Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Lâm Hạ nghe nữ xứng hình dung bản thân như vậy, liền biết nữ xứng ở thế giới thực bình phàm cùng không được như ý cỡ nào. Lâm Hạ nghĩ, mình có thật sự nguyện ý đi kết bạn với nữ xứng bình phàm, thậm chí có chút tự ti như vậy hay không, nàng hoàn toàn không chắc. Nàng cảm thấy nếu chỉ là xuất phát từ thương hại thì quá mức giả mù sa mưa, nếu vậy, hà tất phải nhất quyết vạch trần mặt thật của nữ xứng làm gì? Cho nên Lâm Hạ trầm mặc một lát, cũng không tiếp tục truy vấn.

“Nếu là bình phàm, cũng nên hỏi một chút xem bản thân mình đã đủ nỗ lực hay chưa?” Mặc dù Lâm Hạ không hỏi tiếp về thân phận thật của Thiên Thu, nhưng là làm người đứng xem, nàng vẫn nhịn không được đưa ra thiện ý. Lâm Hạ vẫn luôn nghĩ, không đủ ưu tú là bởi vì không đủ nỗ lực.

“Đương nhiên đã từng cố gắng, nhưng dùng hết toàn bộ sức lực lại chỉ có thể đạt tới tiêu chuẩn mà người khác ung dung cũng đạt được, cô phải biết rằng, người có chút thiên phú bẩm sinh chính là bất bình đẳng.” Thiên Thu cười khổ nói, nỗ lực rồi mà vẫn không đạt được, mới cảm thấy tuyệt vọng, tựa như có một bài post độc kê thang từng nói, nỗ lực không nhất định có kết quả, nhưng là nỗ lực nhất định vô cùng cực nhọc, còn phóng túng lại rất nhẹ nhàng. Bất quá nàng ở thế giới hiện thực vẫn không dám thả lỏng, chỉ có ở thế giới này, nàng mới dám không kiêng nể gì phóng túng.

“Có lẽ chị còn chưa tìm được sở trường của mình.” Lâm Hạ thừa nhận mỗi người đều có tư chất riêng biệt, nhưng cho dù một người xét tổng thể đều bình thường cũng không phải tất cả thiên phú đều 60 điểm, nhất định có một phương diện nào đó đạt tới 80 điểm, chuyện nữ xứng phải làm chính là tìm kiếm phần 80 điểm kia, sau đó chăm chỉ nỗ lực.

“Thật đúng là tôi không biết thiên phú của mình ở chỗ nào nữa, tôi và cô ở một chỗ cũng hơn nửa năm, cô thấy tôi có ưu điểm gì?” Thiên Thu không cảm thấy mình có sở trường nào cả, cõi lòng ngập tràn kỳ vọng nhìn về phía Lâm Hạ, nàng hy vọng Lâm Hạ có thể nhìn ra ưu điểm mà bản thân chưa biết đến, cũng hy vọng mình ở trong cảm nhận của Lâm Hạ không phải là không có điểm tốt nào.

Lâm Hạ bị hỏi như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, bàn về ưu điểm của nữ xứng thật đúng là khó mà nói, tựa hồ nữ xứng không có điểm tốt gì quá rõ ràng để nàng lập tức có thể kể ra. Chỉ cảm giác điểm tốt đó quá mức chung chung, trong lúc nhất thời không dễ khái quát, tựa hồ ưu điểm của người khác thì giống như hạt gạo, từng hạt rõ ràng, còn ưu điểm của nữ xứng tựa như cháo bột, dính thành một cục chẳng phân biệt rõ, nhưng không thể nói không có.


Thiên Thu thấy Lâm Hạ thật lâu không trả lời, tưởng rằng đối phương cũng không tìm thấy chút ưu điểm gì của mình, thần sắc nàng ảm đạm, quả nhiên mình không có điểm nào đáng khen.

Lâm Hạ thấy dáng vẻ nữ xứng uể oải liền biết nàng hiểu lầm ý mình, vì tránh cho nữ xứng tiếp tục chán nản, Lâm Hạ nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất liệt kê ra điểm tốt của nữ xứng có thể kể đến.

“Chị rất thiện lương, tính cách cũng không tồi.” Lâm Hạ bổ cứu.

Giờ phút này, mấy câu người tốt tính cách tốt, nghe vào tai Thiên Thu cũng không khiến tâm tình nàng vui vẻ, thật giống như thời điểm tỏ tình lại bị cự tuyệt, sau đó được phát thẻ người tốt, có lẽ Lâm Hạ thật sự không tìm ra ưu điểm nên mới ban phát chứng nhận người tốt cho mình.

“Đã khuya, đi ngủ thôi.” Thiên Thu không muốn tiếp tục đề tài sẽ chỉ làm mình tự mất mặt này nữa.


Lâm Hạ vốn dĩ còn muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chẳng qua nàng cũng không lập tức đi ngủ mà đắm chìm vào hồi ức nửa năm cùng một chỗ với nữ xứng, cố gắng ở trong cháo bột phân biệt ra hạt gạo. Trước mắt có thể tương đối rõ ràng nữ xứng thiện lương, tính cách cũng tương đối tốt, bất quá như vậy lại không thể tính là ưu điểm đầy đủ, về phương diện khác, nữ xứng có vẻ khá thiếu chủ kiến. Còn nữa, chính là tương đối háo sắc, trên giường tương đối có tinh thần phục vụ, 'kỹ thuật lái xe' không tồi, thích ăn, nhát gan sợ phiền phức, tính tình hoạt bát nhưng ưu điểm quả thực lại không nổi bật, bất quá tụ chung một chỗ cũng không làm người ta chán ghét quá nhiều, chẳng hiểu vì sao còn có chút đáng yêu. Lâm Hạ không chắc hiện giờ mình không ghét nữ xứng có phải bởi ngoại hình xinh đẹp của nữ xứng hay không, nếu đổi thành dáng vẻ vừa béo vừa lùn, hình tượng quê mùa giản dị thì cảm giác có còn là như vậy nữa không? Chưa thấy qua gương mặt thật sự của nữ xứng, Lâm Hạ chẳng có cách nào xác định. Mang theo suy nghĩ này trong đầu, Lâm Hạ qua thật lâu mới rơi vào giấc ngủ.

Thiên Thu mãi chưa ngủ nổi, dù vẫn luôn nhắm mắt nhưng lại không ngủ được, nàng rất ít khi mất ngủ, thậm chí rất ít khi suy nghĩ những chuyện tiêu cực. Bởi bản thân gặp quá nhiều thứ trái ý mình cho nên nàng quen đè xuống đáy lòng hết thảy cảm xúc tiêu cực, sau đó niêm phong từng tầng một, như vậy nàng mới có thể sống vui vẻ, cho dù bản thân không tốt cũng sẽ có một bộ quy tắc sinh tồn riêng. Nàng cảm thấy mình đôi khi rất giống con gián, có được năng lực tự phục hồi mạnh mẽ. Thiên Thu nghĩ thầm, có lẽ có một ngày, ở trong lòng mình thì Lâm Hạ cũng sẽ bị một tầng lại một tầng giấy dán lên niêm phong, tựa như rất nhiều nam thần nàng từng thầm thương trộm nhớ. Bất quá hiện tại nàng biết, năng lực phục hồi mạnh mẽ ở một khắc này đều là không có hiệu quả, khổ sở, luyến tiếc, tuyệt vọng, không biết làm sao, đối với tương lai, nàng cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt. Ngày mai Lâm Hạ liền rời khỏi thế giới này, vậy còn bản thân mình?

Vốn dĩ ban đêm mất ngủ thì thời gian giống như sẽ rất lâu dài, nhưng giờ phút này, đồng hồ nhích từng chút từng chút một, phía chân trời dần dần hửng sáng, Thiên Thu cũng chưa từng có cảm giác thời gian trôi nhanh đến như vậy.

Các nàng thực ăn ý cùng nhau ăn bữa sáng cuối cùng, trong lúc đó cả hai đều không nói chuyện, đều cảm giác được một loại nặng nề chẳng biết vì sao tồn tại trong không khí.

“Bây giờ, cô có thể rời đi.” Ăn qua điểm tâm rồi cùng nhau trở về phòng, Thiên Thu chủ động nói.


“Cảm ơn chị.” Đối với nữ xứng tuân thủ hứa hẹn, Lâm Hạ là từ đáy lòng cảm ơn, mặc dù lúc trước nữ xứng hại mình bị nhốt ở đây nhưng giờ khắc này, đều đã chẳng còn quan trọng.

Thiên Thu lắc đầu, nàng nhìn Lâm Hạ liền nhịn không được đỏ bừng hốc mắt, người con gái mà mình chân chính tiếp xúc rồi yêu thương, về sau quả thật giống như mây bay trên bầu trời, như hạt bụi dưới lòng đất, chẳng còn giao điểm, nghĩ đến đây, Thiên Thu nhịn không được chua xót cùng khó chịu.

“Chị hãy bảo trọng.” Lâm Hạ nghĩ nữ xứng nhất định sẽ chọn ở lại thế giới này, kỳ thực nàng từng đặt mình vào vị trí nữ xứng rồi tự hỏi, nếu mình bình phàm như đối phương, ở thế giới thực không được như ý thì việc lựa chọn trốn tránh, ở lại thế giới này cũng là có thể lý giải. Nhìn đôi mắt nữ xứng hồng hồng, tại khoảnh khắc sắp sửa chia ly, Lâm Hạ phát hiện nàng cũng có chút thương cảm, cũng có rất nhiều luyến tiếc.

“Ừm, cô cũng bảo trọng.” Thiên Thu nghẹn ngào trả lời.

“Nữ chủ, ngài chắc chắn muốn rời khỏi thế giới này, trở lại thế giới nguyên bản sao?”

“Nữ xứng, ngài thật sự đồng ý để nữ chủ rời đi nơi này, để nàng trở về thế giới của mình sao?” Hệ thống của nữ chủ lẫn nữ xứng đồng thời xuất hiện giao diện.

Lúc này, Lâm Hạ cùng Thiên Thu mới lần đầu tiên nhìn thấy hệ thống.


Lâm Hạ liếc Thiên Thu một cái, sau đó ấn xuống nút xác định.

Thiên Thu cũng nhìn người kia, đầy mặt nước mắt, cũng nhấn nút xác định.

“Tôi cũng có thể trở về hay không?” Sau khi nhấn nút, Thiên Thu bỗng nhiên hỏi hệ thống bên mình.

“Cái gì? Nữ xứng đại nhân, ngài cũng muốn trở về?” Hệ thống hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên gọi Thiên Thu là nữ xứng đại nhân, hiển nhiên không hy vọng nàng rời khỏi thế giới này.

Lâm Hạ nghe vậy, cũng thập phần kinh ngạc, lại lần nữa nhìn về phía Thiên Thu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui