Trộm Một Mùa Xuân


Bài kiểm tra cuối tháng 9 là bài kiểm tra đầu tiên kể từ ngày Chu Kính Dã nhập học.

Cậu đơ mặt bước vào phòng thi, hết giờ thì nhíu mày đi ra.
Bài kiểm tra này được ra với mục đích đón phủ đầu học sinh, để các bạn thấy áp lực mà tập trung ôn thi.
Chu Kính Dã rất không vui khi phải nhận “cảnh tỉnh” như vậy, Lý Hoan đứng cạnh cậu thì đang khóc hụ hụ: “Toi rồi toi rồi, chắc chắn dưới 600 điểm rồi, mẹ tôi sẽ đánh tôi mất!”
Chu Kính Dã chán đời hơn cậu ta nhiều, cậu còn chẳng rõ lần thi này mình có đủ điểm sàn không.
Cậu thi tệ như thế… Lâm Giác Hiểu có mắng cậu không?
Tính anh ấy vậy chắc sẽ chẳng nói gì cậu đâu, nhưng hẳn sẽ tìm một cách khéo léo nào đó để khuyên nhủ cậu cố gắng hơn.
Chu Kính Dã khá lo một chuyện – Lâm Giác Hiểu cảm thấy cậu học ở nhà không tiến bộ, sẽ lại đưa cậu về trường.
Thi xong môn cuối cùng là được nghỉ, giờ vẫn còn sớm, Lâm Giác Hiểu chưa tan làm, anh bảo cậu cứ về thẳng nhà, nếu không thì ra chỗ anh làm cũng được.
Chu Kính Dã mua một lon Coca ở máy bán hàng tự động ven đường, cậu mở lon nước bằng một tay, nghe “cách” một tiếng.
Lon Coca vừa rơi từ máy xuống, mở chốt là bọt trắng trào ra, Chu Kính Dã né nhanh, không bị dây vào người.
Chu Kính Dã ngửa đầu uống vài ngụm, Coca lạnh cũng có tác dụng giảm nhiệt, cậu uống tới gần hết thì thả vỏ vào thùng rác. 
Cuối tháng 9 trời vẫn nóng, nhưng ánh nắng thì không còn chói chang như hồi tháng 7 tháng 8.

Chu Kính Dã đeo cặp sách, đứng lên bậc thềm trong trạm chờ xe buýt tới.

Ghế trên xe đã bị ngồi gần hết, Chu Kính Dã đứng ở góc cạnh cột bám, lấy tai nghe bluetooth ra đeo.
Trùng hợp thay, Vương Lỗi mất tích cả tháng nay gọi điện cho cậu, cậu vừa bắt máy đã nghe tiếng cậu ta hét tướng lên: “Anh Dã Tử!!!”
Chu Kính Dã chỉnh cho âm lượng máy nhỏ bớt, lạnh nhạt nói: “Cậu hét nhỏ thôi được không?”
Vương Lỗi hét còn to hơn ban nãy: “Cái lùm mía em xúc động lắm anh biết không!!!”
Cậu ta càng nói càng nghẹn ngào: “Mẹ em thu máy em một tháng, em rớ được tới điện thoại là gọi ngay cho anh đấy, anh có thấy vui không?”
Chu Kính Dã ừ ừ cho cậu ta vừa lòng.
Lòng nhiệt tình của Vương Lỗi bị hắt hủi nên nguội lạnh đi không ít, nhưng mà thôi, cậu ta cũng quen với dáng vẻ này của Chu Kính Dã rồi, Chu Kính Dã ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp.
Ngày thường đằng ấy sẽ không cảm nhận được sự nhiệt tình của Chu Kính Dã đâu, chỉ khi nào cần tới sự giúp đỡ của Chu Kính Dã mới rõ, vì cậu cũng sẽ chỉ “ừ” rồi lặng lẽ giúp đằng ấy.
“Anh sống ở Ninh Thành thế nào?”
“Cũng được.”
Vương Lỗi hỏi: “Ăn uống ngủ nghỉ cũng quen rồi à?”
Chu Kính Dã lạnh lùng: “Tôi sang thành phố bên chứ có đi nửa cái Trung Quốc đâu.”
“Khụ khụ,” Vương Lỗi vờ ho khan.

“Anh trai anh có đáng dựa dẫm không?”
“Cậu hỏi anh nào?” 
Vương Lỗi: “Đương nhiên là anh ruột anh rồi!”
“Cũng tạm.”
Chu Kính Dã nhíu mày không vui: “Cậu không hỏi về anh trai đang chăm sóc tôi à?”
Chu Kính Dã không nhìn thấy Vương Lỗi vừa trợn trắng mắt: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.” 
“Không nói nữa,” Chu Kính Dã lạnh lùng.

“Cúp đây.”
“Từ từ!!” Vương Lỗi hét vội, nhưng sau đấy giọng cậu ta lại yếu ớt dần, hỏi nhỏ xíu: “Anh có còn đi hát ở mấy chỗ đó nữa không?”
Chu Kính Dã im lặng, rồi không biểu cảm đáp lời: “Không đi nữa.”
Cậu lặp lại lời ban nãy: “Cúp thật đây.”
Lần này Vương Lỗi không ngăn cản cậu.

Cậu cúp máy, tai nghe không phát nhạc, phút chốc không gian chìm vào yên ắng.

Hồi ấy cậu đi hát ở một quán bar dành cho gay, chủ yếu là vì quán đó có tính bảo mật cao, thứ nữa là cậu không muốn đụng phải người quen.

Chủ quán bar ấy cũng ít nói giống cậu, thấy cậu chưa đủ tuổi cũng không nói gì, lương bổng cứ đúng hạn là trao.
Cậu hát liền ba tháng, gần như đã gom đủ tiền mua máy ảnh.
Nhưng Chu Kính Dã lại nhận được máy ảnh mẹ tặng trước, sau khi mẹ cậu gặp chuyện, cậu đã dùng số tiền ấy mua cho mẹ chiếc túi xách mà mẹ vẫn luôn thích, rồi đốt gửi mẹ.
Đây vốn dĩ là bí mật không một ai biết, nhưng chẳng rõ vì sao lại có một người giấu tên gửi video cậu hát ở quán bar vào nhóm chat của trường.
Trong video, Chu Kính Dã đội mũ lưỡi trai, cậu vừa vỡ giọng nên tiếng hát hơi khàn, điều ấy càng rõ ràng hơn khi truyền qua micro.
Mũ lưỡi trai đã được kéo xuống rất thấp nhưng cũng không che được gương mặt lạnh lùng, lại thêm Chu Kính Dã vốn nổi tiếng ở trường nên rất nhiều người đã nhận ra cậu. 
Không ai ngăn cản video ấy lưu truyền, về sau cơ bản là ai cũng đã từng xem.
Hát ở quán bar ở cái độ tuổi này đã đủ để dậy sóng trường học, đã vậy Chu Kính Dã còn hát ở quán bar dành cho gay.
Đa phần bọn họ có cái nhìn khác nhau về gay, có người kỳ thị, cũng có người chỉ đơn giản là thấy tò mò.
Tin đồn càng lan truyền càng méo mó, ban đầu họ nói Chu Kính Dã là gay, rồi họ kháo với nhau cậu là gay đã từng yêu rất nhiều người, cuối cùng thì biến cậu thành một tên gay đã từng yêu rất nhiều người lại còn thích dạng chân quan hệ bừa bãi.

Quá quắt đến mức, sau ấy điện thoại của Chu Kính Dã thường xuyên nhận được tin nhắn từ người lạ hẹn đi qua đêm, thậm chí còn có người chụp ảnh khỏa thân có độ phân giải cao cho cậu.
Chu Kính Dã không sợ tin đồn, cậu chỉ thấy bực mình.
Cậu không hiểu vì sao những người đó lại có thể dựa vào một cái miệng để xào xáo ra bao nhiêu câu chuyện, chính cậu là đương sự còn chẳng biết đời sống của mình ảo diệu đến thế.
Do vậy Chu Kính Dã quyết định rời đi, chuyển đến Ninh Ba, không vì né tránh, cũng không vì trốn chạy, cậu chỉ muốn đôi tai mình được yên tĩnh.
Nhớ lại trải nghiệm không mấy tốt đẹp khiến mặt cậu hơi xị xuống.

Đây cũng là lúc xe tới điểm dừng.
Bệnh viện thú y cách trạm xe một đoạn đường, cậu đi bộ một mình, xa xa đã thấy tấm biển hiệu đang treo lơ lửng.

Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cậu dừng lại, vào đó mua một cây kem cho Lâm Giác Hiểu – cây kem Xảo Lạc Tư mà lần trước Lâm Giác Hiểu mua cho cậu.
Bệnh viện ở phía bên kia đường, cậu cần phải đi qua vạch kẻ dành cho người đi bộ.

Trong lúc đợi đèn đỏ, cậu ngẩng đầu nhìn sang bên đó.
Cậu nhìn thấy Lâm Giác Hiểu đang đẩy cửa kính ra ngoài, trên tay cầm dây buộc cổ một chú Corgi chân ngắn cũn cỡn.

Anh ngồi xuống chọt tai nó, nói nhỏ với nó đôi câu.
Khi anh ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp bóng dáng Chu Kính Dã đứng bên này đường.
Lâm Giác Hiểu đứng nguyên tại chỗ, vẫy tay với Chu Kính Dã, Chu Kính Dã không nghe thấy tiếng anh, nhưng cậu có thể đoán được…
Lâm Giác Hiểu đang cười thật tươi, vui mừng và thân thiết gọi cậu là “Kính Dã”.
Đèn đỏ rất nhanh đã chuyển sang màu xanh, Chu Kính Dã nhìn hai bên trái phải, xác nhận không có xe rồi mới chạy bước nhỏ qua đó, đưa cho Lâm Giác Hiểu que kem cậu đang cầm trong tay.
Lâm Giác Hiểu nhận lấy, hỏi: “Mua cho anh hả?”
Chu Kính Dã cúi đầu nhìn chú Corgi đang quấn quýt bên chân anh, khẽ giọng nói vâng: “Mua cho anh.”
Cậu đang nghĩ, phải làm thế nào nếu như Lâm Giác Hiểu biết cậu là gay…
Hết chương 21.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui