Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Thời điểm Thiên Thu tỉnh lại thì thấy mình đã ở bệnh viện, bên ngoài trời đã tối, bụng vẫn hơi đau nhưng cũng tạm giảm bớt rồi. Nàng mở to mắt, ánh mắt đầu tiên chính là tìm kiếm Lâm Hạ, không làm nàng thất vọng, Lâm Hạ quả thật đang ở mép giường bệnh trông coi mình. Sinh bệnh lần nữa nhất định tạo thêm không ít phiền toái cho Lâm Hạ, nàng cảm thấy thật ngượng ngùng nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, thời điểm lần nữa nhìn thấy đối phương, tâm nàng vẫn là cực kì hạnh phúc.

Thời điểm Thiên Thu mở to mắt, Lâm Hạ liền biết người kia đã tỉnh.

“Xin lỗi, lại tạo thêm rắc rối cho cô.” Nhìn Lâm Hạ bày ra biểu tình ngưng trọng ngồi cạnh mình, Thiên Thu có chút bất an, nói xin lỗi.

“Đúng là cô đã tạo thêm cho tôi không ít phiền toái.” Lâm Hạ hiển nhiên không chút khách khí đáp lời.

“Thực xin lỗi……” Thiên Thu nghe Lâm Hạ nói như vậy, sắc mặt hơi trắng, lại lần nữa xin lỗi.

“Kể từ lần viêm dạ dày lúc trước, chưa đến hai mươi ngày, cô lại lần nữa vào bệnh viện, cô nghiện nằm viện rồi sao? Hay là muốn tìm đường chết cho tôi xem?” Lâm Hạ nghiêm khắc chất vấn, nàng phiền nhất mấy người không biết quý trọng thân thể như thế này.


“Tôi……” Thiên Thu vốn định giải thích điều gì, lại nói không ra, kỳ thực Lâm Hạ ít nhiều có chọc trúng tâm tư mà nàng vốn cũng chưa nhận thấy được, nàng dày vò bản thân như vậy, không đơn thuần chỉ vì tâm tính khoảng thời gian này, mà mặt khác, sau lần đầu tiên Lâm Hạ tới chiếu cố mình bị bệnh, một Lâm Hạ tri kỷ cùng ấm áp như vậy liền làm cho nàng quyến luyến, làm nàng nhịn không được muốn giữ lại hơi ấm kia. Nàng cũng không còn suy nghĩ nhiều như trước, chỉ là mặc kệ bản thân tùy hứng, không ngờ mình lại chọc Lâm Hạ phản cảm, nàng vừa áy náy vừa khó chịu.

“Về sau, tôi sẽ không bao giờ tạo thêm phiền toái cho cô.” Thiên Thu hạ giọng, nàng tính sau khi khỏi bệnh sẽ từ chức, vì nếu còn làm ở công ty, mỗi ngày nhìn đến Lâm Hạ, Lâm Hạ sẽ trở thành vũng lầy mà bản thân vĩnh viễn đều không vượt qua được, nàng chỉ có thể trốn tránh lựa chọn xa rời, thời gian lâu dài, có lẽ liền qua.

Lâm Hạ thật sự có chút tức giận, loại tức giận này kỳ thực vi diệu vô cùng, nếu chỉ đơn thuần là chán ghét Thiên Thu tạo thêm cho mình rắc rối thì nàng cũng không đến mức phẫn nộ như vậy. Bất quá nhìn Thiên Thu chẳng chút sinh lực, nàng liền tức giận, mà tức nhất chính là, nàng lại có thể lo lắng cho Thiên Thu đến thế, bởi vì để tâm nên mới phẫn nộ khi đối phương không biết quý trọng sức khỏe, đủ loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau, nàng đương nhiên sẽ không cho Thiên Thu sắc mặt tốt. Chẳng qua nhìn bộ dáng Thiên Thu chán nản như cũ, thật giống như cây cỏ sắp chết héo ven đường, vừa đáng thương vừa bất lực, Lâm Hạ không đành lòng tiếp tục dẫm đạp lên.

“Thân thể là của cô, cô không quý trọng thì ai sẽ thay cô trân trọng nó?” Lâm Hạ đè xuống phẫn nộ trong lòng, mềm giọng nói tiếp.

“Lâm Hạ, cô đang quan tâm tôi, hay chỉ đơn thuần sợ tôi về sau lại tạo cho cô thêm phiền toái?” Giờ phút này Thiên Thu sợ hãi bản thân sẽ tự suy diễn, mỗi lần cảm giác mình có một chút hy vọng, sau đó hy vọng này giống như chồi non mới mọc bị bẻ gãy dễ dàng, rồi lại mọc ra, vòng đi vòng lại, chi bằng lập tức nhổ tận gốc.

“Cô nói xem?” Lâm Hạ hỏi lại, lúc trước, tâm nàng còn chưa có đáp án, hôm nay nhìn Thiên Thu ngã vào lòng mình, câu trả lời cũng dần dần xuất hiện, nhưng nội tâm nàng lại có một chút cảm giác không thể diễn đạt, luôn cảm thấy sau lưng bị bàn tay vô hình nào đó đẩy chệch khỏi quỹ đạo nguyên bản, nàng vốn là muốn trở lại quỹ đạo ban đầu nhưng làm thế nào cũng không thành công. Lâm Hạ biết, chuyện đã xảy ra thì thật sự không dễ phủi sạch, thậm chí còn sinh ra ảnh hưởng, mà nàng cũng cần phải tiếp nhận kết quả.

“Tôi không biết, bất kể cô nói gì, làm gì, tôi đều sẽ nghĩ nhiều, hiểu lầm nhiều hơn, cho nên hiện tại tôi chỉ có thể nói với bản thân, nếu chưa có được đáp án rõ ràng thì đừng liên tưởng, miễn cho hiểu lầm ý tứ của cô……” Thiên Thu nghĩ, nếu mình quyết định từ chức, về sau có lẽ sẽ không còn gặp lại Lâm Hạ, như vậy hết thảy những lời muốn nói mà không dám nói, hoặc muốn biết thì vẫn nên bày tỏ hết ra, bằng bất cứ giá nào.

Lâm Hạ phát hiện Thiên Thu bỗng trở nên có chút hùng hổ doạ người, xem ra Thiên Thu cũng không phải hoàn toàn hèn yếu mà vẫn có chút cứng cỏi, kỳ thật Thiên Thu như vậy so với sự cẩn trọng trước kia, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

“Nếu không có giấc mộng kia, tôi nhiều nhất là nhờ người đưa cô tới bệnh viện, tôi tuyệt đối sẽ không ở lại nơi này.” Nếu không gặp giấc mộng đó, quan hệ giữa các nàng chỉ là cấp trên cấp dưới như cũ.

Thiên Thu nghe vậy, nội tâm có chút lộp bộp.

“Vậy cô thích nữ xứng trong mộng sao?” Thiên Thu hỏi, cảm giác trái tim đều mau nhảy ra khỏi họng.


“Một người sớm chiều ở chung nửa năm với cô, bất kể là loại tình cảm gì, có chút tình cảm không phải cũng rất bình thường sao?” Lúc Lâm Hạ nói đến câu 'sớm chiều ở chung', giọng điệu liền hơi mất tự nhiên một chút, bởi vì quãng thời gian nửa năm kia chính là hết sức thân mật, nhắc đến đương nhiên sẽ gợi lên liên tưởng nào đó.

“À.” Đối với đáp án này, Thiên Thu hơi thất vọng, cũng lại có chút mừng thầm, thất vọng bởi vì đáp án này không phải điều mình muốn nghe nhất, mà mừng thầm cùng vui vẻ, là vì Lâm Hạ không phải không có tình cảm gì với mình, bất kể là loại tình cảm nào, ít nhất Lâm Hạ cũng quan tâm đến mình rồi, cho nên tâm nàng giống như con quay, xoay một vòng lớn lại về chỗ cũ, vậy rốt cuộc có nên từ chức nữa không? Tổng thể mà nói, tâm cảnh của nàng vẫn là tích cực, tuy rằng vẫn là vô cùng rối rắm.

“Cô không quan tâm chút nào đến thân thể mình sao?” Lâm Hạ nói, từ lúc Thiên Thu tỉnh lại, vẫn chưa hỏi về bệnh tình.

“Thân thể tôi sao vậy?” Thiên Thu lúc này mới hỏi, thời điểm thất tình vốn luôn dễ dàng không còn gì luyến tiếc, hiện giờ tâm trạng tốt hơn một chút, mong muốn sinh tồn mới sống lại.

“Dạ dày thủng, cũng may không quá nghiêm trọng, nghiêm trọng chút nữa liền phải động dao kéo.” Lâm Hạ tức giận nói.

“Ồ.” Thiên Thu chột dạ lên tiếng, nàng dĩ nhiên biết, đây đều là chính mình gây ra.

Sau đó Thiên Thu nằm viện năm sáu ngày, trên cơ bản đều là Lâm Hạ chăm sóc. Tuy Lâm Hạ thỉnh thoảng bày ra biểu tình trách mắng Thiên Thu, nhưng mấy ngày này tựa như trở về thời điểm ở chung trong mộng, Thiên Thu vẫn là cảm thấy vui vẻ, cảm thấy đáng giá khi bị bệnh lần này, tuy vậy nàng một chút cũng không dám biểu lộ tâm tư.


Thời điểm ngày thứ sáu xuất viện, Lâm Hạ đến đón Thiên Thu.

Lúc đi đến lầu dưới tiểu khu, Thiên Thu lại lần nữa nói cảm ơn, lưu luyến không rời bước xuống xe của Lâm Hạ, nàng hận mình không thể bệnh lâu hơn một ít, bất quá nàng biết căn bản chuyện này không thực tế, hơn nữa cũng quá ích kỷ. Lâm Hạ vì chăm sóc mình mà chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty, thật sự rất vất vả, mình không thể suy nghĩ ích kỷ như thế.

Bước chân Thiên Thu nặng nề đi đến cánh cửa tiểu khu, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Hạ.

Lâm Hạ nhìn bóng lưng đối phương, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, nàng cảm giác được Thiên Thu giống như rất luyến tiếc mình, vì vậy sau khi nàng thở dài một cái, liền gọi Thiên Thu lại.

“Thiên Thu, cô lên lầu lấy đồ dùng cần thiết đi, một hai tháng tới đến nhà tôi ở, miễn cho cô tiếp tục dày vò tự tìm đường chết.” Lâm Hạ đương nhiên biết ý nghĩa mấy câu này là gì, tuy vậy nội tâm vẫn có một chút mất tự nhiên khó mà nói rõ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui