Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Tần Lạc dừng bước một chút, gần đây không biết là chuyện gì xảy ra, thường thường sẽ xuất hiện một số cảnh tượng ngắn quen thuộc mà xa lạ.

Sở dĩ nói quen thuộc là vì ở trong mơ từng thấy một chút, nhưng lại xa lạ là vì trong trí nhớ của cô không hề tồn tại.

Cô day mi tâm, tự giễu nhếch môi, sở dĩ xuất hiện trí nhớ sáu năm trước, là vì đã đến thời gian Ước Hàn thôi miên cô sao?

Lúc nhìn thấy Mary, Tần Lạc không nhịn được hỏi một câu: "Mary, thời gian thuật thôi miên sẽ kéo dài bao lâu?"

Tay Mary đang đổ cà phê dừng một chút: "Lạc Lạc, sao đột nhiên cô hỏi cái này?"

Tần Lạc biết cô ấy đang lo lắng cái gì, nghiêng đầu chỉ chính đầu mình: "Vài ngày gần đây nơi này của tôi luôn luôn hiện ra một số ký ức ngắn đứt quãng về sáu năm trước."

Cô không hề gì nhún vai: "Cho nên muốn hỏi cô một chút."

Mary đưa tách cà phê cho cô: "Đã bao lâu rồi?"

Tần Lạc suy nghĩ: "Khoảng bốn năm ngày thôi! Hơn nữa không có quy luật gì, mỗi khi nhớ tới một số đoạn ngắn, tôi muốn nhớ lại thêm, nhưng dùng sức thì đầu liền đau rồi."

Mary an ủi nói: "Lạc Lạc, cô đừng có gấp, Ước Hàn là chuyên gia phương diện này, anh ấy nhất định biết chuyện gì xảy ra, chờ anh ấy đi công tác ở Đức trở về tôi liền điện thoại cho cô."

Tần Lạc gật đầu: "Ừ, tôi muốn biết, có ai giống như tôi không? Người bị thôi miên phải quá bao lâu mới có thể nhớ chuyện mình đã quên?"

Mary trầm ngâm: "Cái này không có quy luật riêng, có một số người chịu kích thích ở bên ngoài sẽ rất nhanh nhớ ra, nhưng có một số người cũng có khả năng cả đời sẽ không nhớ ra, trên y học trước mắt còn chưa có quy luật riêng."

Tần Lạc nhấp một ngụm cà phê: "Chẳng lẽ đây là dấu hiệu tôi sẽ nhớ ra tất cả?"

Mary có chút lo lắng nhìn cô một cái: "Lạc Lạc, trong lòng cô bài xích đoạn trí nhớ kia sao?"


Tần Lạc suy nghĩ có chút bay xa, dừng hai giây mới chậm rãi mở miệng: "Tôi không biết..."

Cô muốn có đầy đủ trí nhớ, nhưng lại sợ sau khi nhớ ra tất cả thì trong lòng sẽ bài xích Hoắc Kỷ Thành, dù sao mình hoàn toàn kháng cự những chuyện sáu năm trước này...

Biết chuyện gì xảy ra vẫn có khác nhau với hoàn toàn nhớ ra chuyện trước kia.

Mary cũng không biết an ủi cô như thế nào: "Lạc Lạc, người sống luôn luôn phải nhìn về phía trước, chuyện quá khứ chỉ là ký ức mà thôi."

Tần Lạc đứng dậy: "Ừ, tôi đi về trước."

Mary nhìn ra dáng vẻ cô có tâm sự nặng nề, nhưng mình thật không giúp được gì, cũng chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.

Từ bệnh viện Kiêu Dương ra ngoài, Tần Lạc lập tức lái xe trở về, bởi vì trong lòng có chuyện, ở một chỗ rẽ ngoặt, cô không thấy đèn đỏ đã sáng lên, trực tiếp vọt lên.

Thiếu chút nữa xe phía trước chạy lên, may mắn đối phương phản ứng nhanh, đúng lúc đánh tay lái mới tránh xảy ra tai nạn xe cộ.

"Này! Cô lái xe kiểu gì vậy! Muốn chết cũng đừng tìm tôi!"

Sau khi đối phương xuống xe trực tiếp mắng một chập.

Tần Lạc vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, là tôi không thấy đèn xanh đèn đỏ, tạo ra rắc rối cho anh thật sự xin lỗi!"

Đối phương thấy thái độ cô thành khẩn thì cơn tức tiêu tan, nhưng vẫn chưa hết hoảng hồn: "Nếu giải thích có tác dụng thì trên đời này không xảy ra nhiều tai nạn xe cộ như vậy! Nếu cô không hiểu luật lệ giao thông thì không nên lái xe ra ngoài, đây là cô không có trách nhiệm với bản thân lại càng không có trách nhiệm với người  khác!"

Tần Lạc nghe mà đau cả đầu, nhưng bởi vì chuyện này là lỗi của mình, cô cũng chỉ có thể chịu đựng, một màn vừa rồi quả thật rất nguy hiểm.

"Thật xin lỗi! Tôi sẽ gánh vác tất cả tổn thất tạo thành cho anh."


"Gánh vác tất cả? Cô có thể bù lại tổn thất tinh thần cho tôi không?"

" "

Tần Lạc hoàn toàn hết chỗ nói rồi, rốt cuộc người này còn muốn thế nào?

Ngay lúc cô không biết nên trả lời thế nào, chợt nghe một giọng nam quen thuộc: "Tần Lạc? Sao vậy?"

Tần Lạc quay đầu nhìn về phía người tới: "Cố luật sư?"

Cố Nam Châu không ngờ sẽ ở trên đường gặp được Tần Lạc, tính ra, hai người là lần đầu tiên gặp mặt sau năm mới, từ khi nhìn thấy tin tức, nhiều lần anh muốn gọi điện thoại cho cô nhưng đều nhịn xuống.

Đối phương nghe thấy hai chữ "Luật sư" hừ lạnh một tiếng: "Quen luật sư thì khá lắm sao! Việc này coi như ầm ĩ lên tòa án cũng là tôi có lí!"

Cố Nam Châu nhìn anh ta một cái: "Tiên sinh, đây là tai nạn xe cộ đơn giản, bạn tôi chỉ là đụng vào bảo hiểm xe của anh, cô ấy đã đồng ý gánh vác toàn bộ tổn thất, trực tiếp chạy đến cửa hàng sửa chữa là được. Loại tranh cãi nhỏ này tòa án không thể thụ lí."

Giọng đối phương tức giận bị kiềm hãm, sau một lúc lâu lại đắc ý nói: "Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, chỉ sợ lúc này bạn anh phải ngồi tù rồi!"

Tần Lạc có chút nghe không nổi nữa: "Tiên sinh, tôi đã nói xin lỗi với anh, tổn thất xe anh tôi cũng sẽ bồi thường đủ, không có chuyện gì tôi có thể đi trước được chưa?"

Đối phương hừ nói: "Đương nhiên không được! Bây giờ cô phải cùng đi với tôi đến cửa hàng sửa chữa! Nếu cô quỵt nợ thì làm sao?"

Tần Lạc hít một hơi thật sâu: "Được, bây giờ tôi với anh cùng đi."

Đúng lúc này cảnh sát giao thông chạy đến, sau khi xem xét chứng minh thư Tần Lạc cũng tiến hành đo lường cô có uống rượu không mới nghiêm túc nói: "Cô gái, cô thuộc hành vi vượt đèn đỏ, vi phậm luật lệ giao thông là phải lấy khẩu cùng cùng phạt tiền tại chỗ, lần sau sẽ không giải quyết như thế này nữa!"

Tần Lạc gật đầu: "Vất vả cho đồng chí cảnh sát, lần sau tôi nhất định sẽ không tái phạm."


Cảnh sát giao thông thấy thái độ cô nhận sai thành khẩn cũng không nói thêm nữa, để cho bọn họ đến cửa hàng sửa chữa tự xử lý.

Cố Nam Châu lo lắng một mình Tần Lạc đi giải quyết việc này, thì đi cùng với cô.

Tần Lạc gật đầu, "Vất vả cảnh sát đồng chí, ta lần sau nhất định hẳn không tái phạm rồi."

Khi xử lý đã là chuyện của một giờ sau, từ cửa hàng sửa chữa đi ra, Tần Lạc cảm thấy như là ầm ĩ với nhân đại một trận, người đàn ông kia quá lảm nhảm, vốn một chuyện rất đơn giản đến trong miệng anh ta thì lại biến thành có nhiều loại khả năng...

Quả thực còn đáng sợ hơn so với Đường Tăng niệm kinh.

"Cố luật sư, cám ơn anh! Có anh giúp tôi thêm can đảm không còn sợ nữa." Tần Lạc cười nói, vào lúc này có người bạn giúp mình quả thật sẽ tốt hơn nhiều.

Cố Nam Châu mỉm cười: "Chỉ cái nhấc tay mà thôi, tôi nghĩ coi như tôi không đến, cô cũng sẽ xử lý rất tốt."

Hai người lại tùy tiện nói chuyện một lúc, Cố Nam Châu giống như nghĩ đến cái gì hỏi: "Nghe nói bây giờ cô làm ở nhà, thỉnh thoảng sẽ đi công tác?"

Tần Lạc gật đầu: "Ừ, công việc như bây giờ tôi rất thích, không cần sáng chín chiều năm, tôi chỉ lo lắng thời gian dài bản thân tôi sẽ lười biếng."

Cố Nam Châu nhìn cô một cái: "Cô vẫn là cô gái rất có nguyên tắc, biết mình muốn gì và không muốn gì."

Tần Lạc xấu hổ sờ đầu: "Tôi nào có tốt như anh nói."

Cố Nam Châu không nói tiếp, trong lòng thở dài: Có, chỉ tiếc là tôi vẫn chậm một bước, nếu ở trung học ….

Đột nhiên trong lúc đó, anh nhớ tới một số ký ức đã lâu, chỉ là, những người đó cùng chuyện đã đi qua

Ký ức vĩnh viễn chỉ là ký ức, không có bất kỳ tác dụng gì.

"Là cô quá khiêm tốn."

"Đã đến giờ ăn cơm điểm, cùng ăn cơm đi?"


"Được."

****

Mười giờ tối.

Tần Lạc phát hiện hôm nay Hoắc Kỷ Thành trở về là lạ, bắt đầu cô cũng không để ý, cho rằng anh là buồn bực vì chuyện công việc...

Về sau, cô đến thư phòng hỏi anh có muốn ăn bữa khuya không, kết quả anh một bộ xa cách.

Tần Lạc mặc áo ngủ nghiêng người dựa ở trên khung cửa: "Anh làm sao vậy?"

Hoắc Kỷ Thành vùi đầu nhìn văn kiện, không có trả lời.

Tần Lạc hỏi một lần nữa: "Anh không trả lời thì em khóa cửa phòng ngủ, em cũng không tinh lực đi suy đoán suy nghĩ của anh!"

Nói xong, xoay người chuẩn bị đi.

Hoắc Kỷ Thành chợt mở miệng: "Hôm nay em với Cố Nam Châu cùng ăn cơm hả?"

Tần Lạc gật đầu: "Đúng! Anh ta giúp em nhiều thứ như vậy, em mời anh ta ăn một bữa cơm còn chưa đủ! Hơn  nữa tất cả mọi người là bạn học cũ."

Hoắc Kỷ Thành không âm không dương hừ lạnh một tiếng: "Em xem anh ta là bạn học cũ nhưng anh ta có xem em như bạn học cũ sao?"

Tần Lạc bỗng dưng ngửi thấy vị chua, không khỏi đi qua: "Này! Anh ghen cũng quá rồi! Em còn không trách anh theo dõi em đấy!"

Hoắc Kỷ Thành hừ nói: "Anh là lo lắng an toàn của em, biết được em xảy ra tai nạn xe làm anh sợ muốn chết, may mắn không có chuyện gì, anh mới bảo Trình Sâm rút lui."

Tần Lạc kinh ngạc: "A? Trợ lý Trình có ở hiện trường sao?"

Hoắc Kỷ Thành hừ mũi, giọng đặc biệt kiêu ngạo: "Đương nhiên! Anh luôn luôn quan tâm đến người phụ nữ của anh." ()


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui