Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Buổi tối một ngày trước khi rời khỏi Dubai, Tần Lạc cảm thấy xương cốt toàn thân mình đều bị người đàn ông nào đó nghiền nát, quả thực chính là hóa thân của dã thú...

Làm hại buổi sáng mấy ngày nay cô đều bị Tiểu Kim đùa cợt, nói cô là cô gái nhỏ đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt...

Sáng sớm hôm nay mới vừa tỉnh, Tần Lạc liền rón ra rón rén chuẩn bị rời giường rửa mặt chải đầu, 11 giờ phải đi gặp khách hàng, cô phải chuẩn bị tư liệu xong trước mới được.

Vốn tối hôm qua có thể chuẩn bị ổn thỏa, sau đó ngủ nướng một giấc rồi ung dung rời giường, kết quả...

Bị người đàn ông nào đó đánh gãy kế hoạch!

Mấy ngày nay anh đến, không buổi tối nào mình có thể làm việc, mỗi khi vừa mới bắt đầu đã không còn tâm tư rồi...

Khụ... Nam sắc hại người rất nặng!

Cô nhẹ nhàng hoạt động hai chân, không muốn đánh thức anh, nhưng chỉ vừa động, giữa hai chân đau khiến nhe răng nhếch miệng...

Trong lòng không khỏi ngầm mắng người đàn ông nào đó, quả thực giống như sói đói từ trong tù thả ra, hoàn toàn không biết tiết chế...

Hai chân cô mới vừa đặt trên mặt đất, đã bị một đôi cánh tay kéo lại.

“Ai nha!”

Hoắc Kỷ Thành bật người một cái, liền đè cô ở dưới thân.

Tần Lạc đẩy lồng ngực to lớn của anh: “Buông ra! Em muốn rời giường!”

Hoắc Kỷ Thành đương nhiên không chịu buông: “Hôm nay chúng ta về nước, bây giờ không phải nên tiếp tục nữa sao?”

Con ngươi đen của anh vô cùng nóng bỏng, giọng nói mập mờ.

Trong nháy mắt Tần Lạc hiểu, hai gò má đỏ bừng: “Đáng ghét! 11 giờ em còn phải đi gặp khách hàng, em muốn rời giường chuẩn bị tài liệu trước!”


Hoắc Kỷ Thành đưa tay lấy đồng hồ ở đầu giường nhìn thoáng qua: “Bây giờ mới 8 giờ 46 phút.”

Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Rời giường rửa mặt cùng chuẩn bị tài liệu là cần thời gian, đừng ồn ào!”

Hoắc Kỷ Thành vẫn không buông tay: “Vậy thì theo giúp anh 10 phút nữa?”

Tần Lạc dẩu môi: “Anh còn như vậy lần sau liền ngủ sô pha!”

Hoắc Kỷ Thành vội vàng ôn nhu dỗ dành nói: “Thật sự chỉ 10 phút, lần này sau khi trở về anh khẳng định bề bộn nhiều việc, thường xuyên phải tăng ca, không có thời gian ở cùng em với Tiểu Tinh, cho nên phải thừa dịp bây giờ ôm em nhiều một chút.”

Anh nói thâm tình như vậy, Tần Lạc thật sự không cự tuyệt được.

Trầm mặc 2 phút, Tần Lạc từ từ nói: “Anh... Thật sự không sao cả chứ?”

Cô hỏi khó hiểu, nhưng Hoắc Kỷ Thành lại nghe hiểu: “Ngoan, em chỉ cần tin tưởng anh thì được rồi, mặc kệ người khác nói cái gì cũng không được để ở trong lòng, lời của anh nói mới chân thành nhất, hiểu chưa?”

Tần Lạc mím môi: “Ừ, nhưng...”

Hoắc Kỷ Thành lại cho cô ăn một viên thuốc an thần: “Tất cả đều giao cho anh xử lý, lời đồn đãi nhảm bên ngoài đều là người khác ghen tị, không có quan hệ gì với chúng ta, thật sự không được thì anh sắp xếp em với Tiểu Tinh đi nghỉ ở nước ngoài, như vậy cũng đỡ phải bị quấy nhiễu.”

Tần Lạc lắc đầu: “Không sao, em không yếu ớt như thế.”

****

Hoắc Kỷ Thành bởi vì nhận được điện thoại nên đặt vé máy bay về nước trước, Tần Lạc nói chuyện với khách hàng xong mới cùng Tiểu Kim lên đường về nước.

Sau khi bay đến Bắc Kinh, Tần Lạc chuyển máy bay trở về thành phố A, một tuần không gặp Tiểu Tinh, thật rất nhớ!

Bởi vì hẹn buổi tối ăn cơm, cô cầm hành lý liền vội vàng đi ra phía ngoài, mới đi vài bước thì nghe thấy có người ở phía sau gọi mình.

Cô quay đầu lại, rất ngoài ý muốn thấy Giang Ánh Tuyết.


“Còn tưởng rằng mình nhận sai người, không ngờ thật là cô.”

“Tôi nghĩ rằng cho dù chúng ta gặp nhau, cũng sẽ giả vờ như không biết.”

Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói.

Giang Ánh Tuyết vén tóc rơi trên trán: “Chúng ta còn chưa đến mức cả đời không qua lại với nhau chứ? Chẳng lẽ nói cô đoạt người đàn ông của tôi nên ngại đối mặt với tôi sao?”

Trong lời nói của cô ta chứa châm chọc.

Tần Lạc mỉm cười nhìn về phía cô ta: “Thật ra, giữa phụ nữ với phụ nữ luôn không có hận thù, đều vì đàn ông mà lên. Rõ ràng là chuyện do đàn ông quyết định, kỳ lạ phụ nữ lại đổ tội ở trên đầu phụ nữ kia, cô nói đi?”

Giang Ánh Tuyết liếc mắt đánh giá trên dưới cô một cái: “Hơn một tháng không gặp, miệng cô càng lúc càng sắc bén rồi?”

Tần Lạc vẫn duy trì mỉm cười nhàn nhạt như cũ: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật sao?”

Giang Ánh Tuyết bị nụ cười tự tin xinh đẹp của cô làm cho có chút không mở được mắt ra, trong lòng dâng lên một trận chua xót, bị cô gái này cười nhạo, cô cũng quá mất mặt rồi!

“Tần Lạc, tôi biết bây giờ cô rất đắc ý, Hoắc Kỷ Thành công bố với mọi người cô là người phụ nữ anh ấy yêu nhất, lại còn hứa hẹn cô cả đời, nhưng cô nghĩ tới một điều này không, lời hứa của đàn ông có thể tin sao?”

Tần Lạc không bị ảnh hưởng chút nào bởi lời của cô ta: “Tôi tin anh ấy.”

Bốn chữ đơn giản, nói năng có khí thế, giọng khẳng định giống như tin bản thân mình...

Giang Ánh Tuyết có chút sợ sệt, không dám tin ngước mắt nhìn về phía Tần Lạc, cô ta dựa vào cái gì tự tin như vậy?

“Có đôi khi tự tin quá mức cũng không phải chuyện tốt.”

Cô ta lành lạnh hắt một chậu nước lạnh.


Dường như Tần Lạc đã sớm làm chuẩn bị tâm lý xong: “Tự tin cũng phải tùy người, Giang tiểu thư quan tâm chuyện người khác như vậy, còn không bằng suy nghĩ nhiều cho mình.”

Bỏ lại những lời này, Tần Lạc kéo hành lí rời đi.

Giang Ánh Tuyết không quên bồi thêm một câu: “Cô cho là cửa lớn nhà họ Hoắc dễ dàng vào như vậy sao? Bây giờ cô tự tin sẽ trở thành truyện cười của tôi về sau!”

Tần Lạc lạnh lùng quay đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Giang tiểu thư đang châm biếm bản thân cô sao? Cửa lớn nhà họ Hoắc, chỉ sợ cô vĩnh viễn không có cơ hội đi vào!”

Giang Ánh Tuyết: “...”

Cô ta tức giận đến một câu cũng không nói lên được, không kìm lòng được xiết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong thịt...

Quả thật Tần Lạc chọc đến chỗ đau của cô, nhưng cô cũng sẽ chờ xem truyện cười của cô ta!

Cửa lớn nhà họ Hoắc nghiêm ngặt như vậy, thì người phụ nữ như Tần Lạc còn dám nghĩ muốn?

Thật sự là người ngu xuẩn nằm mơ!

*****

Ngồi ở trên xe Hoắc Kỷ Thành phái đến đón cô, tâm tình Tần Lạc rất bình tĩnh, nếu đổi lại trước kia, nghe xong lời nói của Giang Ánh Tuyết kia trong lòng cô nhất định sẽ giảm sút, nhưng lần này sẽ không!

Buổi sáng hôm nay cô với Hoắc Kỷ Thành còn nói chuyện về đề tài này, chẳng những anh cho mình ăn định tâm hoàn, quan trọng hơn là, bản thân cô đã nghĩ thông, nếu đều đã quyết định tin tưởng anh, vậy thì kiên định không lùi bước!

Khi đến nhà hàng Tây đã hẹn, Hoắc Kỷ Thành gọi điện thoại đến nói trên đường có chút kẹt xe, bảo cô tìm vị trí ngồi xuống trước chờ bọn họ.

Tần Lạc trở về câu: “Ừ, lái xe chú ý an toàn.”

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, cô gọi một ly coffee, sau đó đi toilet, vừa đi ra thì đụng phải người quen.

Tần Lạc cảm thấy hôm nay ra cửa không xem ngày tốt!

Hoắc Cẩm Dương thấy cô cũng có chút ngoài ý muốn, vội vàng đẩy người phụ nữ bên cạnh khoác cánh tay mình ra: “Tần Lạc, em với chú ba đến chỗ này ăn cơm?”

Tần Lạc nhàn nhạt nhìn lướt qua một nam một nữ đối diện, rất rõ ràng người phụ nữ này không phải Giang Ánh Thần, cô ấy khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, thanh thuần xinh đẹp.


Ha ha!

“Cô gái nhỏ, chẳng lẽ cô không biết người đàn ông bên cạnh cô đã kết hôn sao?”

Khóe môi Tần Lạc hiện lên nụ cười mỉa mai.

Cô gái kia không vui lườm cô một cái: “Chị gái, chị lo quá nhiều chuyện rồi? Bản thân chị hẹn hò với một ông già, lại còn khoa tay múa chân với tôi? Cũng không lấy gương soi mình!”

Cô ta nghe thấy Hoắc Cẩm Dương nói “Chú ba”, thì theo lẽ thường “Chú ba” này phải là một ông già, cũng không có lập tức thay đổi suy nghĩ chú ba đó là Hoắc Kỷ Thành ông xã chất lượng tốt trong lòng của tất cả phụ nữ thành phố A...

Tần Lạc tự giễu mỉm cười, được rồi! Lòng tốt mà bị coi là lòng lừa!

Cô lách mình chuẩn bị rời đi, cô với Hoắc Cẩm Dương vốn không có gì để nói.

Hoắc Cẩm Dương lại răn dạy cô gái kia một câu: “Cô biết cái gì! Nhanh cút đi cho tôi!”

Cô gái kia có chút uất ức nói: “Cẩm thiếu, em... Làm sai cái gì?”

Hoắc Cẩm Dương không kiên nhẫn giải thích: “Nói cô cút nghe không hiểu sao?”

Cô gái kia uất ức lập tức rời đi, lúc gần đi vẫn không quên oán hận trừng mắt với Tần Lạc một cái, giống như cô chính là kẻ đầu sỏ gây nên.

Tần Lạc có chút buồn cười nhìn một màn này, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ?

Hoắc Cẩm Dương nói: “Tần Lạc, làm bạn trai trước, anh vẫn nên khuyên em một câu chân thành, em với chú ba anh là không có khả năng, em đừng tưởng thật.”

Tần Lạc lạnh lùng nhìn anh ta: “Làm phiền Hoắc đại công tử quan tâm, tôi tự biết chuyện của mình nên làm như thế nào, anh vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân đi!”

Khi xoay người rời đi, Tần Lạc hít một hơi thật sâu, chia tay lâu như vậy, cô cảm thấy duy nhất một lần Hoắc Cẩm Dương nói cuối cùng là thật lòng khuyên giải mình.

Chỉ tiếc, cô đã không định quay đầu.

...

Mà cô gái kia, sau khi đi được vài bước, đột nhiên thấy Tần Lạc rất quen mặt, còn có chú ba của Hoắc Cẩm Dương không phải là Hoắc Kỷ Thành sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui