Xuống núi dễ hơn leo lên, không quá nhọc nhằn, chỉ cần giữ tay lái ổn định rồi kiểm soát tốc độ là được.
Xuống núi rồi Lâm Giác Hiểu mới nhận ra Chu Kính Dã vừa gọi cả họ tên anh.
Sau lưng toát mồ hôi, Lâm Giác Hiểu thấy nóng, anh cởi áo gió vắt lên ghi-đông xe rồi hỏi Chu Kính Dã: “Em vừa gọi anh là gì?”
Máy ảnh trên cổ Chu Kính Dã nặng trĩu, cơn rung động cùng kích động không gì sánh bằng đã qua đi, cậu liếm môi, dè dặt đáp: “Gọi anh… là Lâm Giác Hiểu.”
Nhân cơ hội này cậu lặp lại tên anh, tốc độ nói vẫn chậm như trước, rành rọt từng chữ.
Cảm giác khi gọi “anh Giác Hiểu” với khi gọi “Lâm Giác Hiểu” là hoàn toàn khác nhau.
Lâm Giác Hiểu không giận, hỏi trêu cậu: “Không gọi ‘anh’ nữa à?”
Đôi chân Chu Kính Dã đang nhấn từng vòng chậm rãi chợt ngừng lại, cậu chống chân xuống đất, quên cả mình đang đạp xe.
Rất nhanh sau đó, xe cậu tiếp tục lăn bánh.
Chu Kính Dã đuổi theo Lâm Giác Hiểu đang đi trước không xa, đeo sau lưng anh như hình với bóng, khẽ gọi: “Anh ơi.”
Cảm giác khi gọi “anh” với khi gọi “anh Giác Hiểu” lại hoàn toàn khác nữa.
Cậu không biết những người khác như thế nào, có giống cậu khi đối diện với người mình thích thì luôn muốn dốc cạn vốn từ, tìm cho ra danh xưng thân mật nhất để gọi người ấy hay không.
Vành tai Chu Kính Dã ửng hồng, bàn tay đang nắm lấy tay nắm xe siết chặt, cậu đạp xe gần với Lâm Giác Hiểu, lại gọi: “Anh ơi.”
Lâm Giác Hiểu bật cười, anh không nghĩ cách gọi này có gì bất thường, chỉ thấy một cậu trai lớn ngồng như Chu Kính Dã gọi mình như vậy khá thú vị.
Tuy vậy Lâm Giác Hiểu cũng loáng thoáng nhận ra có gì đó không đúng, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói ừ, xem như đã đáp lại.
Ô tô của Lâm Giác Hiểu vẫn đỗ nguyên vị trí cũ, hai người dựng xe đạp ngay ngắn xong thì lên xe của mình.
Giờ mới là bảy giờ hơn, vừa vận động xong nên cả hai đều thấy tỉnh táo, miễn nói đến về việc nhà ngủ bù, hai anh em định bụng ăn sáng xong đã rồi mới về.
Lâm Giác Hiểu khởi động xe, rẽ vào một nhà hàng bên đường.
Bảy giờ sáng là lúc nhà hàng đông khách, Lâm Giác Hiểu kéo ghế nhựa ra ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn menu trên tường, hỏi cậu: “Em muốn ăn gì anh gọi.”
Chu Kính Dã đọc qua menu rồi đáp: “Cơm nắm với sữa đậu nành ạ.”
“Đậu nành mặn hay ngọt?”
Chu Kính Dã trả lời ngay: “Đậu nành mặn.”
Lâm Giác Hiểu ngạc nhiên cười, chống cằm nhìn Chu Kính Dã: “Trùng hợp ghê, anh cũng thích đậu nành mặn.”
Anh giơ tay, hướng về phía chủ quán: “Cơm nắm với hai cốc đậu nành mặn, cảm ơn.”
Ăn xong bữa sáng Lâm Giác Hiểu mới chở Chu Kính Dã về nhà.
Hôm nay Lâm Giác Hiểu được nghỉ bù nên không phải đi làm, vừa về đến nhà anh đã nghĩ đến việc dắt chó đi dạo.
Chu Kính Dã có lớp học online nên không thể đi cùng anh, chỉ có thể về phòng mình bật laptop học bài.
Laptop phát ra âm thanh trầm trầm, quạt tản nhiệt đang âm thầm hoạt động.
Chu Kính Dã nhìn chằm chằm vào màn hình máy ngẩn người, bỗng cậu lấy máy ảnh từ trong túi đựng ra.
Cậu ngồi trên ghế, ngón tay nhanh nhẹn mở tấm ảnh cậu chụp cho Lâm Giác Hiểu lên, lúc nhìn rõ ảnh rồi cậu hơi bặm môi lại.
Ảnh cho ra thấp hơn trình độ của cậu, bố cục hỏng bét, ánh sáng hỗn loạn, lấy nét cũng không chuẩn.
Cậu chợt nhớ tới ngày trước mình còn thề thốt với anh, hứa sẽ chụp cho anh thật đẹp.
Chu Kính Dã cúi đầu nhìn ảnh mình chụp, Lâm Giác Hiểu đã đẹp trai sẵn rồi.
Cậu buồn rầu cắn môi.
Hơi hối hận lúc đó không chụp nhiều hơn.
Hôm nay giáo viên lên lớp muộn, Chu Kính Dã rời ghế ra giường nằm, mấy hôm trước chăn đã được phơi nắng, vừa nằm là chăn đã bồng bềnh lún xuống.
Cậu giơ cao máy ảnh, cũng không cảm thấy mỏi tay.
Trong thoáng chốc, Chu Kính Dã có cảm giác mình và Lâm Giác Hiểu trong ảnh đang nhìn nhau, hình như… nhìn lâu rồi cũng thấy tấm ảnh này được chụp khá ổn.
Không phải do cậu chụp đẹp, mà do Lâm Giác Hiểu trong ảnh quá bắt mắt.
Chu Kính Dã tủm tỉm, cất lại máy ảnh vào bao, động tác cầm máy càng thêm nâng niu.
Cậu nhẹ tay đặt máy ảnh lên tủ đầu giường, giáo viên của lớp học online đã bắt đầu giảng bài, Chu Kính Dã trở về ngồi trước bàn học.
Trang giấy trắng còn lưu lại nét hằn của bài giải lần trước, Chu Kính Dã hiếm khi ngơ ngẩn, cậu đang nghĩ có nên đi in ảnh ra không.
Câu trả lời đương nhiên là có.
*
Sau thứ bảy vài hôm mới đúng là ngày sinh nhật của Chu Kính Dã, cũng là ngày mà cậu chính thức trưởng thành.
Bình thường Chu Kính Dã sẽ không táy máy điện thoại khi học, cậu thường tắt nguồn và cất nó trong ngăn bàn, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu linh cảm anh nhất định sẽ gửi tin nhắn cho mình.
Chốc chốc cậu lại lấy điện thoại ra xem.
Rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn của anh.
Hôm nay Lâm Giác Hiểu cố ý tan làm sớm, còn gửi tin nhắn khi cậu vẫn đang ở trường.
Lớp 12 bài vở nhiều, tự học buổi tối cũng không đủ thời gian để làm hết, vì thế tiết cuối của mọi ngày được đổi thành giờ tự học.
Lâm Giác Hiểu cũng biết thông lệ này của Dục Quân nên mới chọn giờ này để nhắn tin cho cậu.
Cậu ép khóe môi đang chực nhếch lên của mình xuống, mở tin nhắn ra xem.
Anh Giác Hiểu: Em có muốn mời bạn ăn bánh sinh nhật không?
Cậu xị môi, không biểu cảm nhắn lại mấy chữ.
Z: Không ạ.
Anh Giác Hiểu: Anh trai em bận, nếu chỉ có hai đứa tụi mình thì anh mua loại 12 cm nhé?
Anh Giác Hiểu: Tối nay có tự học không? Không học thì anh tới đón.
Chu Kính Dã đổi mặt còn nhanh hơn cả trời tháng sáu, mắt cậu cong cong, kiềm nén tâm trạng vui như muốn nhảy cẫng của mình.
Z: Em nghỉ.
Lâm Giác Hiểu muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu sẽ buông thả mình một hôm nay thôi.
Chu Kính Dã không cảm nhận được biến hóa trên gương mặt mình, nhưng Lý Hoan ngồi bên cạnh thì lại rõ mười mươi.
Cậu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Chu Kính Dã, hỏi: “Cậu biểu diễn đổi mặt đấy à?”
Bình thường Chu Kính Dã sẽ không tiếp lời chọc ghẹo của Lý Hoan, cùng lắm chỉ nhìn cậu một cái rồi thôi, nhưng hôm nay tâm trạng của Chu Kính Dã tốt hơn ngày thường rất nhiều.
Cậu nhìn lướt qua người Lý Hoan, niềm vui lan ra trên khóe mắt, hiếm khi đáp lại một câu: “Muốn học không?”
Lý Hoan bị câu trả lời bất ngờ của Chu Kính Dã chặn họng, cậu cúi đầu làm bài, giờ cậu và Chu Kính Dã cũng coi như thân quen, dù đã chứng kiến Chu Kính Dã đánh nhau với Đổng Nhạc Thánh cậu cũng không sợ Chu Kính Dã.
Lý Hoan rùng mình, nói: “Không muốn học, không học được tinh túy của cậu.”
Một giây ba biểu cảm, con người có thể làm được à?
Hết giờ tự học chiều, Chu Kính Dã vội vàng rời khỏi lớp, các bạn lớp khác còn chưa ra đến cầu thang mà cậu đã chạy tới cổng trường.
Áo khoác đồng phục phanh mở theo bước chạy, màu sắc trắng đỏ đan xen trên áo rốt cuộc cũng có chút sức sống khi được cậu mặc lên.
Hôm nay Lâm Giác Hiểu đến sớm, đứng từ xa cậu đã trông thấy hình dáng chiếc xe quen thuộc, Chu Kính Dã chạy bước nhỏ qua đó, mở ghế phó lái theo thói quen.
“Đừng ngồi, anh để bánh…”
Lâm Giác Hiểu còn chưa nói hết, hộp bánh gato trong suốt đã bị Chu Kính Dã nhẹ nhàng nhấc lên, cậu ngồi xuống vị trí vốn dành đặt bánh.
“Em ôm bánh, sẽ không bị đổ.”
Cậu ôm hộp bánh trên đùi, rồi tiện thể cúi nhìn thứ trong tay.
Một cái bánh gato bình thường màu trắng, bề mặt có số “18” được vẽ bằng sô-cô-la, điều đặc biệt duy nhất là trên bánh có một hình người tí hon được vẽ bằng tay, có thể nhận ra là cậu.
Chu Kính Dã khẽ hỏi: “Anh vẽ ạ?”
“…”
Lâm Giác Hiểu xoay vô lăng, cười bất đắc dĩ: “Em đề cao anh quá, anh mà có cái tài ấy thì đã mở một quán bánh sinh nhật rồi.”
Chu Kính Dã thất vọng ồ một tiếng, nhưng rồi cậu lại nghĩ, thế có nghĩa là trong máy anh có lưu ảnh của cậu?
Về đến nhà, Lâm Giác Hiểu vào phòng bếp, anh muốn nấu cho cậu một bát mì Trường Thọ.
Chu Kính Dã vẫn nhìn chăm chú chiếc bánh gato, rốt cuộc cũng nghĩ ra vì sao người tí hon trên bánh lại quen mắt đến thế.
Đây là ảnh chân dung ngày trước cậu gửi cho anh mà!
Lâm Giác Hiểu nấu mì rất nhanh, thật ra anh chỉ có có thể nấu được một bát mì chay, bên trên có miếng trứng ốp la và vài cọng hành lắc rắc.
Vẻ ngoài đại trà.
Ngón tay Chu Kính Dã nóng rực, cậu chạm vào thành bát, thành bát còn nóng hơn cả tay cậu.
Lâm Giác Hiểu là người thứ hai nấu mì Trường Thọ cho Chu Kính Dã.
Giữa lúc Chu Kính Dã còn đang ngơ ngẩn, Lâm Giác Hiểu mở hộp bánh.
Anh dùng tay chắn cho bật lửa khỏi gió, thắp sáng nến số 18.
Ngọn lửa nháy mắt bùng lên, lấp lánh như ánh mắt Lâm Giác Hiểu hiện tại.
Anh tắt đèn phòng để tạo bầu không khí, ánh nến trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Chu Kính Dã nghe anh ngân nga khúc hát chúc mừng sinh nhật, bài hát đã nghe mòn tai từ nhỏ tới lớn chợt khiến cậu ngây dại.
Tiếng hát dừng đột ngột, thay vào đó là giọng nói ngậm ý cười, anh thúc giục cậu: “Mau ước đi.”
Chu Kính Dã chắp hai tay theo phản xạ, nhắm mắt lại, trước mắt tối đen vô cùng, cậu không nhìn thấy Lâm Giác Hiểu nữa.
Cậu chỉ nghe giọng nói của anh: “Kính Dã của tụi mình mười tám tuổi rồi, đã là người lớn rồi.”
Kính Dã của tụi mình.
Chu Kính Dã còn chưa ước đã mở bừng mắt, nhìn anh hết sức chăm chú.
Cậu thấy Lâm Giác Hiểu đang mỉm cười, làn da trắng trẻo dưới ánh nến chuyển thành màu đỏ hồng, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn càng thêm dịu dàng.
Lâm Giác Hiểu nhắc cậu: “Khi ước nên nhắm mắt lại.”
Chu Kính Dã bướng bỉnh không nghe, Lâm Giác Hiểu còn chưa kịp phản ứng cậu đã thổi nến.
Nguồn sáng cuối cùng trong phòng đã tắt, nỗi niềm rung động trào dâng càng lúc càng mãnh liệt.
Điều ước của cậu có liên quan đến Lâm Giác Hiểu, vậy nếu… vậy nếu cậu nhìn Lâm Giác Hiểu và ước, có phải sẽ càng có cơ hội trở thành hiện thực hay không?
Hết chương 30.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...