Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

“Tiêu Cửu, gọi thần y!”

Nháy mắt Tiêu Hành hoang mang lo sợ, mạnh mẽ gọi hồn phách về, hắn đặt tay trên bụng Sở Chiêu Du, cảm nhận được thai động có quy luật.

“Chiêu Chiêu, có đau không?” Ngữ khí Tiêu Hành rất nhẹ, sợ mình lớn tiếng, sẽ làm nhãi con hành Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du dựa vào ngực hắn, căng thẳng mím môi, nếu đốt đèn, có thể thấy mắt y nước mắt rưng rưng.

“Không đau thế đâu, Nhiếp chính vương, trẫm muốn uống rượu.” Sở Chiêu Du nắm chặt cổ tay Tiêu Hành, thấp giọng nói.

Uống say sẽ không đau, ngủ dậy là em bé ra rồi.

Tiêu Hành đau lòng cực độ, hắn biết Sở Chiêu Du vẫn luôn nói muốn uống rượu, là bởi vì y sợ, nếu là thứ khác, trích tinh lãm nguyệt (hái sao ôm trăng) hắn cũng muốn lấy cho Sở Chiêu Du, chỉ có rượu là không thể uống.

“Đừng sợ, ta ở đây, ta vẫn luôn bên cạnh ngươi, ngươi đau thì cắn ta, đá ta, tùy ngươi muốn đánh thế nào cũng được.” Nhiếp chính vương nắm chặt tay Sở Chiêu Du, cho y năng lượng và dũng khí.

Sở Chiêu Du nắm lấy khăn trải giường, năm ngón tay nắm chặt, kỳ thật y không đau như thế, chỉ là đột nhiên sợ hãi.

Y nghĩ nghĩ, đẩy Nhiếp chính vương ra, kéo cao chăn, nhắm mắt lại: “Thôi không sinh nữa…… Đúng rồi, ta lại thương lượng với nó, ban ngày rồi sinh, trẫm không sinh nữa, trẫm ngủ trước, ngươi đừng phiền ta.”

Sở Chiêu Du nói năng lộn xộn, lại vô cùng kiên định.

Tiêu Hành lập tức dở khóc dở cười, “Được, không sinh, nghe ngươi hết.”

Đèn trong phòng sáng lên, cung nhân diễn tập nhiều lần ngay ngắn trật tự, mép giường đã để đồ nóng bốc hơi nước.

Tiêu Hành xuống giường, vắt khăn nóng, phân phó hạ nhân đi Ngự Thiện Phòng nấu các loại chè.

Hắn lau mặt cho Sở Chiêu Du, lại thay nước lau tay chân và cổ, cởi nút thắt quần áo cho y.

Sở Chiêu Du tùy ý Tiêu Hành, ngoài miệng còn cứng đầu nói “Không sinh”.

“Chúng ta không sinh.” Tim Nhiếp chính vương thắt lại, phụ họa Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du: “Nhiếp chính vương, nó không ngoan tí nào, có phải vì trẫm chưa hạ thánh chỉ? Ngươi đem ngọc tỷ của trẫm lại đây.”

Tiêu Hành: “Bệ hạ muốn hạ ấn trên bụng hửm?”


Sở Chiêu Du nghĩ  đến hình ảnh kia: “Thôi, sinh ra rồi ngươi thay trẫm dạy dỗ nó.”

“Được, ta giúp ngươi đánh tay nó.” Tiêu Hành hôn hôn Sở Chiêu Du, nhéo tay y để y thả lỏng.

Sở Chiêu Du: “Đánh nhẹ một chút, giống như ta đánh nó á.”

Giống Sở Chiêu Du đánh nó? Vậy chẳng phải là đánh bụng Sở Chiêu Du?

“Bệ hạ nói đánh thế nào thì đánh thế đó.” Tiêu Hành cùng Sở Chiêu Du câu được câu mất trò chuyện.

Dần dần, Sở Chiêu Du quen với cảm giác ở bụng, thần kinh thả lỏng.

Cảm xúc căng thẳng chuyển đến trên người một phụ thân khác.

Tiêu Hành sờ mặt Sở Chiêu Du, như là sờ thế nào cũng không đủ, hắn cũng muốn giống Sở Chiêu Du, lớn tiếng nói “Chúng ta không sinh nữa ta không muốn ngươi đau”, nhưng hắn không thể, Sở Chiêu Du đã luống cuống, dù đáy lòng hắn sợ hãi, cũng phải biểu hiện ra bình tĩnh.

Thần y một lát đã tới, ông xốc chăn nhìn thoáng qua, “Phải thêm mấy canh giờ nữa, chờ đi. Bây giờ có phải có cảm giác thèm ăn không, muốn ăn gì thì ăn đi, giữ sức.”

Tiêu Hành lập tức nói: “Không thể uống rượu!”

Thần y cao giọng: “Cái gì! Ngươi còn muốn uống rượu?”

Sở Chiêu Du hoảng sợ: “Không muốn uống!”

Y an tĩnh trong chốc lát, nửa dựa vào gối, hưởng thụ đãi ngộ được tự tay Nhiếp chính vương đút ăn.

Thần y nói y ăn gì cũng được, y bèn ăn nhiều, Nhiếp chính vương đút gì cũng không từ chối, vừa hay nửa đêm đang đói.

Chờ ăn no, Sở Chiêu Du tâm tư linh hoạt, cứ một chốc lại hỏi thần y “Khi nào sinh”, nhân cơ hội thần y bị y hỏi phiền, đề nghị: “Như vầy đi, ngươi chuốc say trẫm, chúng ta sinh mổ đi.”

Thần y còn chưa phản ứng, sắc mặt Nhiếp chính vương hoảng sợ: “Không thể, Chiêu Chiêu.”

Lão nhân thần sắc tự nhiên, không hi vọng hoàng đế có thể đưa ra yêu cầu “Ngươi dạy hắn động phòng” này có thể suy nghĩ bình thường: “Đầu ngươi nghĩ rất nhiều, vậy được, ta cho ngươi một con dao, ngươi tự xử đi.”

Nhiếp chính vương như con đực bảo vệ lãnh thổ, cảnh giác chắn giữa Sở Chiêu Du và lão nhân, sợ bọn họ động dao.

Sở Chiêu Du nghĩ cái gì! Mổ bụng y cũng nghĩ ra, dù có thể sinh con ra, người lớn còn sống sao!


Sở Chiêu Du thuận miệng nhắc, không để trong lòng, y muốn nói chuyện, giảm bớt căng thẳng, nhưng y đột nhiên phát hiện, mình nói một câu không hợp thời, dọa Nhiếp chính vương vốn đã trông gà hoá cuốc.

Y đành phải chuyển qua an ủi Nhiếp chính vương: “Ta nói chơi thôi, ta cũng không ngốc, ta sai rồi, ta không lựa lời.”

Từ khi nói ra, động tác nhanh đến mức Nhiếp chính vương không ngăn được.

Sở Chiêu Du cười một chút, dựa vào người Nhiếp chính vương: “Chúng ta sắp có con rồi, cùng nhau chăm nó lớn lên.”

Tiêu Hành: “Bụng có đau không, có cảm giác lạ không, nói với thần y.”

Sở Chiêu Du: “Thì là từng trận một, thần y đã nói không nhanh như vậy. Nhiếp chính vương, ngươi với trẫm ngủ một giấc trước đi.”

Nhiếp chính vương nhìn về phía thần y, lão nhân thổi râu trừng mắt: “Thích ngủ thì ngủ, đau tỉnh rồi nói.”

Tiêu Hành: “Vậy bệ hạ nhanh nghỉ ngơi một lát, ta nhìn ngươi ngủ.”

Sở Chiêu Du gian nan nhích vào bên trong: “Ta muốn ngươi ngủ với ta, nếu không ta không ngủ được.”

Sở Chiêu Du nghiêm khắc nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương nhắm mắt lại, rất muốn thần y trộm cho hắn một châm, để vị phụ thân nhọc lòng quá độ này ngủ đi.

Vốn dĩ y rất sợ, nhưng thấy ánh mắt trấn định của Nhiếp chính vương, Sở Chiêu Du bỗng nhiên không sợ nữa.

Đối mặt với chuyện không rõ, sợ hãi là bình thường, không có gì mất mặt. Nhưng Nhiếp chính vương còn hoảng hơn y, Sở Chiêu Du cũng không rảnh lo bản thân.

Chuyện thất vọng Tiêu Hành dồn lại quá nhiều, hắn quá sợ mất đi Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du muốn Nhiếp chính vương ngủ một giấc đàng hoàng, mở mắt sẽ đón nhận cảm giác vui sướng khi làm phụ thân. Nỗi đau và nước mắt đêm nay, y có thể cố nhịn.

Thật ra cũng không phải là một mình, trong bụng y có em bé, y tin tưởng nhãi con cũng nỗ lực như y, cố gắng đi vào cuộc sống này, cùng y yêu Nhiếp chính vương.

Tình cảm nghĩ như vậy, lý trí nói y không thể, nếu không Nhiếp chính vương tỉnh lại sẽ giận.

Sở Chiêu Du nhắm mắt lại, bụng đau một trận, thời gian trôi qua, càng lúc càng dữ, y có thể cảm nhận được nguyện vọng mãnh liệt muốn chui ra của nhãi con.


Hai canh giờ qua đi, trán Sở Chiêu Du lấm tấm mồ hôi, y rốt cuộc không nhịn được, nắm chặt cổ tay Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành lau mồ hôi lạnh cho y, nhìn Sở Chiêu Du cắn chặt răng, gân xanh nổi lên, hận không thể lấy thân thay, trái tim như vỡ thành nhiều mảnh, như một con dao cùn cứa tới cứa lui.

“Thần y, có cách nào cho y không đau như vậy không!”

Câu hỏi này Nhiếp chính vương đã hỏi ba lần.

Thần y không muốn trả lời, chuyên tâm đỡ đẻ.

Tiêu Hành nắm chặt tay Sở Chiêu Du, nhìn lông mi đen nhánh của Sở Chiêu Du ướt từng mảnh từng mảnh, vô cùng đau lòng: “Làm sao bệ hạ lại đau như vậy, có phải Hợp Tâm Cổ lại quậy không, ta cho hắn uống máu được không?”

Thần y: “Câm miệng.”

Tiêu Hành đưa cổ tay đến bên miệng Sở Chiêu Du: “Đau quá thì cắn, cắn mạnh vào.”

Sở Chiêu Du vừa thở vừa quay đầu đi.

Mau bỏ ra, cắn ngươi máu chảy đầm đìa, chẳng lẽ sau này trông cậy trẫm ôm con sao?

Đây là khi y còn lý trí, đến khi đau đến tàn nhẫn, y không rảnh lo tâm tình Nhiếp chính vương, bản năng xin giúp đỡ.

“Nhiếp chính vương cứu ta!”

“Hoàng thúc, thái phó…… Cứu mạng!”

Sau lại phát hiện kêu thế nào vô dụng, dứt khoát mắng chửi người: “Nhiếp chính vương đồ chó này!”

Mắng chửi người có thể phục hồi năng lượng, sau khi Sở Chiêu Du thanh tỉnh kiên quyết không thừa nhận mình từng nói.

Thần y run tay, suýt nữa không đỡ được đầu em bé.

Ông cẩn thận bế em bé, giao cho thái y hỗ trợ, sau đó tay mắt lanh lẹ cắt cuống rốn, năm ngón tay bắt lấy thứ gì, bỏ vào ly sứ trắng đã chuẩn bị sẵn.

Tiếng trẻ con khóc lảnh lót cùng với sao mai mọc lên, một ngày mới lại đến.

Lão nhân ôm em bé cho Sở Chiêu Du nhìn, đánh giá nói: “Bốn cân rưỡi, con trai.”

Nhiếp chính vương khống chế ăn uống của Sở Chiêu Du, em bé không quá lớn.

Sở Chiêu Du kiệt sức dựa vào ngực Nhiếp chính vương, duỗi tay ôm con, theo nắng sớm mờ mờ, nghiêm túc nhìn con của y, mắt là mắt, mũi là mũi, nhăn dúm dó.

Y cúi đầu hôn trán, ôm con cho bà vú đút sữa.


Nhiếp chính vương chỉ nhìn thoáng qua đứa bé, tâm tư đặt hết trên người Sở Chiêu Du, hắn cẩn thận lau người cho Sở Chiêu Du, thay quần áo, chuyển đến một cái giường sạch sẽ khác.

Chiêu Chiêu của hắn thật dũng cảm, thật thông minh.

Sở Chiêu Du nằm trên giường, dần dần ngủ, Tiêu Hành bên người một tấc cũng không rời.

Chờ y tỉnh lại, đầu tiên sẽ nhìn thấy Nhiếp chính vương, đối phương tóc bù xù, quần áo chật vật, ánh mắt nhìn y cảm giác được tràn ngập tình yêu, cảm nhận được sự bảo vệ kiên định mạnh mẽ.

Sở Chiêu Du cười với hắn, phát hiện nhãi con ăn uống no đủ, nằm trong tầm tay hắn.

“Đỡ ta dậy.”

Sở Chiêu Du chậm rãi ngồi dậy, không thuần thục ôm con trong tay, lúc này đã qua giữa trưa, ánh mặt trời rất chói.

Sở Chiêu Du thấy rõ con của y, lại nhìn thoáng qua Nhiếp chính vương, gương mặt lập tức phồng lên, giận, rất giận.

Trẫm cũng chỉ là một cái máy photo không có tình cảm!

Mọi người đều làm cha, sao nhãi con lại như một khuôn đúc ra từ Nhiếp chính vương dư này!

Y hoài nghi nhìn Nhiếp chính vương: “Không phải là ngươi đi đâu ôm về một đứa con riêng chứ?”

Tiêu Hành dở khóc dở cười: “Vậy ngươi đưa cho ta, ta đi đổi lại.”

“Ngươi còn dám thừa nhận.” Sở Chiêu Du ôm con không bỏ.

Tiêu Hành cũng nghiêm túc quan sát nhãi con, chắc chắn nói: “Thanh âm của nó giống ngươi.”

Nhãi con bất mãn hừ một tiếng.

Sở Chiêu Du cũng hừ một tiếng.

Rốt cuộc giống chỗ nào?

Nhiếp chính vương lấy một cái chén qua, trước khi Sở Chiêu Du nói, đút cho y một muỗng canh gà.

“Bệ hạ đặt tên cho nó cho đi.”

Sở Chiêu Du nuốt canh gà, nghĩ nghĩ: “Gọi nó là Tiêu Tinh Tinh đi.”

Không nói sinh ra lúc nửa đêm, lại là con trai của Tử vi tinh giới khúc nghệ là trẫm, gọi Tiểu Tinh Tinh, đại danh lấy sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui