Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Đi sân bay đón khách hàng, sau đó uống trà chiềuvới khách hàng, uống xong trà chiều thìphải sắp xếpbữa tiệc tối, chuyện này đối vớiTần Lạc và Tiểu Kim mới quan trọng nhất.

“Tần Lạc, tính tình Bá Luân tiên sinh rất cẩn thận, yêu cầu phiên dịch cũng rất cao, cô ở lại đợi cần phải kiềm chế chút, lần này chúng ta đến chủ yếu là đảm bảo Bá Luân tiên sinh hài lòng thuận lợi chuyện này, trưởng phòng vui vẻ sẽ khen thưởng chúng ta, tiền thưởng sẽ nhiều hơn...!”

Làm nhân viên kỳ cựu ở công ty, Tiểu Kim thật lòng dặn dò.

Tần Lạc gật đầu: “Tiểu kim, cám ơn cô.”

Tiểu kim ngại ngùng cười cười: “Ai nha! Chúng ta làmphiên dịch, làm nhân viên lâu nămcó thiện chí nói cho cô cũng là điều cần phải làm.”

Tần Lạc nhếch môi mỉm cười, mặc dù mới tiếp xúc vài ngày, có thể nhìn ra tính tình Tiểu Kim tùy tiện ngay thẳng, lăn lội ở trong xã hội lâu như vậy còn có thể thẳng thắn, thật sự là không dễ dàng.

“Tôi nhất định không thể phụ lòng nhắc nhở của cô, lấy tiền thưởng mới là quan trọng nhất!”

“Ha ha... Nhất định vậy!”

...

Tần Lạc nghĩ rằng đối tượng Bá Luân tiên sinh nói chuyện làm ăn chỉ có một hai người, kết quả đến phòng bao ở khách sạn xa hoa Hải Ninh, cô mới biết người đêm nay sẽ rất nhiều...

Mà Tiểu Kim không phải phiên dịch không thể tham gia tiệc tối, một mình cô ngồi cùng một bàn người xa lạ ăn cơm, không muốn quá lúng túng!

Từng người khách có mặt cùng ngồi xuống, Tần Lạc cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn...

Trời ạ!

Có ai có thể giải thích cho cô tại sao tên khốn Hoắc Kỷ Thành kia cũng ở đây?

Anh không chỉ là người cuối cùng có mặt, lại còn được những người khác đứng thẳng nghênh đón, cả đám đều khiêm tốn chào hỏi anh: “Tứ thiếu.”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, chỉ khi liếc mắt về phía Tần Lạc, đáy mắt xẹt qua ý vị, lập tức biến mất không thấy.

Ngay cả Tần Lạc cũng chỉ cảm nhận ánh mắt người đàn ông nhìn về phía mình rất nóng bỏng, khi cô ngước mắt lên, ánh mắt Hoắc Kỷ Thành đã khôi phục thờ ơ lạnh nhạt.


Không có chút nhiệt độ, giống như nước giếng sâu...

Nhưng cô biết, khi anh đối mặt với mình căn bản sẽ không như thế này!

Từ khi anh xuất hiện, trong lòng Tần Lạc nổi trống bất an không yên; ngược lại Hoắc Kỷ Thành nhàn nhã tự đắc.

Vốn bữa tiệc đêm nay anh không muốn đến, nhưng sau khi Trình Sâm đưa Tiểu Tinh trở về nói với anh: “Tiểu thiếu gia nói đêm nay Tần tiểu thư làm việc ởkhách sạn Hải Ninh, đúng lúc buổi sáng hôm qua Tô Minh Xí tiên sinh tự mình gọi điện thoại mời Boss tham gia bữa tiệc tối nay.”

Trình Sâm khom người nói, vừa nói đến nội dung chính.

Chân mày Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch: “Xác định là cùng một bữa tiệc?”

Trình Sâm gật đầu: “Thuộc hạ đã xác nhận, là cùng một bữa tiệc.”

Ngón tay Hoắc Kỷ Thànhkhẽ gõ mặt bàn: “Ngày hôm qua tôi đã từ chối?”

Trình Sâm gật đầu: “Đúng, nhưng nếu bây giờ Boss đồng ý qua đó, nói với Tô Minh Xí tiên sinh sẽ cảm thấy đó là một kinh ngạc lớn đặc biệt.”

Từng câu anh ta nói, khóe môi Hoắc Kỷ Thànhchậm rãi cong lên độ: “Ừ, cậu thông báo ông ta một tiếng.”

Trình Sâm lên tiếng rời đi.

Về tâm tư của Boss, anh ta luôn luôn hiểu rõ nhất. Đây cũng là nguyên nhân anh ta có thể ở bên cạnh làm bạn “Lão hổ” lâu như vậy.

...

“Tứ thiếu, người có hứng thú đi United Arab Emirates đầu tư ngành dầu mỏ sao? Tôi có bản kế hoạch này không tệ, nếu không ngài thử nhìn xem?”

Bá Luân tiên sinh khiêm tốn nói, ông ta nhận được thông báo là Tứ thiếu không tham dự bữa tiệc tối nay, kết quả...

Tần Lạc ngồi ở sau lưng ông ta có chút lúng túng, nhưng thân là nhân viên chuyên nghiệp, cô vẫn phải phiên dịch một chữ không xót thành tiếng Trung.


Sau đó, lễ phép nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành, chờ anh trả lời.

Ngược lại Hoắc Kỷ Thành có thâm ý khác nhìn cô, hai tròng mắt giống như đầm nước muốn nhìn xuyên qua cô, hơn nữa, ánh mắt kiacòntrần trụi mang theo...

Trong lòng Tần Lạc thầm mắng: Tên khốn chết tiệt! Anh là muốn cho tất cả mọi người suy đoán quan hệ bọn họ sao? Ở trường hợp này làm bộ như không biết thì tốt không sao?

Trong lúc này, tất cả những người khác trên bàn đều nín thở, đợi đáp án của Hoắc Tứ thiếu.

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, tiện tay bưng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm: “Nếu bản kế hoạch của Bá Luân tiên sinh có thể hấp dẫn tôi, tôi không ngại đầu tư thêm một hạng mục.”

Anh vừa dứt lời, thì Bá Luân tiên sinh khẩn trương nhìn về phía Tần Lạc, chờ cô phiên dịch.

Tần Lạc bị anh nhìn thiếu chút nữa mắc kẹt rồi...

Dừng một chút, mới phiên dịch ra.

Bá Luân tiên sinh nhất thời vô cùng vui vẻ, lại quang quác nói một đống, đơn giản là bằng lòng trình bản kế hoạch của mình lên...

Mà những người khác đang ngồi cũng chỉ có thể đỏ mắt rồi.

Tô Minh Xí tiên sinh làm chủ nhà bữa tiệc tối nay, trong lòng ông ta còn đang buồn bực không thôi, từ khi nào thì Tứ thiếu nói chuyện trở nên tốt như vậy?

Bọn họ đều không biết là, đêm nay vận khí Bá Luân tiên sinh tốt như vậy, hoàn toàn chỉ vì Tần Lạc làm phiên dịch cho ông ta, Hoắc Kỷ Thành chỉ muốn trao đổi ánh mắt với cô nhiều hơn một ít...

Cái gọi là chọc ghẹo quang minh chính đại, cũng chỉ có Hoắc Kỷ Thành có bản lĩnh cùng năng lực này.

Làm chuyển lời giả, Tần Lạc cảm thấy xấu hổ bội lần, may mà sau khi bữa tiệc bắt đầu thì kết thúc nói chuyện...

Trong bữa tiệc, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành lại chuyển đề tài về phía cô: “Bá Luân tiên sinh vị phiên dịch này không tệ! Dáng vẻ xinh đẹp phát âm cũng tiêu chuẩn...”


Nghe loại “Ca ngợi” thế, Tần Lạc hận không thể đánh Hoắc Kỷ Thành một quyền, đồ con rùa! Anh muốn làm gì?

Đang êm đẹp lôi mình ra để làm gì?

Mọi người ở đây đều là lão hồ ly kinh nghiệm trên thương trường, vừa nghe lời này thì nhận ra ánh mắt Tứ thiếu nhìn Tần Lạc không tầm thường, trên mặt một đám cũng có chút mờ ám..

Bá Luân tiên sinh nghe không hiểu tiếng Trung khó tránh khỏi đem ánh mắt về phía Tần Lạc, Tần Lạc đỏ bừng cả khuôn mặt, lời khích lệ mình này làm sao cô có thể phiên dịch ra miệng được?

Cái tên khốn đáng chết!

Anh nhất định là cố ý!

Tô Minh Xí tiên sinh cười hề hề dùng tiếng Arab không thuần thục giúp Tần Lạc phiên dịch, ông ta với Bá Luân tiên sinh luôn luôn quan hệ tốt, cho nên cũng biết một ít tiếng Arab đơn giản...

Bá Luân tiên sinh vừa nghe, lập tức lộ ra ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ, liên thanh tán dương: “Tần tiểu thư quả thật rất đẹp! Hơn nữanăng lực vô cùng chuyên nghiệp!”

Mặc dù ông ta nói tiếng Arab, nhưng Hoắc Kỷ Thành qua nét mặt của ông ta cũng có thể đoán được ông ta nói cái gì.

Nhưng anh lại cứ nhìn về phía Tần Lạc, lại còn nghiêm trang nói: “Tần tiểu thư, phiền cô phiên dịch một chút.”

Tần Lạc: “...”

Thật sự hận không thể lấy cái chén trước mặt đập tới...

Nhưng cô nhất định phải chịu đựng.

Nếu không thì, sẽ không có khoản tiền thưởngmà Tiểu Kim nhớ...

Cô hít một hơi thật sâu, nói đang làm việc, không cần chấp nhặt với tên khốn Hoắc Kỷ Thành kia.

Lập tức mỉm cười đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi toilet.”

Sau đó, cũng không quay đầu lại cầm lấy túi sách đi ra ngoài.

Cô không biết là, ánh mắt Hoắc Kỷ Thành vẫn dõi theo bóng lưng cô, một màn này bị những người khác ở đây thấy được.


****

Trong Toilet.

Tần Lạc lấy tay vốc nước lạnh, sau đó vỗ vỗ mặt, cũng không biết là bên trong phòng quá nóng hay thế nào, cô cảm thấy hai gò má mình đặc biệt đỏ...

Thật sự là gặp quỷ!

Vừa về đến thì đụng đến Hoắc Kỷ Thành, còn làm việc trên bữa tiệc.

Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp!

Cô không muốn trở về phòng nhanh như vậy, dù sao trọng tâm đề tài những người đó nói chuyện cô cũng không muốn nghe, hơn nữa không khí nặng nề bên trong, bí bách.

Năm phút sau, cô mới vừa đi đến một góc rẽ đã bị người kéo lại.

“Này! Anh làm gì vậy?”

Lôi kéo cô bước đitừ đầu Hoắc Kỷ Thành không quan tâm phản ứng của cô, mãi đến vào ban công nhỏ bên cạnh, sau khi đóng cửa lại, chỉ còn lại hai người bọn họ ở cùng một chỗ.

Tần Lạc tức giận hất tay anh ra: “Hoắc Kỷ Thành, anh không nên được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn cô, hình như đáy mắt có tối tăm chi khí, “Công việc mới của em là đi công tác khắp nơi cùng tất cả đàn ông trên thế giới sao?”

Lời này rất có nghĩa khác.

Tần Lạc lạnh lùng liếc anh: “Có quan hệ gì với anh sao?”

MD! Nói cái gì đi công tác khắp nơi cùng tất cả đàn ông trên thế giới? Từ miệng tên khốn này nói ra thì khó nghe vậy! Công việc phiên dịch bị anh nói ra ngược lại như là

Hoắc Kỷ Thành bị cô hỏi lại càng căm tức, trong lồng ngực như có lửa giận cuồn cuộn vô tận, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt lấy anh.

“Em là mẹ của con anh, em nói có quan hệ với anh không?”

Giọng Tần Lạc lạnh nhạt: “Vậy cũng chỉ là có quan hệ với con trai của anh, xin không cần cảm thấybản thân tốt đẹp mà dính líu quan hệ lung tung!”

“Còn có, chó ngoan không cản đường!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui