Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp màu vàng xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ rải vào bên trong phòng, ấm áp, rất thích hợp cho giấc ngủ.
Hình như Tần Lạc ngủ trên giường mơ thấy cái gì, chợt khổ sở kêu lên một tiếng, "Đừng!"
Sau đó --
Cô mở choàng mắt nhìn trần nhà, là gian phòng cô quen thuộc, không phải là bên trong cái căn phòng mang phong cách châu Âu như mơ. . . . . .
Trong mơ cô ở tại một căn biệt thự rất xa hoa gần bờ biển, mỗi đêm còn có một người đàn ông tới gian phòng của cô, mặc dù không thấy rõ người đàn ông kia trông như thế nào, nhưng cảm thấy anh rất nguy hiểm. . . . . .
Phi phi phi!
Cô đang suy nghĩ lung tung lộn xộn gì vậy! Không phải là mơ một giấc mông xuân không giải thích được sao?
Tần Lạc gãi gãi mái tóc lộn xộn của mình, vừa mới chuẩn bị rời giường điện thoại di động liền vang lên, là một số xa lạ, cô do dự một hồi lâu mới nhận.
"A lô? Ai vậy?"
"Là Tần tiểu thư Tần Lạc sao? Ta là giám đốc Vu của bộ phận nhân sự ‘Tập đoàn Đế An’, gần đây công ty chúng tôi thiếu một người phiên dịch tinh thông bốn ngôn ngữ anh, pháp ý, Ả rập, có ý muốn mời Tần tiểu thư, không biết mười giờ sáng nayTần tiểu thư có rãnh rổi tới phỏng vấn hay không."
". . . . . ."
Tần Lạc cho là mình nghe lầm, đưa điện thoại di động ra xa một lần nữa, không sai! Không phải là đang nằm mơ!!
Giám đốc Vu không nghe thấy đáp lại không khỏi hỏi lại một lần, "Tần tiểu thư, cô có đang nghe không?"
Tần Lạc vội vàng gật đầu, "Ở đây, mười giờ sáng sao? Nhất định tôi sẽ đi!"
Giám đốc Vu mỉm cười, "Được, chờ Tần tiểu thư đến đây."
Cúp điện thoại, Tần Lạc dùng sức bấu mặt của mình, đau quá! Lại có thể có người thông báo mình đi phỏng vấn? Còn là quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Đế An?
Bỗng dưng, cô nghĩ đến một chuyện, tập đoàn Đế An? Không phải là công ty Hoắc Kỷ Thành sao? Chẳng lẽ anh ta biết hiểu lầm mình nên quyết định phá cách tuyển chọn mình?
Lắc đầu, mặc kệ những thứ này, trước mắt mà nói đối với cô chuyện quan trọng nhất chính là tìm được công việc nuôi sống mình, nếu không cái xe vạy nợ cũng không trả nổi.
****
Nửa giờ sau, Tần Lạc trang điểm hết sức trang nhã, đổi một cái váy công sở màu xám ra cửa, kết quả ở bãi đậu xe thấy được một người cô không muốn nhìn thấy nhất.
Đồng Phỉ Á một thân hàng hiệu Chanel chờ bên cạnh xe jazz của Tần Lạc, cực kỳ không hợp!
Thấy cô ngọt ngào gọi: "Chị, em gọi điện thoại cho chị vẫn không gọi được, làm hại người ta lo lắng gần chết, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chị gặp phải chuyện khó khăn như vậy nên trở về chứ!"
Vẻ mặt Tần Lạc lạnh lùng, cô em gái cùng cha khác mẹ này như Bạch Liên Hoa*, trước người giả bộ so với ai khác cũng thuần khiết và thiện, người sau lại âm hiểm ác độc đến khiến ngươi không tưởng được.
(*) Bạch Liên Hoa: là các em gái tỏ ra ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ ấy.
Cô ta tìm đến mình, chính xác không có chuyện tốt!
"Không cần cô tới làm bộ tốt bụng, tôi rất tốt."
Tần Lạc muốn đẩy cô ta ra chuẩn bị lên xe, lại bị Đồng Phỉ Á chặn lại, "Chị, chị mặc thành ra như vậy là muốn đi phỏng vấn sao? Bây giờ còn có công ty nào dám thuê chị à?"
Giọng nói rõ ràng mỉa mai.
Giọng Tần Lạc lạnh lùng, "Không liên qun tới cô, tránh ra!"
Đồng Phỉ Á nắm chặt cô không thả, "Chị, chị làm gì dữ dội với em như vậy? Em cũng là tốt bụng tới thăm chị một chút."
Tần Lạc nhếch môi mỉa mai nói, "Tốt bụng? Trong đầu Đồng Phỉ Á cô có chủ ý gì đừng cho là tôi không biết? Lần trước ở trên tòa án tôi liền đã nói, tôi và mấy người không còn liên quan!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...