[14]
Sau tất cả, hóa ra tôi vẫn sợ chết.
Cho tới nay, tôi luôn không ngừng mà ám chỉ bản thân mình, không bằng chết đi cho xong.
Sống không ra sống, luôn lo sợ mọi thứ, vậy không bằng chết đi.
Nhưng mà, khi tôi được gặp lại Lâu Nguy, rốt cục tôi nhận ra rằng tôi thực sự vẫn muốn sống.
Muốn sống vì Lâu Nguy.
Tôi vẫn muốn tiếp tục ôm hắn, lắng nghe nhịp tim hắn, nghe hắn kể những câu chuyện cổ tích kì quái, nghe những lời yêu thương bên tai của chỉ dành cho tôi của hắn, nghe hắn cam đoan rằng trong tương lai, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi một lần nào nữa.
Tôi không ngừng sợ hãi mà xụi lơ trong lồng ngực Lâu Nguy, bàn tay siết chặt lấy góc áo hắn.
Tôi không nhớ mình đã nói gì với Lâu Nguy vào lúc đó, nhưng lúc ấy, hắn chính là vị cứu tinh của tôi, hắn đã kéo tôi ra khỏi đầm lầy.
Hắn là nhánh cỏ cứu mạng tôi, tôi phải nắm lấy thật chặt, không thể buông ra lần nữa.
Có lẽ vì tôi đáng thương, hoặc vì trong lòng Lâu Nguy vẫn còn có tôi, sau ngày hôm đó, hắn không rời đi nữa, thậm chí không đi làm, cứ ở nhà với tôi mấy ngày liền.
Lâu Nguy không hỏi tôi tại sao một người đàn ông lại lại ở trong nhà tôi, hắn không hỏi gì, không trách móc, chỉ càng dốc lòng chăm sóc, an ủi tôi.
Tôi biết mình như vậy rất quá đáng nhưng tôi vẫn nhân cơ hội này níu kéo không muốn hắn chia tay.
Lâu Nguy đồng ý mà không hề suy nghĩ, điều này khiến tôi cảm thấy hắn vẫn yêu tôi, chỉ cần sau này tôi không còn “lên cơn điên”, thì hắn có thể luôn ở bên tôi.
“Lên cơn điên”
Tôi thực sự có chút khổ sở khi nghĩ đến từ này.
Trong mắt người khác, tôi vẫn nghi thần nghi quỷ vì một kẻ không tồn tại, nhưng chỉ có tôi biết, kẻ đó nhất định tồn tại.
Sau chuyện của Lý Hán Đường, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải người thuê trọ này là kẻ đang theo dõi tôi hay không.
Hắn đem tới cho tôi cảm giác quá quen thuộc, nhưng ta không thể nào nhớ ra được đã từng gặp qua hắn ở nơi nào
Quan trọng hơn là, cảm giác quen thuộc mãnh liệt đến mức tôi thậm chí cảm thấy rằng chúng tôi đã sống với nhau nhiều năm, hắn hầu như không nói chuyện với tôi, nhưng tôi có thể hình dung ra thần thái và ngữ điệu của hắn.
Cảm giác khi hắn vọt vào nhà tắm bóp cổ tôi cũng cực kì quen thuộc, cặp mắt khiến tôi không rét mà run.
Lý Hán Đường.
Khi người này nhìn tôi, trong mắt hắn dường như có tia lạnh lẽo khiến tôi run lên trong mùa hè nắng chói.
Nhưng tôi nghĩ muốn điên đầu cũng không nghĩ ra tại sao tôi lại có cảm giác quen thuộc với hắn đến vậy, điều này làm cho đầu tôi đau như búa bổ, gần như muốn phát điên.
Nhưng tôi không thể biểu hiện ra.
Tôi phải bình tĩnh, phải ôn nhu, chỉ có như vậy mới giữ được Lâu Nguy.
Tôi không thể lại để lộ những bất an cho Lâu Nguy thấy, bằng không hắn sẽ lại bỏ tôi.
May mắn thay, sau đó, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Lý Hán Đường không xuất hiện nữa, tôi trực tiếp khóa căn phòng mà hắn đã ở, thậm chí tôi còn không muốn vào kiểm tra.
Mà cảm giác bị theo dõi bị nhìn trộm của tôi trước đây cũng chậm rãi phai nhạt. Tôi không biết có phải do Lâu Nguy đã trở lại mới như vậy hay không, nhưng ít nhất, tôi thực sự cảm thấy buông lỏng hơn rất nhiều.
Quả nhiên, chỉ có Lâu Nguy mới có thể cho tôi cảm giác an toàn.
Cảm giác được Chúa ôm vào lòng biến mỗi đêm đều là những giấc mộng đẹp.
Mối quan hệ của tôi và Lâu Nguy đã được khôi phục, tất cả đã trở lại như trước.
Sau khi tình trạng của tôi được cải thiện, cả hai đều bắt đầu đi làm trở lại, thời gian quay chương trình của gã được chuyển sang ban ngày, vì vậy mỗi buổi tối tôi đều quấy lấy hắn □□.
Chỉ khi □□ tôi mới cảm thấy chân thật, người này thực sự đang ở bên tôi, hắn vẫn còn cảm giác ham muốn thân thể tôi, điều này làm tôi cực kì vui mừng.
Chỉ cần tôi còn có thể làm cho hắn mê luyến, hắn sẽ dễ dàng rời bỏ tôi.
Tôi dùng mọi cách để lấy lòng hắn, chỉ vì muốn nghe một câu cảu hắn: “Em đừng lo, anh sẽ không rời bỏ em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...