Trong thư phòng.
Tâm tình ông cụ Hoắc rất phức tạp, đối với lần này con Tư đại toàn thắng, kết quả con cả với cháu trai lớn bị thật bại thảm hại ông cũng không có quá bất ngờ.
Năng lực con Tư ông rất rõ ràng, từ sau khi công ty giao cho nó, hành đồng việc làm của nó so với mình năm đó chỉ có hơn chứ không kém, lĩnh vực công ty càng lúc càng rộng, lợi nhuận cũng tăng gấp bội, hàng năm nhìn thất những cái số liệu khổng lồ này, dường như ông không thể tin được...
Ông càng ngày càng tin con Tư chính là "Thiên tài thương giới " mà mọi người khen ngợi, hạng mục qua tay nó chưa bao giờ bị lỗ, ánh mắt nó sắc bén độc đáo không có người theo kịp...
Khi con Tư ra ngoài, ở phương diện này con cả với con thứ hai có vẻ đặc biệt bình thường, nhưng dù sao đều là con ông, ông cũng không muốn nhìn thấy cục diện một nhà độc đại, tiện tùy ý bọn họ riêng về dưới cạnh tranh, luôn mở một mắt nhắm một mắt, cũng chắc chắn con Tư sẽ không ra tay độc ác với con cả với con thứ hai.
Bởi vì ông từng ở nhà nói rất rõ ràng, không thích nhìn thấy ba anh em bọn họ không hòa thuận...
Lần này, ông tức giận không phải con Tư đại toàn thắng, mà là nó biết rõ con cả không có năng lực gì, lại còn để mặc nó ở công ty làm bậy, tổn thất nhiều hạng mục như vậy, cuối cùng còn làm con cả tức giận đến mắc bệnh nằm viện...
Hoắc Kỷ Thành biết tính tình ba, ông lúc này đang nổi nóng anh đương nhiên không thể ngỗ nghịch.
"Ba, con biết sai rồi."
Ông cụ Hoắc hừ lạnh một tiếng: "Ba thấy con rất đắc ý! A Thành, ba đã nói với con rồi, ba không thích nhìn thấy ba anh em các con mâu thuẫn nhất, nhưng con thì sao?"
Nói đến đây, Hoắc Kỷ Thành không thể không biện giải cho mình hai câu: "Ba, người cũng thấy, nhiều năm như vậy con vẫn làm như không thấy với hành vi âm thầm của anh cả, nhưng đổi lại anh ấy càng nghiêm trọng thêm, hơn nữa năm nay Cẩm Dương đám hỏi với nhà họ Giang, anh cả lại cảm thấy thời cơ của anh đã đến..."
Lại đổi lấy một tiếng hừ lạnh của ông cụ.
Hoắc Kỷ Thành thở dài một tiếng: "Con thừa nhận đây là kết cục con xây nên, nhưng nếu anh cả không mơ ước vị trí này, anh ấy có thể mắc câu sao? Trong lúc này, con để cho anh ấy tham dự rất nhiều hạng mục lớn của công ty, thật ra đổi một góc độ khác mà nói, nếu anh cả với Cẩm Dương cực kỳ xuất sắc hoàn thành những hạng mục này, còn có chuyện kế tiếp sao?"
Ông cụ Hoắc vẫn hừ lạnh: "Con biết rõ ngươi năng lực anh cả không được lại còn để cho nó đi tham dự các hạng mục, đây không phải đào hầm cho nó nhảy thì là cái gì?"
Hoắc Kỷ Thành đen mặt, tiếp tục nói: "Ba, nếu ngài đã biết rồi, lại còn để anh cả ở trong công ty làm những chuyện mơ mộng không thực tế này, nói đến cùng, ba với con cũng là một loại người....."
Anh vừa nói dứt lời, ông cụ Hoắc liền ném chén trà tới: "Vô liêm sỉ!"
Hoắc Kỷ Thành khẽ nghiêng người, vừa vặn tránh thoát...
Ông cụ Hoắc tức giận đến phẫn nộ: "Con biết rõ năng lực anh cả con không được nên sắp xếp cho nó cái công việc nhàn tản, cần gì phải lăn qua lăn lại những thứ này?"
Hoắc Kỷ Thành thở dài: "Ba, người cảm thấy tính cách anh cả sẽ tình nguyện đứng ở vị trí chức quan nhàn tản sao? Cẩm Dương đám hỏi với nhà họ Giang chính là biểu thị cho có ngày này, con xây dựng lên cái kết cục này mục đích cũng chỉ là để cho anh ấy hoàn toàn hết hy vọng, anh ấy là anh cả của con, coi như anh ấy không đúng nữa, con cũng sẽ không ra tay ác độc với anh ấy."
Dừng một chút: "Mấy tháng nay hành vi cùng thái độ của anh cả ở công ty với con, người rõ như lòng bàn tay, nếu con thật sự không có năng lực, người lúc này nằm bệnh viện khóc khẳng định là con..."
Ông cụ Hoắc thở phì phì trợn trừng mắt, tiện tay nắm ống đựng bút trên bàn ném tới: "... Cút!"
Hoắc Kỷ Thành cũng không giận: "Ba, xin người bớt giận, thân thể là của người, đừng tức giận với con, bây giờ con đi, đảm bảo sắp tới đều không trở lại làm ô nhiễm mắt người."
Nói xong, anh đi ra khỏi thư phòng.
Khép cửa lại, thì Hoắc Kỷ Thành khôi phục lại khuôn mặt trong veo mà lạnh lùng, anh biết tính cách ba, thật ra anh biết rõ năng lực buôn bán của anh cả với anh hai, nếu không thì vài năm nay cũng sẽ không để đó không dùng bọn họ.
Ba đã lớn tuổi, khó tránh khỏi thích giả vờ hồ đồ, biết rõ ba anh em bọn họ như nước với lửa, nhưng lại thích nhìn dáng vẻ hòa thuận ở mặt ngoài của bọn họ...
Lại không biết, loại biểu hiện giả dối này rất dễ dàng vỡ nhất.
Sớm hay muộn cũng có một ngày như vậy, chỉ là tới sớm một chút.
...
Chờ sau khi con trai rời khỏi đây, toàn thân ông cụ Hoắc vô lực dựa vào trên ghế ngồi bằng da thật, giờ phút này, ông chỉ là ông lão rất bình thường.
Thật ra mỗi câu nói của con trai nhỏ đều nói lên đáy lòng ông, nhưng ông vẫn không muốn thừa nhận, đây là tôn nghiêm của ông.
Chuyện bây giờ ầm ĩ đến cục diện này, cũng là kết quả ông theo đuổi...
*****
Hoắc Kỷ Thành xuống dưới lầu thì theo người hầu kia mới biết mẹ mang theo Tiểu Tinh ra vườn sau, trực tiếp đi thẳng về phía cửa, còn chưa đi được hai bước đã bị gọi lại.
"Em Tư, bây giờ cậu nhất định rất đắc ý!"
Hoắc Kỷ Vĩ chống nạng nhìn Hoắc Kỷ Thành, nếu ánh mắt có thể giết chết người, lúc này Hoắc Kỷ Thành đã sớm chết vài lẩn rồi.
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt quay đầu lại: "Anh cả, nên dưỡng thân thể cho thật tốt."
Sau đó, cũng không quay đầu lại đi ra vườn sau.
Hoắc Kỷ Vĩ thiếu chút nữa không tức giận đến thổ huyết, em Tư nói những lời này là có ý gì? Tự nó dùng chiều mèo khóc chuột giả từ bi với ông sao?!
Lý Bình thấy chồng tức giận, vội vàng giúp ông ta thuận khí: "Được rồi, đừng tức giận, thân thể là của mình."
Hoắc Kỷ Vĩ tức giận trách mắng: "Đàn bà như bà thì biết cái gì!"
Hoắc kỷ nghiệp xen vào nói: "Anh cả, em thấy chị dâu cũng là vì tốt cho anh, cần gì phải tức giận với chị ấy chứ?"
Nghe xong lời của ông ta, Hoắc Kỷ Vĩ càng tức giận: "Cậu muốn xen vào việc của người khác? Ít ở bên cạnh nói mát một chút! Tôi không chịu nổi đâu!"
Hoắc Kỷ Lan không vui: "Anh cả, anh hai chẳng nói cái gì, em Tư hại anh thành như vậy, có quan hệ gì với chúng em, trong lòng anh khó chịu có thể tìm nó! Chẳng lẽ là cố gắng lương thiện sợ bị ức hiếp?"
Hoắc Kỷ Vĩ tức giận đến tim cũng đauyêu: "Em ba, chú ý giọng nói chuyện với anh! Đừng cho là tôi không biết trong khoảng thời gian này hai người làm cái gì, nhìn thấy tôi như vậy hai người rất vui vẻ đúng không?"
Hoắc Kỷ Lan vừa định phản bác thì nghe trên lầu truyền đến tiếng "Oành" đóng cửa, bà ta sợ tới mức khẩn trương ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy sắc mặt ông cụ xanh mét đứng ở lan can cầu thang.
Trong lúc này, mọi người trong phòng ai cũng không dám lên tiếng...
Ông cụ Hoắc đen mặt từng bước một đi xuống lầu: "Cánh cả đám đều cứng cáp rồi, muốn tạo phản phải không?"
Hoắc Kỷ Vĩ, Hoắc Kỷ Nghiệp với Hoắc Kỷ Lan vội vàng cúi đầu không nói lời nào, sợ nói bậy chọc giận ông cụ.
Ông cụ Hoắc nhìn con cả cùng con thứ hai không vui: "Tôi đã nói rồi, không mong muốn nhìn thấy nhất chính là ba an hem các con không hòa thuận, bây giờ các người làm cái gì vậy? Về sau tôi mà mất, chẳng phải là muốn đánh nhau sao?"
Hoắc Kỷ Vĩ vội cúi đầu nhận sai: "Ba, con trai không dám."
Ông cụ Hoắc hừ một tiếng: "Anh thật không dám! Chuyện lần này là một giáo huấn, anh không phải quản lý công việc công ty nữa, về sau ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, Cẩm Dương còn trẻ, còn tiếp tục như vậy chỉ biết chậm trễ tiền đồ của nó."
Ông biết con cả để ý nhất chính là tiền đồ của con nó, cho nên tiện lấy chuyện này nói ra.
Quả nhiên - -
"Ba, con biết mình không có năng lực, chuyện lần này đều là một tay con xử lý, Cẩm Dương vô tội, nó là đứa con ngoan nghe lời hiếu thuận, con... có lỗi với nó."
Chuyện cho đến bây giờ, Hoắc Kỷ Vĩ đã hiểu chỉ có thể để mình gánh vác tất cả mọi chuyện mà bảo toàn con trai, nếu không thì ông ta thật sự không còn hi vọng gì nữa...
Hoắc Kỷ Nghiệp ở bên cạnh nghe mà trong lòng khó chịu, nói đi nói lại chỉ là ông không có con trai...
Trong lòng ông cụ Hoắc biết rõ tâm tư con cả, cũng không nói ra: "Cẩm Dương ba cũng có ý cất nhắc, nhưng nó vẫn còn quá trẻ, dưới "Tập đoàn Đế An" có công ty con phát triển cũng không tệ lắm, trước để cho Cẩm Dương đi rèn luyện vài năm..."
Hoắc Kỷ Vĩ kinh ngạc nói: "Ba, đây..."
Tính toán của ông là để cho Cẩm Dương tiếp tục ở lại tập đoàn Đế An nhậm chức, như vậy mới có cơ hội nâng cao thêm một bước! Nhưng ba lại muốn để một mình Cẩm Dương đến công ty con, đây chẳng phải là để cho bọn họ lập địa vị khác sao?
Vậy Cẩm Dương còn có cơ hội kế thừa tập đoàn Đế An sao?
Ông cụ Hoắc liếc nhìn con cả: "Sao vậy? Con cảm thấy Cẩm Dương không thể đảm nhiệm chức giám đốc công ty con sao?"
Hoắc Kỷ Vĩ nhất thời giống như nuốt phải mật đắng: "Ba, vẫn là ánh mắt người độc đáo."
Hoắc Kỷ Nghiệp nhìn dáng vẻ anh cả, trong lòng nhất thời như nở hoa.
Đúng lúc này, Hoắc Kỷ Thành nắm tay con trai Hoắc Gia Tinh từ vườn sau trở về, Phương Lệ Hoa đi tuốt ở đằng trước.
Ba người vừa vào phòng khách, thì nghe thấy người hầu nói Giang Ánh Thần đến đây...
Hoắc Cẩm Dương nhíu mày, không phải cô ta ở bệnh viện sao? Sao đột nhiên lại đến đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...