Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Tiêu Hành nhắm mắt lại, không phủ nhận.

Vô duyên vô cớ, tính cách của một người làm sao có thể đột nhiên thay đổi vô cùng lớn, cả đầu óc cũng thông minh hơn.

Chỉ có thể là vì Hợp Tâm Cổ.

Hợp Tâm Cổ vô cùng hung tàn độc ác, trên người có trùng đực sẽ bị chứng mất trí nhớ, người mang trùng cái sẽ trở nên khôn ngoan.

Âm thịnh dương suy, được thứ này thì mất thứ kia, âm dương song cổ tạo thành sự cảm ứng lẫn nhau, không thể tách rời.

Tiêu Hành không thể rời xa Sở Chiêu Du quá lâu, nếu không sẽ xúc tiến cổ độc phát tác. Âm dương như hai thái cực song hành, tưởng chừng như hai bên cùng sống cùng chết, nhưng tỉ mỉ nghiên cứu thì giống tiêu chuẩn kép hơn.

Dương sống bởi âm, nếu như Sở Chiêu Du chết, Tiêu Hành cũng không sống được lâu.

Âm sống bởi dương, nếu cuối cùng Tiêu Hành hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, trùng cái trong cơ thể Sở Chiêu Du sẽ yên tĩnh lại.

Tiểu hoàng đế chính là cái u hút máu trên người Tiêu Hành, cho đến tận khi Tiêu Hành chết.

Cho nên khi Tiêu Hành biết Sở Chiêu Du mất tích, suy nghĩ đầu tiên nảy ra là tiểu hoàng đế biết được gì đó, cố ý gây phiền phức ở thời khắc mấu chốt khi cổ độc của hắn phát tác.

Chuyện thứ nhất hắn làm sau khi hồi cung là nghiệm chứng xem Sở Chiêu Du có thông minh lên không, biện pháp tốt nhất chính là giao cho y một chuyện, ví dụ như từ hôn.

Tạ Triều Vân há miệng, yên lặng: “Chúng ta vốn tưởng rằng âm thịnh dương suy là lời nói vô căn cứ…”

Tác dụng của Hợp Tâm Cổ thực sự quá hoang đường, trên đời lấy đâu ra chuyện tốt như thế? Ban đầu, bọn họ hoài nghi, cho rằng bét lắm là bó tính mạng hai người vào với nhau, nhiều hơn nữa thì là khiến Nhiếp chính vương từ từ biến thành kẻ ngốc.

Thế nhưng sự biến đổi của Sở Chiêu Du đánh cho bọn họ một đòn cảnh cáo.

Hợp Tâm Cổ không hổ là đòn sát thủ mà lão hoàng đế để lại, một đòn mất mạng!

Nhiếp chính vương mạnh mẽ, kiêu ngạo, nếu thật sự bị ép đến bước đường cùng, chắc chắn sẽ không chịu cảnh sống chui sống nhủi ở thế gian.

Những năm gần đây, Tạ Triều Vân mơ hồ biết được thật ra Tiêu Hành đang chuẩn bị hậu sự, có thể là sau lần thứ hai phát tác, cũng có thể là lần thứ ba.

Ngay cả sách sử Tiêu Hành cũng không muốn ghi lại tên mình, Tạ Triều Vân cũng không cách nào biết được, rốt cuộc hắn đã chuẩn bị một kết thúc thế nào cho bản thân.

Cũng càng không biết, liệu Tiêu Hành kéo theo cả giang sơn Sở thị cùng diệt vong.

Chưa tới thời khắc cuối cùng, vấn đề này ngay cả Tiêu Hành cũng không cách nào trả lời.

Xã tắc tông miếu mang họ Sở, nhưng từng tấc từng tấc núi non đều là tâm huyết nhiều năm của Nhiếp chính vương!

Sinh mệnh của con dân, hắn không đành lòng hủy diệt.


May áo cưới cho kẻ thù, làm thỏa mãn ý nguyện của lão hoàng đế, hắn không cam lòng!

Hủy thiên diệt địa hay soán vị đều là kết quả phải thỏa hiệp, hắn thà rằng phải chắp tay giao ra giang sơn, cũng phải khiến Sở thị tuyệt tự, không có đời sau.

Có rất nhiều lần, Tiêu Hành muốn tự tay cắt cổ Sở Chiêu Du cho xong chuyện, nhưng lần nào lý trí cũng ngăn cản hắn.

Hắn phải tự nhắc nhở mình rất nhiều lần, những việc này là lão hoàng đế làm, tiểu hoàng đế không biết, y vô tội, dù mỗi ngày y hát mấy thứ ngươi ghét nhất thì y vẫn vô tội. Vì thế, trừ khi vào triều, Tiêu Hành hoàn toàn không thèm quan tâm tiểu hoàng đế.

Sở Chiêu Du vô tội, nhưng cũng không vô tội, y thật sự được lợi.

Những năm gần đây, Tiêu Hành rất ít nghĩ đến những việc này, cứ nghĩ đến thì sẽ bứt rứt khó mà bình tĩnh được, đồng thời, làm việc càng ngày càng tùy tiện, đứng bên ngoài nhìn vào cũng chỉ kém soán vị một khoảng ngắn.

Hắn phát hiện Sở Chiêu Du thông minh lên, biết rõ nguyên nhân thật sự, nhưng vẫn nhìn y với cặp mắt khác xưa. Hắn vẫn nổi giận khi nhìn thấy Sở Chiêu Du, nhưng bên trong cơn giận đã bất tri bất giác ít đi sự chán ghét.

Đêm trước khi núi lửa phun trào, tự lừa mình dối người không lý do, diễn cảnh thái bình giả dối.

Đại khái ngay cả Tạ Triều Vân cũng không thể tiếp tục nhìn được nữa.

“Phi điểu tận, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh.*” Ngón tay cái Tiêu Hành mạnh mẽ ép trên chấm mực đen, khép lại tấu chương tự giễu.

*飞鸟尽, 良弓藏。狡兔死, 走狗烹: Chim chết thì cất cung, thỏ chết thì chó săn cũng bị nấu.

Tạ Triều Vân không nhìn nổi nữa, nắm chặt bội kiếm: “Thần y núi Nguyệt Hoa đâu! Tìm nhiều năm như vậy, vẫn không thấy bóng dáng ư?”

“Ngược lại ta có nghe nói hắn từng xuất hiện ở phụ cận ở kinh thành, nhưng không ai biết dáng dấp lão ra sao, không thể nào tìm được.” Tiêu Hành không muốn nói nhiều, hắn đứng lên, mở ra một cái rương trên bàn, “Ngươi về thật đúng lúc, có việc chỉ có thể làm phiền ngươi đi.”

Tạ Triều Vân biết Tiêu Hành tu dưỡng tâm tính tới bây giờ, kìm nén không phát điên là nhờ vô số buổi tối rèn luyện thống khổ tích lũy mà thành, không biết sợ và không chấp nhận vận mệnh, lúc này cũng không dám làm hắn kích động, đi đến xem đồ vật trong rương.

Tiêu Hành: “Ta mất tích ba ngày, khi Hộ Long Vệ phát hiện, đang nằm hôn mê bất tỉnh trong một căn phòng rách nát ở Liên Hoa thôn. Ta không hề nhớ gì về những chuyện xảy ra trong ba ngày đó, nhưng mơ hồ cảm nhận được có người ở bên cạnh chăm sóc. Đây là toàn bộ vật phẩm có thể tìm thấy trong căn phòng rách nát đó, chắc là thuộc về nàng.”

Lúc Sở Chiêu Du rời khỏi phòng đã dọn dẹp sạch mọi vết tích, gian nhà bốn phía lọt gió, qua mấy canh giờ, mùi vị cũng tản đi hết. Nửa đêm gian nhà bị sụp một lần, bụi bặm tung bay, Hộ Long Vệ tìm kiếm đồ vật cũng sẽ không liên tưởng đến một phương diện nào đó.

Bởi vậy, người Tiêu Hành phái đi kiểm chứng, trừ một bộ quần áo ra thì không còn thu hoạch được thứ gì khác.

Quần áo Sở Chiêu Du mua là loại rất phổ biến trong kinh thành lúc đó, tính sơ sơ, tiệm của Lý thị một ngày có thể bán ra một trăm bộ như thế.

Tạ Triều Vân nhặt quần áo lên lật xem, cau mày nói: “Bình thường tiểu cô nương chắc chắn rất chăm chút quần áo, nhìn độ rách nát của y phục này thì hẳn đã mặc được một quãng thời gian.”

Không phải mới mua, vậy thì càng giống như mò kim dưới đáy biển.

Ai mà ngờ Sở Chiêu Du mặc bộ y phục này, ôm tiểu hắc lăn lộn trên đất, người đã mệt muốn chết rồi, đương nhiên quần áo cũng không thể nào còn nguyên vẹn được.


Nhiếp chính vương không nhớ rõ, vì vậy gật đầu phụ họa: “Ừ, việc này không tiện để lộ, chỉ có thể nhờ ngươi lén lút tìm người.”

Chuyện cổ độc trong người Tiêu Hành, chỉ có Tạ Triều Vân biết, không có người thứ ba. Tuy Nhiếp chính vương quyền khuynh triều chính, nhưng vẫn có không ít người âm thầm có dã tâm bừng bừng, một khi lộ ra, những người kia thì sẽ giương nanh múa vuốt xông tới chia nhau miếng bánh béo bở này.

Hắn không thể gióng trống khua chiêng phái người đi tìm, “Đã thấy kẻ ngốc Nhiếp chính vương chưa?”, tương đương với việc nhét lưỡi lê tẩm độc vào tay kẻ thù.

“Manh mối quá ít.” Tạ Triều Vân sầu não, “Không tìm không được à?”

Nhiếp chính vương bị hỏi thoáng sững sờ, hắn nỗ lực suy nghĩ, lại không nghĩ ra được gì, sau gáy mơ hồ thấy đau, nhưng trực giác của hắn cho biết người này rất quan trọng, nhất định phải tìm.

Tạ Triều Vân: “Trên người ngươi có đầu mối gì không?”

Tiêu Hành: “Sau gáy đau, sau lưng có thương tích, tay bị cắn.”

Tạ Triều Vân lẳng lặng mà nhìn Nhiếp chính vương, hắn chưa từng ăn thịt lợn, chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy à…

Tiêu Hành liếc mắt nhìn hắn nhắc nhở, cắn răng nói: “Trong phòng có cây cột bị rơi xuống, đập phải bản vương.”

“Ồ.” Tạ Triều Vân nghĩ, kịch liệt ghê nhể.

“Nàng đã từng chăm sóc ta, Hổ phù của Long Uy Quân sợ rằng đang ở chỗ nàng, ngươi lưu ý xung quanh những hiệu cầm đồ và cửa hàng rèn sắt trong kinh thành.”

Tạ Triều Vân kinh ngạc: “Hổ phù bị mất?”

“Ừm.”

Tạ Triều Vân thấy dáng vẻ bị mất là chuyện đương nhiên của Tiêu Hành, không nhịn được buột miệng nói: “Không phải là ngươi đưa tín vật đính ước cho cô nương người ta đấy chứ.”

“Không biết.” Thứ đồ chơi xấu như thế, lại có mỗi nửa khối, nửa kia ở chỗ Sở Chiêu Du, hắn đưa tín vật đính ước như thế có ý nghĩa gì? Chúc nàng và Sở Chiêu Du viên mãn à?

Nghĩ tới Sở Chiêu Du, Tiêu Hành lập tức khó chịu, rồi lại có một cảm giác vi diệu không thể nào nói rõ.

Tạ Triều Vân nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, nói thầm trong lòng, không biết cái đầu ngươi ấy, lúc ngươi tỉnh táo thì không, chứ ai biết lúc ngươi ngốc có đức hạnh gì. Lẽ nào cô nương người ta còn có thể giật đồ từ trên người tên Nhiếp chính vương hệ cấm dục nhà ngươi à?

Tám phần mười là bản thân không chịu thừa nhận.

Tạ Triều Vân than một tiếng: “Chỉ là kiếm một bộ quần áo cho ngươi gối đầu, ngươi lại coi là ân nhân cứu mạng, ngươi vẫn luôn như vậy.”

Trải qua đủ loại đả kích trong âm thầm, tính kế lòng người công khai, thế nhưng người khác tốt với hắn một phần, Tiêu Hành tất sẽ báo đáp mười phần.

Chỉ tiếc rằng chưa từng có người nào thuần túy đối tốt với Tiêu Hành.


Tiêu Hành cau mày muốn phản bác Tạ Triều Vân, nhưng lại không biết nói gì.



Sở Chiêu Du phát hiện mấy ngày nay Tạ Triều Vân đều chưa từng lên triều.

Hoàng đế như y chẳng có tác dụng gì, quan chức xin nghỉ nói với Nhiếp chính vương, ánh mắt Sở Chiêu Du muốn nói lại thôi nhìn Tiêu Hành nhiều lần.

—— huynh đệ tốt của ngươi có phải bị độc chết ở xó xỉnh nào rồi không đấy?

Tiêu Hành cho mọi người lui ra ngoài, lạnh lùng nhìn Sở Chiêu Du: “Chuyện gì, nói đi.”

Sở Chiêu Du ngồi ngay ngắn ở long ỷ, ngày hôm nay y thức dậy rất sớm, sớm đến mức đói bụng luôn rồi.

“Ầy… gần đây sao lại không thấy Tạ tướng quân vào triều? Bị bệnh hửm?” Y cẩn thận từng li từng tí một, lựa lời mà hỏi, chỉ lo Nhiếp chính vương không vui một lại phạt y không được ăn cơm trưa.

Nếu mà thế thì trẫm nhất định sẽ ăn vạ.

Tiêu Hành mặt mày tối sầm.

Sao nào, bù nhìn nhỏ này ngày ngày ca tụng Tạ Triều Vân còn chưa đủ, ba ngày không thấy còn nhớ cơ à?

Hắn tức giận nói: “Về nhà kết hôn.”

Tạ tướng quân tự nhận là đang giúp Nhiếp chính vương tìm “Nàng dâu” đột nhiên hắt hơi một cái.

Sở Chiêu Du sững sờ, kết hôn, không nghe nói gì cả, y nghĩ đến gì đó, kinh hãi đến biến sắc hỏi: “Kết hôn phải bái cao đường đúng không?”

Ánh mắt Tiêu Hành nhìn y như là nhìn kẻ thiểu năng.

Sở Chiêu Du lầm bầm lầu bầu: “Tạ tướng quân cha mẹ đều không có mặt, chẳng lẽ là bái mẹ kế?”

Mẹ kế ra mặt liệu có nhân cơ hội hạ độc không?

Y cố nén sự lo lắng, có thương có lượng mà nhìn Nhiếp chính vương: “Trẫm có thể đi đòi một chén rượu cưới không?”

Câu nói này nói xong, sắc mặt Tiêu Hành càng kém hơn, hắn cảm thấy tiểu hoàng đế có lẽ không chỉ là gây xích mích ly gián, mà còn tương tư Tạ Triều Vân.

Y dám!

Tiêu Hành bình tĩnh liếc mắt nhìn Sở Chiêu Du một cái, phẫn nộ rời cung.

Không từ chối chính là đồng ý, Sở Chiêu Du mặt cực kỳ dày, vội vã nhấc long bào lên, chạy thịch thịch từ bậc thang ngọc xuống, theo sát Nhiếp chính vương.

Lòng bàn chân Nhiếp chính vương như có gió, mặt lạnh bỏ rơi Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du cực kỳ quật cường đi theo.


Đây là lần đầu tiên y theo sau Tiêu Hành xuất cung, không có bất kỳ sự ngăn cản hay kiểm tra gì ở mỗi cửa cung, vô cùng thuận lợi.

Bất kể là Nhiếp chính vương hay là Tiểu Hắc thì ra khỏi nhà đều dùng rất tốt!

Tiêu Hành tức giận không lý do, không lên tiếng cho phép bù nhìn nho nhỏ kia theo tới cửa cung, phía trước chính là đường phố lớn phồn hoa thuộc vương phủ, Nhiếp chính vương phủ tọa lạc tại nơi đó.

Hắn đột nhiên dừng lại, sau lưng có một thứ gì đó mềm mệm đụng trúng.

Tiêu Hành trong lòng kinh sợ, một cảnh tượng nào đó vừa quen thuộc lại vừa xạ lạ chợt lóe lên trong đầu hắn, không thấy rõ ràng, nhưng có thể cảm nhận được một chút cảm giác, giống hệt như lúc này.

Sở Chiêu Du mệt đến không ngừng thở dốc: “Hộc —— phủ tướng quân đi bên nào? Giờ lành đã tới chưa?”

Y vừa ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi đen như quạ của Tiêu Hành nhìn y, tựa như cười mà lại không phải cười: “Ai nói với bệ hạ, Tạ Triều Vân phải thành thân?”

“…”

“…”

Đùa giỡn trẫm vui lắm hả!

Sở Chiêu Du tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Hành, huynh đệ tốt của ngươi sau này mà có chuyện gì thì chính là do ngươi làm hại!

“Bệ hạ có thể đi về.”

Sở Chiêu Du tức giận cúi đầu đi về phía trước, trở về thì trở về, lần sau có xin trẫm cũng không ra.

Tiêu Hành nhanh chân tiến lên đè gáy y lại, tóm chặt y chuyển hướng, “Cửa cung ở bên này.”

Lòng bàn chân Sở Chiêu Du lại như mọc ra rễ, cố định tại chỗ cũ không hề động đậy.

Ánh mắt y nặng nề nhìn sang một nhóm vô lại đó không xa, có chân có tay mà suốt ngày lảng vảng khắp nơi, không chịu tự mình lao động, chính là nhóm người lúc trước bắt nạt Tiểu Hắc.

Nếu không phải y đến đúng lúc, sào tre của tên cầm đầu đã đâm vào thân thể của Tiểu Hắc.

Bây giờ, bọn họ lại giở trò cũ, bắt nạt một người chiếm được một chỗ tốt để tắm nắng.

Sở Chiêu Du nở nụ cười tươi sáng: “Dưới chân thiên tử mà lại có nhiều người không có nhà để về như vậy. Nhiếp chính vương, ngươi giúp trẫm cho bọn họ mấy đồng tiền, hồi cung trẫm trả.”

Tiêu Hành nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Sở Chiêu Du một cái, nhìn theo đầu ngón tay y chỉ, là một nhóm ăn mày hắn chưa từng thấy, mỗi ngày hắn vào triều, xuống triều đều đi qua nơi này, nhìn lạ mặt đoán chừng là từ nơi khác lẩn trốn đến.

Yêu cầu vừa không quá đáng vừa có vẻ thiện lương, bình thường Tiêu Hành có thể bất đắt dĩ thỏa mãn Sở Chiêu Du.

Chỉ là sắc mặt vẫn như cũ rất bực bội, cứ như không phải đi làm việc tốt mà là đi trả thù.

Đám vô lại kia nhìn thấy người từ trong cung ra tiến đến, trong lòng mừng thầm, nghe nói quý nhân ra tay đều rất hào phóng. Bất thình lình, nhìn thấy Nhiếp chính vương khí thế bức người như trả thù, sắc mặt nhất thời tái nhợt.

Đây, đây không phải là cái người bị bọn họ hội đồng cách đây ít lâu hả! Ngay cả quần áo cũng giống nhau!

Ánh mắt Sở Chiêu Du sáng lấp lánh, đập nhau đi bà con êiiiii!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui