ra ngoài,
Tần Lạc không lập tức trở về bữa tiệc, mà đến ban công hóng mát, nghĩ
đợi lát nữa phải làm sao ứng phó với George tiên sinh.

Làm việc
nhiều năm như vậy, cô không phải chưa bao giờ gặp kẻ háo sắc như George
tiên sinh, mỗi khi không ai giúp bản thân chỉ có thể dựa vào tùy cơ ứng
biến.

Lúc ở đại học cô với bạn cùng phòng kiêm bạn tốt Đường Dừ
Dừ còn đã từng đến hộp đêm làm thêm em gái bán rượu, bởi vì công việc
này kiếm tiền nhanh nhất, chỉ cần bảo vệ mình tốt không bị khách ***
quẫy nhiễu là được.

Có thể khi đó luyện thành cơ trí!

Đối phó một khách hàng muốn chấm mút trên cơ bản cô vẫn có thể đảm nhiệm, đương nhiên, vận khí cũng có một phần.

Cô cũng biết mình không thể vẫn có vận khí tốt như thế, cho nên sau khi
tốt nghiệp đại học tìm được công việc cô liền rời chỗ đó đi, mà bạn tốt
Đường Du Du ban ngày đi làm và buổi tối vẫn vào trong đó làm kiêm chức
như cũ.

Tình huống của cô ấy với mình có chút khác nhau, cô ấu còn có một em trai ốm yếu cần chăm sóc...

7 phút sau, Tần Lạc mới trở lại bữa tiệc, George tiên sinh vừa thấy cô
thì bảo người phục vụ rót rượu cho cô, lại còn nói cái gì đêm nay phải
uống, nhất định không say không về.

Tần Lạc hiểu đây không phải ở hộp đêm, đối phó biện pháp đầu cơ trục lợi không dùng được với ông ta,
chỉ có thể cười nói: “Được! Nhưng đêm nay bụng tôi không tốt, hơn nữa
rượu đỏ này cũng không thích hợp uống thả cửa, George tiên sinh ngài là
thân sĩ nước Pháp, người có thưởng thức tương đối! Chúng ta cứ từ từ.”

George tiên sinh vừa nghe, lập tức vui vẻ ra mặt, nào có người không thích
được người khác khen ngợi, nhất là được người đẹp hoan nghênh!

Ngay cả phó tổng Dư đứng ở một bên có chút bội phục Tần Lạc, cô gái gặp phải giống tình huống này trên cơ bản là bó tay không có biện pháp, George
tiên sinh bởi vì quanh năm uống rượu dáng người đã sớm mập ra, hơn nữa

tuổi cũng không nhỏ, không thích cô gái trẻ.

Trừ phi là loại người có tiền...

Từ biểu hiện của Tần Lạc, cô ấy không thuộc loại sau.

Có thể thấy được, cô gái này rất cơ trí linh hoạt, hiểu được tùy cơ ứng
biến, căn cứ hoàn cảnh thích hợp điều tiết cảm xúc của mình, mặc dù
không thích việc làm, cũng sẽ cố gắng không biểu hiện ra, chỉ biết cơ
trí đi vòng...

Rất hiếm có!

Tổ ba phiên dịch bọn họ quả thật cần người tài cơ trí như vậy!

Trong công việc sau này sẽ khó tránh khỏi gặp đối tác muôn hình muôn vẻ, có
phiên dịch đối đáp linh hoạt đương nhiên tốt hơn nhiều so với phiên dịch cố chấp.

Suy nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy Tần Lạc là nhân viên có tính cách rất mạnh mẽ.

Tần Lạc không biết hành động lần này của mình càng thêm khó có thể từ chức rồi...

George tiên sinh luôn miệng nói: “Đương nhiên! Rượu đỏ là phải thưởng thức từ từ, không bằng chúng ta về phòng từ từ uống?”

Tần Lạc cười xinh đẹp: “Về phòng sao? Không nhiều tình thú! Chúng ta đi lên sàn tàu uống! Gió biển thổi, thưởng thức cảnh đêm, thật đẹp!”

Cô cố nén ghê tởm nói, đoán rằng sau khi trở về cô ngay cả cơm tối hôm qua ăn cũng phải phun ra...

Phó tổng Dư không nhịn được ở trong lòng khen Tần Lạc, xoay chuyển quá cơ trí rồi! Ngay cả anh ta cũng trầm trồ khen ngợi cô!

Xem ra tối nay cô ấy sẽ không ăn thiệt thòi rồi.

Lập tức nói: “Nếu George tiên sinh có nhã hứng tốt như vậy, tôi đây sẽ không quấy rầy hai người.”

Lúc anh ta rời đi không quên liếc mắt ra hiệu cho Tần Lạc, ý bảo cô tiếp George tiên sinh.

Tần Lạc ở ngoài mặt nói cười ríu rít, trong lòng lại mắng phó tổng Dư đến
đầu rơi máu chảy! Chuyện đàn ông làm không được liền muốn để phụ nữ ra

mặt sao?

Còn ném một mình cô ở bên miệng cá mập?

Nghĩ lại, cô vô cùng tức giận!

Nhưng cục diện hôm nay, cô chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

George tiên sinh vừa nghe, đã sớm cười thành một đóa hoa, phó tổng Dư rất có tâm, đúng là ông ta nghĩ như vậy!

Sau khi những người khác rời đi, Tần Lạc đành phải đi theo George tiên sinh lên sàn tàu, phục vụ khoang thuyền vì bọn họ đã chuẩn bị xong bàn cùng
ghế dựa, còn giúp mang lên một bó hoa hồng.

Tần Lạc hận không thể ném hoa hồng xuống biển, thật sự là chói mắt!

George tiên sinh lại cười đến rất sáng lạn, dường như đã đoán được tốt đẹp đêm nay.

Một ly rượu xuống bùng, Tần Lạc biết mình không thể uống nữa, kiếm cớ lại
đi toilet một chuyến, vì muốn cho George tiên sinh cơ hội hạ - dược với
mình.

Chỉ có như vậy, mới có thể tốc chiến tốc thắng.

Nếu không thì uống đến khi nào đây!

Từ toilet trở về, Tần Lạc phát hiện George tiên sinh cười đặc biệt sáng
lạn, không khỏi bưng ly rượu lên quơ quơ, cũng muốn ngửi thấy một chút
mùi vị.

Mặc dù bây giờ rất nhiều dược vật không mùi vô vị, nhưng
cô ở hộp đêm làm kiêm chức cũng đã học được một biện pháp phân biệt
khác.

Cho nên, chỉ cần nhẹ nhàng dao động, cô có thể phân biệt ra ly rượu này có thêm cái khác không.

Quả nhiên!


Cô bình tĩnh đặt ly rượu xuống, tay phải cằm, con ngươi đen như nước chảy nhìn thẳng phương xa: “Oa! Cảnh đêm tối nay thật đẹp!”

Ngồi ở đối diện cô George tiên sinh thấy cô làm ra như vậy cảm khái không khỏi quay đầu nhìn về phía trước.

Thừa dịp vài giây này, Tần Lạc nhanh chóng đổi ly rượu trước mặt với George tiên sinh...

Cách đổi ly rượu linh hoạt này, cô với Đường Du Du lúc trước đã luyện qua,
phải biết rằng hộp đêm cần phải đề phòng nhiều hơn, nếu hai cô không học thêm chút biện pháp phòng thân, đã sớm bị người âm mưu ăn sạch sành
sanh rồi.

Chính bởi vì phần kiêm chức có tính nguy hiểm này, Tử
Ninh vẫn khuyên mình không được đi làm, nhưng khi đó cô phải kiếm lấy
sinh hoạt phí, chỉ dựa vào làm công quán cà phê vào chủ nhật thì không
duy trì được một tháng sinh hoạt.

Cho nên sau khi nhìn thấy bảng hiệu hộp đêm kiêm chức em gái bán bia, cô với Đường Du Du liền đi.

Bây giờ, cô cũng không hối hận những việc lúc mình kiêm chức đã trải qua,
dù sao thời gian hai năm kia cô học được không ít bản lĩnh.

Có lẽ đúng là ở trong hoàn cảnh, người mới nhanh lớn dần!

George chỉ nhìn hai giây thì quay đầu lại, ông ta vội vàng bưng ly rượu lên: “Đến, lần này cần uống một ngụm lớn.”

Mí mắt Tần Lạc buông xuống, lướt qua nụ cười lạnh không dễ dàng phát hiện, mặc dù rất ghê tởm cái ly người khác đã dùng qua, nhưng ít ra còn tốt
hơn so với ly đã bị bỏ đồ vào.

Nửa ly rượu xuống bụng, George la hét mình uống nhiều, phải trở về phòng nghỉ ngơi, vừa nói vừa muốn dựa vào trên người Tần Lạc.

Tần Lạc rất nhanh trí gọi phục vụ nam qua dìu ông ta, mặc dù George không
hài lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến trở về phòng thì người phụ nữ này là
của mình, thì ông ta rất hưng phấn!

*******

Mới vừa vào
phòng, thì George không thể chờ đợi muốn hôn Tần Lạc, Tần Lạc vội vàng
né tránh, chịu đựng buồn nôn nói: “George tiên sinh, ông còn chưa tắm
rửa! Dù sao tắm rửa trước hãy nói sau! Gấp cái gì?”

Giọng nói cô đáng yêu, George nghe thấy xương cốt cũng phải tan ra.

Nghĩ thầm, dù sao người đẹp trốn không thoát, nên tắm rửa một chút hãy nói.


Mắt thấy ông ta vào phòng tắm, đầu óc Tần Lạc bắt đầu nhanh chóng vận
chuyển, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Cô lại không thể đắc tội vị
này, lại không thể đưa mình vào miệng cọp.

Phải nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên mới được!

Khi cô đang không ngừng lo lắng, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, cô tưởng người phục vụ, thì bước nhanh đi qua mở cửa.

Kết quả - -

Người đứng ngoài cửa lại là Đại Ma Vương!

Hoắc Kỷ Thành đen mặt nhìn Tần Lạc, hung hang kéo cô từ trong phòng ra ngoài, lớn tiếng quát lớn nói: “Lá gan cô không nhỏ?”

Tần Lạc bị anh gầm lên không giải thích được, cô còn cảm thấy oan ức đây!

Rõ ràng cô chỉ là một phiên dịch nho nhỏ, lại vô duyên vô cớ bị cài quy
kết lên đỉnh đầu như vậy, giống như không ký được hợp đồng là trách
nhiệm cô.

Lập tức tức giận trả lời: “Còn không phải các người ép
tôi! Tôi chỉ là một phiên dịch nhỏ có thể có biện pháp gì? Chẳng lẽ tôi
muốn đi là có thể đi sao?”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm: “Tại sao không nói cho tôi biết?”

Tần Lạc càng thêm tức giận: “Ta nói cho anh? Nói cho anh có tác dụng sao?
Anh là ai của tôi? Thân là phiên dịch của công ty, lãnh đạo sắp xếp tôi
làm gì tôi có thể phản kháng sao?”

Trong con ngươi đen Hoắc Kỷ
Thành chứa một ngọn lửa: “Tôi thấy cô là to gan lớn mật! Cô thật cho
rằng dựa vào chút thông minh của cô có thể thoát khỏi George tiên sinh?”

Tần Lạc càng ủy khuất: “Vậy tôi có thể làm gì?”

Bất tri bất giác cô lộ ra dáng vẻ giận dữ của cô gái nhỏ với Hoắc Kỷ Thành, dù sao gặp được chuyện này cô bĩnh tĩnh nữa cũng chỉ là cô gái nhỏ, vẫn hi vọng có thể có bả vai để dựa vào.

Hoắc Kỷ Thành thấy dáng vẻ cô đầy bụng ủy khuất thì nhịn không tiếp tục trách cứ cô: “George tiên sinh đâu?”

Tần Lạc bĩu môi: “Ông ta đang tắm, ông ta uống rượu bỏ thuốc của tôi đổi,
chắc thuốc sẽ nhanh phát tác, anh vẫn nên khẩn trương nghĩ biện pháp đi! Nếu hợp đồng không ký được đừng nói là tôi làm hỏng, tôi không gánh nổi trách nhiệm này.”

Hoắc Kỷ Thành nghe xong, không nhịn được nói: “Ngược lại cô rất nhanh trí!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận