“Ừm, tôi muốn trở về.” Thiên Thu vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ lựa chọn lưu lại, chẳng qua khi tưởng tượng đến Lâm Hạ rời đi, mình sẽ vĩnh viễn không gặp được Lâm Hạ nữa, liền cảm thấy bản thân không cách nào tiếp nhận kết quả này, nàng nghĩ, nếu thế giới này mất đi Lâm Hạ, sẽ trở nên vô cùng cô độc.
“Nữ xứng, cô có thể cân nhắc một chút muốn ở lại hay không, sau khi nữ chủ rời khỏi, cô liền có thể trở thành nữ chủ. Hậu cung vốn thuộc về nữ chủ cũng có thể biến thành hậu cung của cô, bọn họ đều sẽ chung thủy yêu cô.” Hệ thống tận tình khuyên bảo dụ dỗ.
“Lâm Hạ nói đúng, tôi không nên trốn tránh hiện thực, sa vào thế giới giả dối.” Nếu là trước kia nàng chưa yêu Lâm Hạ, nàng nhất định sẽ cao hứng thay nữ chủ nhận lấy một đám mỹ nam, đó là lý tưởng khi bản thân vừa tới thế giới này. Nhưng hiện tại bởi vì yêu Lâm Hạ, đám mỹ nam với nàng liền chẳng còn có lực hấp dẫn. Hơn nữa nửa năm qua, cùng Lâm Hạ sớm chiều ở chung, sự tồn tại của Lâm Hạ thật giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở hết thảy nơi này đều là giả dối, làm cho nàng cũng dần có thói quen xem tất cả mọi người ở đây thành NPC. Hơn nữa chuyện quan trọng nhất, không ai có thể thoát khỏi hiện thực mà trốn trong thế giới giả dối, Thiên Thu cũng không muốn để lại cho Lâm Hạ hình tượng như vậy, nàng hy vọng mình ở trong cảm nhận của Lâm Hạ sẽ có chút đặc biệt, dù chỉ là vầng sáng yếu ớt thì cũng vẫn là ánh sáng.
“Cô chắc chắn?” Hệ thống hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắn.” Thiên Thu nghĩ thầm, nếu mình còn nhớ rõ thế giới này, còn thích Lâm Hạ, tuyệt đối sẽ mong muốn bản thân có thể sống ở thế giới của Lâm Hạ. Thời điểm thích một người, sẽ muốn dùng hết khả năng để gặp nàng, dõi theo nàng, hơn nữa cả hai còn ở cùng một công ty, cho dù trở lại thế giới thực, mình vẫn có thể ở nơi xa yên lặng nhìn nàng.
Giấc mộng đẹp thì vẫn sẽ có một ngày tỉnh dậy, Thiên Thu biết, bản thân cần phải tiếp nhận hiện thực.
Lâm Hạ nhìn về phía nữ xứng, mình lựa chọn trở về hiện thực là chuyện hết sức hợp lý, dù sao thì ở thế giới thực, nàng vẫn có cảm giác kiêu ngạo khi bản thân ưu tú vô cùng. Mà nữ xứng trở về hiện thực liền phải xé bỏ lớp mặt nạ bạch phú mỹ, đối diện bản ngã bình phàm không như ý nguyện, xác thật cần dũng khí cực lớn. Lâm Hạ vốn không có nhiều chờ mong đối với nữ xứng, đột nhiên hình tượng của nữ xứng được nâng lên một tầm cao, điều này thực sự khiến nàng bất ngờ.
“Nữ chủ, hiện tại chuẩn bị khởi động hệ thống đưa ngài trở về, chuẩn bị tốt chưa?” Hệ thống hỏi Lâm Hạ.
“Đã chuẩn bị tốt.” Lâm Hạ gật đầu, ở khoảnh khắc cuối cùng trước khi rời đi, nàng quay đầu liếc Thiên Thu một cái.
Thiên Thu nhìn Lâm Hạ tựa như hình chiếu biến mất trong nháy mắt, nhịn không được rơi lệ.
“Nữ xứng, ngài cũng chuẩn bị tốt chưa?” Hệ thống dùng thanh âm vô cùng tiếc nuối hỏi.
Thiên Thu gật đầu, sau đó cảm giác có một chùm tia sáng dị thường mãnh liệt phóng tới, nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, thời điểm Thiên Thu tỉnh dậy thì trời đã sáng, nàng phát hiện trong tay mình vẫn cầm di động, di động còn đang sạc, pin đã đầy. Thiên Thu sờ khóe mắt, còn có chút nước mắt lưu lại, nhìn thế giới hiện thực hết thảy quen thuộc như vậy, nàng nhanh chóng mở điện thoại ra, thịt văn lúc ấy đang xem cũng đều còn đó, tất cả đều như thường, tựa hồ thật sự chỉ là một giấc mộng trường kỳ mỹ lệ, trong mộng trải qua ghen ghét Lâm Hạ, lại cũng ở trong mộng yêu thương nàng. Giờ phút này, Thiên Thu cảm giác trong lòng có loại buồn rầu cực kì cường liệt, nghĩ đến Lâm Hạ, trái tim lại nhịn không được hơi hơi phát đau.
Thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao? Thiên Thu cũng không chắc chắn, nếu chỉ là giấc mộng, vậy ước chừng cũng kéo dài nửa năm, nàng còn nhớ rõ hết thảy mọi thứ trong mộng, quá chân thật, cũng quá đầy đủ. Còn nếu không phải mộng, thì đó là gì chứ?
Thiên Thu không kịp nghĩ lại tất cả mọi chuyện, bởi vì đồng hồ báo thức đã vang lên, nhắc nhở nàng nên rời giường đi làm. Chẳng qua giờ phút này, Thiên Thu không có tâm tình công tác gì cả, mà hiện tại nàng cảm giác như thất tình, như thời điểm biết các nam thần có bạn gái, bất cứ chuyện gì cũng chẳng thể khơi lên hứng thú cho nàng. Ngay lúc Thiên Thu cân nhắc muốn gọi điện tới công ty xin nghỉ phép không, nàng lại nghĩ đến Lâm Hạ, lập tức tinh thần dâng cao chót vót. Nàng không biết Lâm Hạ có thật sự đi vào thế giới kia không, nhưng giờ phút này, nàng cực kì khát vọng muốn nhìn thấy Lâm Hạ.
Vì vậy vốn vẫn còn lười nhác không chút động lực nằm ì trên giường, Thiên Thu lập tức rời giường, chạy vào phòng tắm rửa mặt, nhìn diện mạo vô cùng bình phàm trong gương, còn có dáng vẻ quê mùa, nàng đối với tự ti bản thân đạt tới trình độ mãnh liệt trước giờ chưa từng có.
Thời điểm Lâm Hạ tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà, đầu có hơi nhức nhưng không nghiêm trọng lắm. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, nàng xác định mình thật sự đã trở lại. Lâm Hạ lập tức nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới trôi qua mười tiếng, tựa như ngủ một hồi vậy, giống giấc mộng hoang đường đến cực điểm mà cũng không giống giấc mộng, làm gì có giấc mơ nào lâu dài và chân thật đến vậy chứ, nhưng nếu không phải mộng, hết thảy đều khó mà giải thích, hết thảy đều quá mức làm người ta không thể tưởng tượng.
Lâm Hạ suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra kết quả, bất quá nàng hiểu, không cần biết đó có phải mộng hay không, nàng cần đem chuyện này tung ra khỏi đầu, đừng để nó quấy nhiễu bản thân. Sau khi quyết định xong xuôi, nàng lập tức rời giường tắm rửa, trang điểm thập phần tinh tế, sau đó lái xe đến công ty.
Chẳng qua thời điểm lái xe, trong đầu Lâm Hạ vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng bị nàng xem là giấc mộng đó, mộng dài đến nửa năm, cũng không phải nháy mắt là có thể quên được.
Thiên Thu ra cửa, thật vất vả chen chúc lên xe buýt công cộng, không có chỗ ngồi, bị đẩy tới đẩy lui, hiện thực cực khổ làm cho nàng nhịn không được nhớ tới thế giới trong mơ, nghĩ đến cuộc sống nửa năm sung sướng tựa thần tiên, Thiên Thu không khỏi thở dài một cái, đây mới là thế giới chân thật!
Vất vả đi vào công ty, nàng liền nhìn thấy Lâm Hạ lái xe ngang qua mình, sườn mặt mỹ lệ tinh xảo chợt lóe mà qua, khiến cho nội tâm Thiên Thu lộp bộp một chút, loại cảm giác này thật giống như lần đầu tiên yêu thầm nam thần, tâm loạn thành một đoàn, nàng không tự chủ được vội bước theo xe của Lâm Hạ nhưng cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ có thể nhìn Lâm Hạ chậm rãi lái xe vào gara công ty.
Thiên Thu quẹt thẻ qua cổng công ty, sau đó đến chờ thang máy.
Đại khái hai ba phút sau, cửa thang máy mở ra, Thiên Thu liền nhìn thấy Lâm Hạ ở trong thang máy đi lên từ gara ngầm, đột nhiên không kịp phòng bị, mặt đối mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...