Sở Chiêu Du nháy mắt thanh tỉnh, sợ tới mức suýt nữa lăn xuống giường, bị Nhiếp Chính Vương ghét bỏ đẩy về.
“Không ai cả, trẫm mơ thấy trẫm nuôi một con chó, cho ăn cho uống, vậy mà cắn trẫm.”
“Bệ hạ, nên thượng triều.” Tiết công công thấy Sở Chiêu Du không vui, gắt ngủ quá, cẩn thận nhắc nhở.
Đừng đối đầu với Nhiếp Chính Vương, có hại.
Sở Chiêu Du hơi tức giận, đặc biệt là khi thấy mặt Tiêu Hành, cũng không xem xem tại sao trẫm ngủ không dậy!
Y nhắm mắt mặc quần áo, mang giày, làm mọi thứ thật lớn tiếng, rầm rầm rầm, Tiết công công cảm thấy tim mình sắp ngừng đập rồi.
Gắt ngủ này rõ ràng là cáu Nhiếp Chính Vương, bệ hạ đúng là không muốn sống.
Tiêu Hành nhìn như không nhìn, tùy tiện lấy một quyển sách trên kệ xem, khớp xương ngón tay như ngọc lật trang sách mỏng, ánh vào mi mắt là các loại đội đầu diễn trang, vẽ tinh tế nhất là một cái buộc đầu của hoa đán, trán và hai bên tóc mai phác hoạ rõ ràng, sinh động như thật.
Quả nhiên không thể mong nhìn thấy sách thánh hiền trị quốc kinh bang ở tẩm cung hoàng đế, Tiêu Hành cực độ bài xích và chán ghét, khều vài quyển sách, “Quăng hết ra.”
Sở Chiêu Du đang chỉnh phát quan, không thèm để ý hắn nổi khùng.
Sao trước đây trẫm lại nghĩ đến việc hát hí khúc nuôi hắn chứ? Kỳ thật người ngốc ba ngày kia là y mới đúng?
Quăng thì quăng, tri thức về hí khúc y trữ trong đầu chắc là gấp mấy trăm lần kệ sách kia, nhốt linh hồn Nhiếp Chính Vương trong đầu y, mười giây là tắt thở.
Sở Chiêu Du tưởng tượng đến vui vẻ, cũng hết giận, đôi mắt cũng sáng, ngày nào đó y sẽ viết hết ra, cho Nhiếp Chính Vương tức chơi.
Đã mấy năm rồi Nhiếp Chính Vương không tới Phúc Ninh Điện, gần đây không biết trúng gió gì, bắt đầu tuần tra, cái gì không hợp đem ném hết, giống như muốn ở lại qua đêm.
Tiết công công lo lắng không thôi, Nhiếp Chính Vương đã chuẩn bị dọn vào Phúc Ninh Điện ở rồi ư.
Cũng may thẩm mỹ của Nhiếp Chính Vương khá giống Sở Chiêu Du, Sở Chiêu Du cũng ghét để quá nhiều đồ không liên quan đến cuộc sống hàng ngày trong cung, thích gọn gàng trong sáng thanh tịnh, để hai bồn cây cảnh là đủ rồi.
Đáng tiếc y vẫn phải duy trì thiết lập hình tượng của mình một cách tương đối, không thể thay đổi quá mức.
Y vừa nghĩ như vậy, Hộ Long Vệ mang đế mai lan được đặt trong chậu sứ thanh hoa vào, còn đặt một chậu trúc lớn ở trung đình, xanh mướt.
Được rồi, Nhiếp Chính Vương tốt bụng giúp đỡ người nghèo, còn có gì để nói đâu.
Người bị mê hoặc nhất là Tiết công công, bệ hạ bị xốc chăn đã giận dỗi, đồ vật liên quan đến hí khúc xem như trân bảo bị Nhiếp Chính Vương dọn sạch, lại không thấy giận?
Hai người mạnh ai nấy làm, không thèm để ý đối phương, người xung quanh không hiểu gì hết.
Sở Chiêu Du thấy một quan văn trẻ tuổi trong góc, không phải thái giám cũng không phải thị vệ, đang cầm sổ nhỏ múa bút thành văn, hơi kỳ lạ.
Tẩm điện của y náo nhiệt như chợ bán cá vậy.
“Đó là ai?” Sở Chiêu Du thuận miệng hỏi.
Tiêu Hành nghe thấy Sở Chiêu Du nói, liếc mắt, cảm thấy y vừa rời giường có chút ngốc.
Liền nghe Tiết công công trả lời: “Đó là sử quan Thôi Canh, tạm thời phụ trách bệ hạ, Khởi Cư Xá Nhân.”
Sử quan ghi chép đại sự quốc gia dân sinh, Khởi Cư Xá Nhân ghi lại lời nói việc làm của hoàng đế. Thời cổ đại, hoàng quyền tối thượng, hai người không khác lắm, nhưng nếu đó là bù nhìn, việc này phiền phức hơn nhiều.
“Sao hôm qua không thấy?”
“Mấy ngày bệ hạ không ở trong cung, Thôi Xá Nhân xin nghỉ về nhà phụng dưỡng cao đường.”
Sở Chiêu Du thấy Thôi Canh chưa hề dừng bút, y căm giận đập tay xuống bàn, Nhiếp Chính Vương không vào cung, người này rõ ràng chính là tai mắt của hắn.
Nhiếp Chính Vương trăm công ngàn việc, người khác sẽ không rảnh bẩm báo với hắn, hôm nay hoàng đế mắng hắn thế nào, miễn cho tiểu hoàng đế còn chưa bị phạt, mình đã phạm vào cấm kỵ của Nhiếp Chính Vương trước. Nhưng Khởi Cư Xá Nhân không giống, hắn phụ trách ký lục sự thật, Nhiếp Chính Vương có rảnh thì xem, thấy gì cũng không trách hắn được.
Về sau không có ai cũng không thể tùy ý mắng Nhiếp Chính Vương.
Tiêu Hành nhìn qua Sở Chiêu Du, thấy y suy nghĩ, vẻ mặt buồn bã mệt mỏi, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Không uổng công hắn gọi Thôi Canh suốt đêm về kinh.
“Chuẩn bị xong rồi?” Tiêu Hành sửa cổ tay áo, “Đại thần đang chờ.”
“Cơm đâu!” Sở Chiêu Du gõ bàn.
Hai âm thanh cùng vang lên, Sở Chiêu Du và Tiêu Hành nhìn sang, đều thấy phẫn nộ không tưởng trong mắt đối phương.
Tiêu Hành: Ngủ đến giờ này còn dám truyền thiện?
Sở Chiêu Du: Buổi sáng mà không cho ăn cơm?
Sở Chiêu Du trừng lớn mắt, lúc ngươi là Tiểu Hắc nghèo túng, ta cùng ngươi uống nước vo gạo, bây giờ phát đạt đến bữa sáng cũng không cho trẫm ăn!
“Trẫm muốn ăn cơm!” Sở Chiêu Du đói ngực dán vào lưng, không ăn cơm sẽ đi không nổi, y muốn làm loạn.
Tiết công công khó xử, muốn khuyên bệ hạ thượng triều trước, hạ triều rồi ăn, tóm lại có Nhiếp Chính Vương, võ quan sấm rền gió cuốn, quan văn nét mực không ngừng, hiệu suất lâm triều cực cao, nhịn một chút là xong.
Tiết công công cẩn thận nhìn mặt Nhiếp Chính Vương, cảm thấy hắn sẽ nắm cổ bệ hạ ném tới Kim Loan Điện, “Bệ hạ, hay là……”
Đêm qua Tiêu Hành trở về, phê tấu chương tồn đọng đến tận khi gà gáy, sáng sớm không biết trúng tà hay gì, ma xui quỷ khiến đến xem tiểu hoàng đế có bày trò không.
Bổn vương còn chưa ăn cơm, một bù nhìn còn đòi hỏi nhiều như vậy.
Tiêu Hành nhịn hết nối, nắm tay thành quyền, dư quang thấy Sở Chiêu Du đặt tay trái lên bụng nhỏ, cuộn bả vai, lạnh lùng nói: “Cho y ăn!”
Ngữ khí vừa hung vừa hư, Tiết công công bị doạ trán đổ mồ hôi lạnh, không dám tin nghiền ngẫm vài lần, mới dám khẳng định Nhiếp Chính Vương nói “Cho y ăn”, mà không phải là “Ba ngày không cho ăn cơm”.
Tiểu thái giám truyền thiện chuẩn bị xong điểm tâm, canh nóng cơm nóng còn phải chờ một lúc.
Sở Chiêu Du dẫm lên giới hạn của Nhiếp Chính Vương, chuyển biến tốt thì thôi không dẫm nữa, y nhận khăn Tiết công công đưa lau tay, nhặt mấy khối điểm tâm, “Đủ rồi.”
Nuốt mấy cái, uống chén trà nóng, Sở Chiêu Du ăn siêu nhanh, cũng do Nhiếp Chính Vương nói, đại thần đang chờ.
Sở Chiêu Du không có thói quen để người khác chờ, hắn cho rằng Tiêu Hành cũng vì vậy mà phát hỏa.
Nhét một khối gạo nếp vào miệng, Sở Chiêu Du thấy trên mâm còn có mấy khối bánh hoa quế rất đẹp, cách xa vẫn có thể ngửi được mùi hoa quế nồng đậm.
Mỗi một khối đều bé bé xinh xinh, hắn cầm một hai ba bốn năm khối, trên đường ăn.
Thôi canh nhanh chóng viết: “Nhiếp Chính Vương đến đón bệ hạ thượng triều, bệ hạ gặp ác mộng, Nhiếp Chính Vương đánh thức bệ hạ, thay bệ hạ sửa sang lại tẩm điện, thêm vào mai lan trúc, bệ hạ đói, Nhiếp Chính Vương truyền thiện.”
Sở Chiêu Du đứng lên, đi ra ngoài, Phúc Ninh Điện cách Tuyên Chính Điện có một đoạn đường.
Tiêu Hành rời đi, đi bên phải Sở Chiêu Du, mắt nhìn thẳng: “Chuyện Chương Hồi Cát, lâm triều ngươi phải …”
Hắn ngừng nói, ngơ ngác nhìn đôi tay duỗi đến trước mặt hắn, đầu ngón tay tinh tế, làn da tinh tế, da cổ tay mỏng, có thể thấy kinh mạch màu xanh.
Đáng chú ý là lòng bàn tay, có hai khối bánh hoa quế vàng nhạt.
Con rối nhỏ đang lấy lòng hắn?
Nhìn ra bổn vương cũng chưa dùng thiện?
Ngủ muộn còn dám đòi ăn cơm nên chột dạ?
Sở Chiêu Du trong miệng một khối, tay cầm hai khối, mất hình tượng đế vương, y nâng tay.
Ăn hay không? Không ăn thì đánh đổ.
Dù sao trẫm nói dẫn Tiểu Hắc đi ăn bánh hoa quế, ngươi cũng quên rồi.
Sở Chiêu Du giơ mỏi tay, Nhiếp Chính Vương vẫn lạnh lùng, y thu tay, thích thì ăn không thích thì thôi, y đã thực hiện lời hứa, sau này không nợ Tiểu Hắc gì cả.
Đột nhiên một bàn tay lớn ấm áp bắt lấy cổ tay y, tay Sở Chiêu Du dừng giữa không trung, thấy Nhiếp Chính Vương hạ mình, hai ngón tay nhấc lên một khối bánh hoa quế, ghét bỏ cắn một miếng.
Hương vị hoa quế trộn mật tràn ra nơi đầu lưỡi, hầu kết Tiêu Hành giật giật, tay trái còn giữ không buông Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du bị kéo đi vài bước, hậu tri hậu giác phát hiện, hoá ra Nhiếp Chính Vương xem tay y là mâm đựng đồ ăn?
Cái thói xấu ở sạch này, biết thế chia cho một miếng thôi.
Sở Chiêu Du tê cổ tay, thấy dấu răng trên cổ tay Nhiếp Chính Vương còn chưa tan, nhịn không phát điên, chứ không phải là khuất phục dâm uy của Nhiếp Chính Vương đâu.
Y giật cổ tay, ngón tay Tiêu Hành động đậy, đổi thành nắm lấy từ phía dưới.
Bọ dáng của bọn họ, nhìn từ xa giống như Nhiếp Chính Vương nâng cổ tay cho tiểu hoàng đế, hai người còn vừa đi vừa ăn.
Hộ Long Vệ đi tuần chắc sợ rớt cằm rồi.
Tình quân thần thời đại mới cảm động trời đất gì đây?
Hơn nữa, thứ cho họ nói thẳng, Nhiếp Chính Vương sẽ không ăn ở nơi nào trừ bàn ăn, đừng nói đến vừa đi vừa ăn.
Sở Chiêu Du quét qua biểu tình của một hai thị vệ xa xa, thấy tên đó kinh ngạc đến ngây ngốc, cuối cùng một khối bánh hoa quế mới vừa cắn một miếng, lại nhổ một miếng, ăn nhiều không ngon.
Muốn ăn đồ mặn đồ nóng cơ.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy hoàng đế bị Nhiếp Chính Vương bắt cóc bao giờ à?
Chắc chưa thấy thật, nhìn phản ứng của Tiết công công là biết, trước đây tiểu hoàng đế qua lại với Thái hậu tương đối nhiều, Nhiếp Chính Vương còn không thèm để ý.
Tiêu Hành thấy Sở Chiêu Du đi chậm lại, nghi hoặc nhìn qua, thấy hắn đang nhéo khối điểm tâm cuối cùng ăn, phía trên có dấu răng.
Sở Chiêu Du cũng nhìn dấu răng, bỗng nhiên nhớ ra, nhanh như chớp nhét cả khối bánh hoa quế vào miệng, khớp hàm đóng lại, nhai nát.
Tim đập cực nhanh, dấu răng trên bánh và trên cổ tay Nhiếp Chính Vương, cách nhau không đến hai mươi centimet!
Chỉ ngủ muộn thôi đã bị véo cằm, nếu biết y cắn hắn, Tiêu Hành còn không tháo cằm y?
Tuy người bình thường không ai rảnh đi so dấu răng làm gì, hai dấu răng cũng không rõ, dấu trên tay Nhiếp Chính Vương cũng sắp tiêu rồi.
Nhưng Tiêu Hành là người bình thường hả!
Ánh mắt Tiêu Hành vừa đụng, Sở Chiêu Du liền ăn luôn bánh hoa quế, hắn nhíu mày, đây là…… Sợ hắn giành mất?
Hắn buông tay Sở Chiêu Du, lạnh lùng nói: “Ngôi vị hoàng đế là bổn vương cho, chẳng lẽ còn nhớ thương một cái bánh hoa quế của ngươi.”
“Khụ khụ khụ khụ……”
Lúc nào cũng không quên uy hiếp trẫm.
Sở Chiêu Du tức giận đến nghẹn, một miếng bánh dính ở cổ họng, ho đến đỏ mặt.
Người bên cạnh đột nhiên ho rung trời, Tiêu Hành hơi loạn, nhưng cảm giác này đi quá nhanh, hắn không kịp cảm nhận. Hắn vội vàng đè nửa người trên của Sở Chiêu Du, vỗ mạnh lưng, đến khi y nhổ ra mới thôi.
Hốc mắt Sở chiêu ngập nước.
Nhiếp Chính Vương mạnh tay nên mới không có vợ.
Sở Chiêu Du nói: “Không cần vỗ mạnh như vậy, cũng không phải đập ruồi, lúc không nghiêm trọng đã mạnh như vậy, lúc nghiêm trọng thật chắc chắc không dùng được, phải ôm ta từ sau lưng, ấn ở rốn và phần giữa xương sườn và bụng.”
Y lại dạy Tiểu Hắc theo phản xạ, khoa tay múa chân vị trí, đây rốn đây xương sườn, rất nghiêm túc.
Tiêu Hành lạnh mặt, hoài nghi Sở Chiêu Du xem hắn như đồ ngốc.
Ý nghĩ này làm hắn nhớ chuyện đã qua, hắn từng bị ngốc thật, hơn nữa chỉ mới là cảnh cáo chút.
Người được lợi cùng kiếp nạn của hắn, đúng là người đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt Tiêu Hành trầm xuống, lướt qua Sở Chiêu Du đang ríu rít, không nói một lời.
Sở Chiêu Du yên lặng nhìn Tiêu Hành đi xa, có thể cảm nhận được địch ý.
Còn rất khó hầu hạ.
Trong Tuyên Chính Điện, văn võ đại thần trái chờ tiểu hoàng đế chưa tới, phải chờ Nhiếp Chính Vương cũng chưa tới.
Không phải đã nói là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố sao?
Hai người cùng không xuất hiện, đừng nói lát nữa tuyên bố soán vị luôn nha?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...