Tống Tư Kỳ chẳng muốn quan tâm đến anh nữa, đối với loại đàn ông vô lại này, cô sẽ không cho sắc mặt hoà nhã gì, muốn chiếm tiện nghi của cô, không có cửa đâu!
Đường Triều bất đắc dĩ, lại không thể mạnh mẽ dẫn cô đi, chỉ có thể không xa không gần đi theo phía sau cô.
Chết tiệt! Nếu không phải cô là em gái của Đại Bạch, mình mới chẳng muốn làm việc rảnh rỗi này! Trong lòng anh nghĩ như vậy
Đi được vài bước, thì Tống Tư Kỳ phát hiện Đường Triều đi theo phía sau, tức giận xoay người ôm ngực đứng ở đó: “Chú mất trí nhớ sao? Nghe không hiểu tiếng người thì chạy trở về từ trong bụng mẹ ra một lần nữa!”
Đường Triều tức giận đến mặt cũng tái: “Tôi nhìn cô căn bản không phải Tống Tư Kỳ! “
Tống Tư Kỳ tức giận cười nhạo một tiếng: “Tôi không phải Tống Tư Kỳ? Đùa cũng phải có mức độ, đừng tưởng rằng bản tiểu thư uống rượu thì dễ bị bắt nạt, hôm nay trịnh trọng nói cho chú biết! Người có thể khi dễ bản tiểu thư đến nay còn chưa sinh ra!”
Dáng vẻ cô hung hãn không ai bì nổi hoàn toàn khác một trời một vực với Tống Tư Kỳ trong trí nhớ Đường Triều, anh dứt khoát từ bỏ, đi theo nữa anh thật sự bị coi thường!
Mặc dù cô ấy là Tống Tư Kỳ thật, dáng vẻ nói lời ác độc mạnh mẽ như vậy cũng không ai có thể bắt nạt được cô?
Nghĩ đến đây, thì xoay người trở về phòng.
Tống Tư Kỳ nhìn bóng lưng anh rời đi, khóe môi giơ lên, cười nhạo một tiếng, sau đó tự mình trở về phòng.
****
Đường Triều mới trở về phòng thì bị Lâm Lạc Đông trêu chọc: “Nhận điện thoại mà đi lâu như vậy? Chắc không phải là lại đi toilet một chuyến chứ?”
Hoắc Kỷ Thành với Tống Tư Bạch tự nhiên hiểu hàm nghĩa câu phía sau, một người ho nhẹ, một người nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Đường Triều không để ý đến anh ta, chỉ nhìn về phía Tống Tư Bạch: “Đại Bạch, cậu thành thật nói cho mình biết, em gái bảo bối Tống Tư Kỳ của cậu có chứng nhân cách phân liệt không?”
Tống Tư Bạch không ngờ anh sẽ lập tức chuyển dời đề tài đến trên người em gái nhà mình, không khỏi liếc phía anh ta: “Cậu nói hưu nói vượn gì thế? Có cậu mới bị chứng nhân cách phân liệt em ấy sẽ không có!”
Đường Triều nghi ngờ liếc nhìn bạn tốt, biết cậu ta không đến mức lừa gạt mình.
Nhưng Tống Tư Kỳ vừa rồi gặp là thế nào?
“Vậy Tống Tư Kỳ có chị gái hay em gái sinh đôi không?”
Tống Tư Bạch nâng mí mắt lên: “Nghe qua không giống như là nói đùa, cậu cảm thấy có khả năng sao?”
Đường Triều ngồi thẳng thân thể: “Đúng vậy! Mình cũng hiểu không có khả năng! Cho đến bây giờ chưa nghe cậu nói qua! Nhưng vừa rồi mình nhìn thấy Tống Tư Kỳ nói lời ác độc là ai?”
Tống Tư Bạch nghe có chút hồ đồ: “Có ý gì?”
Đường Triều đau đầu đơn giản giải thích một màn gặp phải vừa rồi một lần, ba người ở đây cũng cảm thấy không dám tin.
Vẫn là Lâm Lạc Đông đặt câu hỏi trước: “Cậu vừa nói, Tống Tư Kỳ không biết cậu sao?”
Đường Triều gật đầu: “Đúng vậy! Cậu không có ở đấy, mỗi một câuem ấy nói với tôi có bao nhiêu ác độc, nếu đổi lại những người phụ nữ khác, tôi đã sớm để cho cô ta không thấy được mặt trời ngày mai, quá kiêu ngạo!”
Lâm Lạc Đông lo lắng nói: “Có thể là vì trước kia cậu làm tổn thương Kỳ Kỳ nhiều lần, em ấy cố ý dạy dỗ cậu một lần?”
Nghe đến đó, Tống Tư Bạch hơi nhíu mày, lấy hiểu biết của anh với em gái, em ấy không giống người Đường Triều miêu tả vừa rồi.
Rột cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt Đường Triều đầy vạch đen: “Nhưng các cậu biết không? Rõ ràng em ấy uống say, một người phụ nữ uống rượu say thì miệng phải nói châm ngôn, nếu em ấy thật sự thích mình, không có khả năng nói lời ác độc với mình như thế, đây mới là chỗ mấu chốt! Hơn nữa, dáng vẻ em ấy không biết mình không giống như đang giả vờ.”
Hoắc Kỷ Thành vẫn chưa mở miệng trầm giọng nói: “Vấn đề này có lẽ nên hỏi Ước Hàn, cậu ấy là bác sỹ ở phương diện này có vẻ chuyên nghiệp.”
Tống Tư Bạch chợt đứng dậy: “Mình đi nhìn một chút!”
Đường Triều cũng đi theo đứng lên: “Mình đi cùng với cậu, không biết rõ chuyện thế nào trong lòng mình giống như có một vướng mắc.”
Đợi hai người bọn họ men theo đường tìm qua, căn bản không thấy Tống Tư Kỳ, cuối cùng còn mượn cameras cũng không thấy được người.
Tống Tư Bạch không khỏi nhìn về phía bạn tốt: “Cậu xác định vừa rồi không nhận nhầm người?”
Đường Triều thề với trời: “Ta đến mức thế sao?”
Tống Tư Bạch lập tức lấy điện thoại ra gọi cho em gái, mặc kệ thế nào, cần phải xác nhận an toàn của em ấy mới được.
Sau mười giây, điện thoại được nối, là giọng thím Lâm Văn: “A Bạch, Kỳ Kỳ uống say rượu, lúc này mới vừa ngủ.”
Tống Tư Bạch sửng sốt một giây: “Thím, Kỳ Kỳtrở về như thế nào?”
Lâm Văn biết quan hệ cháu traivới con gái luôn luôn vô cùng tốt, quan tâm của anh cũng không nghĩ nhiều: “Bạn con bé đưa về, vừa về đến nhà, con bé kia cũng thật là, còn là lần đầu uống đến say khướt!”
Tống Tư Bạch lại hỏi một câu: “Kỳ Kỳ có biểu hiện thật sự đặc biệt gì không?”
Lâm Văn lắc đầu: “Không có! Sao vậy?”
Tống Tư Bạch: “Không sao, cháuchỉ tùy tiện hỏi, dù sao rất nhiều người sau khi uống rượu say sẽ điên các kiểu.”
Lâm Văn cũng không nghĩ nhiều: “Vậy không có, sau khi trở về gục đầu ngủ, lúc này ngủ giống như Tiểu Trư!”
Trong lời của bà rất nhiều yêu thương.
Cúp điện thoại, Tống tư Bạch nhíu mày nhìn thoáng qua bạn tốt: “Thím mình nói Kỳ Kỳ sau khi trở về nằm xuống thì ngủ, cũng không có biểu hiện không bình thường.”
Đường Triều kêu to oan uổng: “Xong rồi! Lần này đổi thành mình nói láo, ngày mai mình cần phải tự mình đi gặp nhóc con kia! Một màn vừa rồi cả đời nayf mình đã không thể quên được! Ấn tượng quá khắc sâu!”
Tống Tư Bạch cũng biết bạn tốt không thể nào nói dối, quen biết nhiều năm như vậy, chút tín nhiệm cơ bản nhất vẫn có.
Chỉ là, chuyện gì đã xảy ra?
****
Hôm sau.
Thời tiết sáng sủa, sáng sớm ý tá đã tiến vào giúp Tần Lạc thay một bó hoa tươi cắm hoa ở trong bình hoa, trong phòng nhất thời đầy mùi thơm ngát nhẹ nhàng.
“Tần tiểu thư, cô khôi phục thật sự nhanh! Hôm nay mặt trời rất đẹp! Muốn buổi chiều tôi đẩy cô đi dạo vườn hoa bên dưới không?” Ý tá cười tít mắt nói.
Cô ấy là ý tá phụ trách đặc biệt cho khách quý khu vực cao cấp, các phương diện đều dày công tu dưỡng chuyên nghiệp cực kỳ ưu tú, cũng sẽ không ở bên ngoài tùy ý tiết lộ tin tức của người bệnh.
Không nói luyên thuyên là một trong ưu điểm của các cô.
Tần Lạc liếc nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài: “Được! Mỗi ngày ở trong này quả thật buồn bực rất muốn hít thở không khí mới mẻ bên ngoài.”
Hai người mới vừa nói chuyện xong, Hoắc Gia Tinh giống như một làn gió chạy vào: “Chị, sáng sớm nhìn thấy Tiểu Tinh có phải tâm tình tốt lên rất nhiều đúng không?”
Tần Lạc cười tít mắt gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Ánh mắt Hoắc Gia Tinh cười đến híp thành một đường: “Hì hì hôm nay em sẽ không đi đâu, dù sao mỗi ngày ba bận rộn như vậy, cũng không thời gian ở cùng Tiểu Tinh.”
Tần Lạc không nhịn được hỏi: “Mấy ngày nay cha em cũng không ở nhà sao?”
Hoắc Gia Tinh vội vàng tủi thân lên án nói: “Đúng ạ! Mỗi ngày ba đi sớm về trễ, đã mấy ngày em không bóng người rồi.”
Tần Lạc nhíu mày, anh ta không xứng làm ba đi?
Giữa trưa, mới vừa cơm nước xong, khi Tần Lạc chống gậy đi toilet trong lúc vô tình nghe được đối thoại của Mary cùng Tiểu Tinh trên hành lang.
“Tiểu Tinh, thật sự con không muốn nói cho chị Tần Lạc biết chuyện ba con bị bệnh dạ dày tái phát sao?”
“Không cần! Chị lại không thích ba, hơn nũa lần này rõ ràng chỉ trách bản thân ba, chính ba không chú ý đến thân thể, mỗi lần con đều dặn ba đúng giờ ăn cơm.”
“Thật ra ba con cũng là muốn mượn công việc để di dời lực chú ý.”
Trầm mặc một lúc, Mary lại nói thêm: “Những thuốc giảm đau dạ dày này con nhớ mang về cho ba con nhé.”
“Vâng, cám ơn mẹ nuôi.”
“Bé ngoan, còn khách khí với mẹ nuôi như vậy!”
Nghe đến đó, trong lòng Tần Lạc không khỏi có chút áy náy, chẳng lẽ mình biểu hiện quá mức ở trước mặt Tiểu Tinh sao?
Cho nên bé mới có thể nói ra nhõng lời: “Chị gái không thích ba, nên không muốn nói cho chị ấy”?
Đột nhiên, cô có chút đau lòng cho sự hiểu chuyện của Tiểu Tinh.
Về phần người đàn ông kia, trong lòng cô bỗng nhiên nói không nên lời là cảm giác gì, rõ ràng rất hận anh, nhưng anh không đến vướng mắc mình, tự nói với mình nói có nghĩa, cũng bởi vì làm việc quá độ phạm vào bệnh dạ dày.
Tần Lạc bỗng nhiên rất muốn che lỗ tai, cô không muốn nghe đến mấy cái này!
Thêm phiền não cho cô!
Khi Mary với Hoắc Gia Tinh tiến vào, vẻ mặt hai người dường như hoàn toàn không có việc gì, giống như chưa từng nói gì, nhưng thật ra bọn họ đều biết, Tần Lạc đã nghe được.
Đây là đối thoại Đường Triều dạy bọn họ, có thể nói dụng tâm lương khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...