“Tập đoàn Cố thị”còn to lớn đồ sộ hơn so với trong tưởng tượng của Tần Lạc, cô sửa sang bản thân một chút, ung dung đi đến trước quầy lễ tân hỏi: “Xin chào, tôi nhận được điện thoại thông báo đến phỏng vấn, xin hỏi tôi nên đến tầng nào?”
Nhân viên lễ tân nhìn cô một cái: “Lên tầng hai rẽ phải, có căn phòng hội nghị.”
Tần Lạc mỉm cười lễ phép trả lời cô ta một cái: “Cảm ơn.”
Tuy đã quên chuyện đã xảy ra trong sáu năm, nhưngTần Lạc phát hiện sơ yếu lý lịch của mình ở trên máy tính, khi thấy cô đã từng làm tổ ba bộ phận phiên dịch “Tập đoàn Đế An” hơn nửa năm, cô rất kinh ngạc.
Chẳng lẽ bắt đầu với người đàn ông nguy hiểm kia trong lúc đi làm...?
Cô vừa lên lầu vừa lắc lắc đầu, buộc mình không được nghĩ những chuyện cũ đã qua này nữa, bắt đầu lại đi con đường đúngđắn!
Cũng bởi vì nghĩ quá nhập thần nên ở góc rẽ cầu thang đụng vào người khác...
“Thật xin lỗi!”
Trên tay đối phương cầm một chồng văn kiện, cứ như vậy không hề đoán trước bay ra ngoài.
Tần Lạc vội vàng khom lưng giúp đối phương nhặt lên, sau đó lễ phép giải thích, trong lòng vô cùng hối hận...
Cô có chú ý đến, những văn kiện này đều là tài liệu tố tụng...
“Không sao.”
Trên đỉnh đầu bỗng dưng truyền đến giọng nam trầm thấp tao nhã, Tần Lạc cảm thấy quen tai, cũng không để ý, chỉ lo giúp người ta nhặt tài liệu, cũng không nhìn nội dung trên giấy.
Dù sao, chưa được người ta cho phép mà nhìn lén là rất mất lịch sự.
Khi nhặt một tờ giấy ở khoảng cách xa nhất, tay Tần Lạc mới vừa chạm đến, thì tình cờ đụng một đôi tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông...
Ách...
Mắt cô không khỏi ngước lên, đúng lúc đối phương nhìn xuống.
“Bạn học Cố?”
Hình như Tần Lạc có chút bất ngờ gặp anh ở đấy, trong mắt Cố Nam Châu bớt chút ngoài ý muốn, nhiều mừng rỡ hơn.
Với anh mà nói, sáng sớm có thể gặp được cô chính là vui mừng lớn nhất!
Cố Nam Châu cong môi cười yếu ớt: “Thật khéo! Thân thể đỡ nhiều chưa?”
Tần Lạc kinh ngạc đi qua cũng tìm về giọng nói của mình: “Tôi rất tốt! Cậu cũng đi làm ở đây sao?”
Cố Nam Châu có hứng thú rất lớn khi cô nói ra chữ “Cũng”, cho nên ý của cô là cô cũng đến đây đi làm sao?
“Không phải, tôi chỉ có quan hệ hợp tác với công ty này.”
“A...... Cậu là luật sư mà! Nhất định có lui tới với rất nhiều công ty.”
“Ừ, cô đến đây là...”
“Tôi đến phỏng vấn.”
“Nhưng cô...”
Tần Lạc hiểu ý tứ của anh, hai ngày trước mình còn đang đi công tác ở Hongkong, kết quả hôm nay lại xuất hiện ở “Tập đoàn Cố thị”, khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra nghi ngờ...
“Công việc trước của tôi giống như làm thêm, không cần đi làm mỗi ngày sáng chín chiều năm, hơn nữa vừa hay tôi ở trên mạng nhìn thấy “Tập đoàn Cố thị” đang tuyển người làm thêm phiên dịch tiếng Pháp, cho nên muốn tới thử.”
Cố Nam Châu có vẻ đăm chiêu gật đầu, thì ra là thế.
“Vậy cô mau đi đi! Chúc cô phỏng vấn thành công.”
“Cảm ơn!”
...
Sau khi nói lời từ biệt với Cố Nam Châu, thì Tần Lạc nhanh chóng chạy đến phòng họp tầng hai, đến nơi mới phát hiện người hôm nay đến phỏng vấn rất nhiều.
Nhưng “Tập đoàn Cố thị” là tập đoàn lớn, đương nhiên là có rất nhiều người chen rách đầu muốn tiến vào.
Tần Lạc chú ý, người hôm nay đến có rất nhiều sinh viên đại học mới vừa tốt nghiệp, cả nhân viên phiên dịch có kinh nghiệm phong phú...
Cô hít một hơi thật sâu, mặc kệ có thể phỏng vấn thành công không, thử một chút luôn luôn không sao cả.
Lúc đến phiên cô, cô tao nhã ung dung đẩy cửa đi vào, hôm naycô mặc quần áo công sở rất đơn giản, phối hợp hai màu đen trắng, sạch sẽ lưu loát.
Người phỏng vấn nhìn đại khái sơ yếu lý lịch của cô một lần, rồi sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Tần Lạc, cô từng làm ở tổ ba bộ phận phiên dịch của "Tập đoàn Đế An" hơn nửa năm?”
Tần Lạc không ngờ đối phương sẽ hỏi cái này, lập tức gật đầu: “Đúng.”
Đối phương lại hỏi: “Vậy nguyên nhân gì phải từ chức?”
Mí mắt Tần Lạc buông xuống, bình tĩnh trả lời: “Do việc riêng.”
Cô không có giải thích thêm, mặc dù không nhớ rõ, nhưng cô đoán nhất định không thoát khỏi có liên quan với người đàn ông kia, về phần người phỏng vấn ở trước mắt có tin hay không cũng không sao cả, cô không nhất định phải giải thích rõ ràng với anh ta.
Sau khi đối phương nghe cô trả lời xong có chút ngạc nhiên, sau đó cùng mấy người phỏng vấn khác trao đổi, dường như có chút do dự.
Một người người phỏng vấn bên phải hỏi: “Tôi xem trên sơ yếu lý lịch của cô viết đã từng làm trao đổi sinh một nămở đại học La Mã, vậy tiếng Italy của cô tốt chứ?”
Tần Lạc không biết người phỏng vấn đột nhiên hỏi cái này để làm gì, hôm nay cô nhận lời mời đến phỏng vấn phiên dịch tiếng Pháp mà!
“Cũng được.”
Sau đó, Tần Lạc liền nghe đối phương dùng tiếng Ý đối thoại với cô, ở trong trí nhớ của cô, cô chưa từng đi làm trao đổi sinh ở đại học La Mã, cũng không biết tiếng Ý, nhưng kỳ quái, cô nghe hiểu được, lại còn không kìm lòng được nói thốt ra...
Phát âm rất tiêu chuẩn, giọng không có trúc trắc.
Lần trước ở bệnh viện La Mã Tần Lạc có thể nghe hiểu lời bác sỹ cùng ý tá, giờ phút này, cô càng thêm xác định tiếng Ý của mình cũng không tệ lắm...
Một phen trao đổi ngắn ngủi qua đi, vẻ mặt người phỏng vấn nhìn về phía cô có chút tán thưởng: “Tiếng Ý của Tần tiểu thư quả thật không tệ!”
Tần Lạc lễ phép nói: “Cảm ơn!”
Người phỏng vấn ngồi ở chính giữa nhìn cô một cái: “Phỏng vấn kết thúc, cô về trước chờ tin tức.”
Tần Lạc đứng dậy, mỉm cười gật với người phỏng vấn, sau đó xoay người ra ngoài.
Cô không biết mình có thể phỏng vấn thành công không, nhưng cũng không quan trọng, thật sự không được thì cô đi dạy phụ ngoại ngữ cho học sinh, chỉ là phương diện đãi ngộ không hậu đãi mà thôi.
Nhưng đủ một mình cô dùng.
Ra khỏi “Tập đoàn Cố thị”, Tần Lạc không ngồi xe trở về, mà là một mình chẳng có mục đích đi ở trên đường cái.
Giữa lúc hoảng hốt, cô cảm thấy dường như mình có chút không hợp với thế giới này, rõ ràng trí nhớ vẫn dừng lại ở năm 2010, nhưng nhoáng lên một cái đã là năm 2016 rồi.
Đường phố thay đổi không ít, so với trước kia càng phồn hoa hơn, còn có xe đi lại trên đường cùng người đi đường.
Tần Lạc đeo túi sững sờ đứng ở đó, thật sự có cảm giác dường như đã qua mấy đời...
Mới vừa đi đến cửa tiểu khu, bỗng nhiên có người phụ nữ ăn mặc rất quái dị xông đến, gắt gao giữ chặt cánh tay của cô: “Chị, em van xin chị, chị đừng đối xử với bọn em như vậy, dù sao chúng ta cũng là người một nhà! Coi như mẹ em đã làm sai, nhưng đã trừng phạt chúng em đủ rồi, xin chịnói vớiTứ thiếu buông tha chúng em được không?”
Lúc này Tần Lạc mới nhìn rõ gương mặt của cô ta, rõ ràng là Đồng Ngữ Phỉ em gái cùng cha khác mẹ của mình.
Chỉ là, từ khi nào thì cô ta trở nên cổ hủ như vậy hả?
Còn có, những lời trong miệng cô ta nói là ý gì?
Trong đầu cô có chút lờ mờ, hoàn toàn không nhớ đã từng phát sinh chuyện gì...
“Đồng Ngữ Phỉ, tôi không biết cô đang nói cái gì! Xin cô buông tay!”
“Em không buông tay! Em rất không dễ dàng mới trở về thành phố A đợi được chị, muốn em buông tay trừ phi bây giờ chị gọi điện thoại cho Tứ thiếu, bảo anh ta cho phép chúng em về nhà.”
Lời Đồng Ngữ Phỉ làm cho đầu óc Tần Lạc có chút loạn: “Cô nói cái gì? Bây giờ các người không ở thành phố A? Vậy các người ở đâu?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, Đồng Ngữ Phỉ cười giễu cợt nói: “Tần Lạc, chị đừng giả vở vô tội như vậy được không? Chẳng lẽ không phải chị bảo Tứ thiếu đưa bọn em đến thôn Hạnh Phúc sao?”
Thôn Hạnh Phúc?
Bỗng dưng trí nhớ Tần Lạc bị gợi lên, thôn trang này cô có chút ấn tượng, hình như là quê nhà mẹ kế Lý Thúy Như, thôn Hạnh Phúc nói ra cho oai, thật ra chính là thôn xómnghèo nàn ngay cả ruộng đấtcũng không ra được hoa mầu.
Chính vì trước đây quá nghèo, cho nên Lý Thúy Như chen lách cúi đầu đến sống ở thành phố lớn, sinh ở nông thôn bà ta cũng biết chỉ có đọc sách mới là đường ra duy nhất, cũng may bà ta không chịu thua kém thì đỗ được đại học ở thành phố A, lúc này mới có chuyện phía sau gặp được Đồng Thắng Lợi...
Đồng Ngữ Phỉ thấy cô ngây người thìnghĩcô là giả vờ, lập tức đáng thương tội nghiệp nói: “Chị, em cầu xin chị, em với mẹ thật sự biết sai rồi, ở cái nơi thâm sơn cùng cốc kia, em với mẹ thật sự sẽ chết! Hơn nữa, ba bây giờ cũng không quan tâm đếnbọnem, ông nói chịphải tha thứ cho chúng emtrước mới được.”
Tần Lạc nghe mà đầucũng phải nổ tung, mẹ con Lý Thúy Như làm chuyện gì có lỗi với mình sao?
Mặc dù không nhớ rõ, nghĩ một chút cũng chẳngcó chuyện gì tốt.
Chợt lạnh giọng: “Coi như cô có quỳ lạy tôi đi nữa, tôi cũng bất lực.”
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...