Khi mây mưa trong phòng dần dần lắng xuống, Dung Thù im lặng liếc nhìn nam nhân bên cạnh mình, nam nhân này có thân hình cao lớn, dáng dấp vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, ngay cả môi cũng đẹp.
Nam nhân này là Tham Quân [1] mà phụ thân Dung Thù tự hào nhất, sau khi được phụ thân dìu dắt, năm nay mới hai mươi bốn tuổi đã là quan Tứ phẩm, là quan thống lĩnh của vũ lâm quân cấm vệ thiên tử trong kinh.
[1] Người tham gia quân đội“Làm phiền huynh rồi.
” Dung Thù bình thường không hợp với người này, nhưng không biết tại sao, khi nàng gặp phải khó khăn trong cuộc đời, nàng lại nghĩ đến việc nhờ hắn giúp đỡ đầu tiên.
“Khách khí với ta làm gì?” Hoắc Tiêu nở nụ cười bất cần đời, sải bước đi về phía cửa phòng, mà không hề gõ cửa.
Hoắc Tiêu nhấc đôi chân thon dài lên, tiếng ván cửa đổ ầm làm cho đôi cẩu nam nữ trên giường giật mình chưa kịp tách phần thân dưới ra đã vô thức ôm lấy nhau thành một cục.
“Oa ah!” Trịnh Đình nhịn không được nhíu mày, hắn ta đột nhiên sợ hãi, dường như hắn ta đã bị mắc kẹt ở thời điểm rút ra, khiến hắn ta đau đến nhíu mày.
“Ah ah ah ah" nữ nhân kia hoảng loạn không ngừng kêu lên, cho dù không phải là một nữ tử đàng hoàng, nhưng nàng ta vẫn sợ cơ thể mình bị ngoại nam nhìn thấy, nhưng nàng ta lo lắng quá mức.
Hoắc Tiêu sợ nhìn thấy thứ gì đó khó coi, nên ánh mắt của hắn luôn dán chặt vào người Trịnh Đình.
Trong không khí tràn ngập mùi vị đặc thù của nam nữ sau khi giao hoan, Hoắc Tiêu cau mày, quay sang Dung Thù nói: "Đừng vào, bên trong toàn là những thứ bẩn thỉu thôi.
" Hắn như có ý ám chỉ"Làm cái quái gì thế?" Trịnh Đình thẹn quá hoá giận, ầm ầm mắng người đến, cho đến khi nhìn rõ người đến, sắc mặt Trịnh Đình lại trắng hơn vài phần, hắn ta biết Hoắc Tiêu, sao hắn ta lại không biết Tham Quân đại danh đỉnh đỉnh cơ chứ?"Không làm gì cả, ta chỉ tới xem Mộc đại nhân sao lại sinh ra hai cái vú, còn có thể cho Trịnh đại nhân chịch âm hộ thôi.
" Hoắc Tiêu nghênh ngang đạp cửa bước vào, chân hắn sức lớn, cho nên ván cửa dưới quái lực của hắn toàn bộ vỡ nát, hơn nữa còn đổ ngã hết xuống đất, hắn cứ như vậy giẫm lên tấm ván cửa kia, thoải mái đi đến trước người hai người, dùng ánh mắt bỡn cợt chằm chằm vào Trịnh Đình, tiểu nữ nhân thanh tú động lòng trong lòng hắn ta vẫn không ngừng hoảng sợ hét lên.
"Ngươi đang nói chuyện vớ vẩn gì thế?" Trên khuôn mặt tuấn tú luôn thanh quý của Trịnh Đình hiện lên sự tức giận.
"Là Hoắc thống lĩnh nói bậy hay là Trịnh đại nhân nói bậy đây?" Dung Thù không muốn đi vào, nàng chỉ khoanh tay đứng ở cửa, lạnh lùng nói, cũng không thèm nhìn vào trong phòng.
Trịnh Đình còn đang muốn nổi giận, nhưng khi nghe thấy một giọng nữ nghiêm khắc vang lên, hắn ta sững sờ, đúng rồi, hôm nay hắn ta hưu mộc, vốn hắn ta nên ở cùng Dung Thù, thế nhưng hắn ta lại nảy sinh thèm muốn, khi rời khỏi nhà, hắn ta nhớ rõ mình đã giải thích với Dung Thù là: Hôm nay hắn ta đã hẹn với Mộc thị lang, đi xã giao với mấy đồng liêu.
Dung Thù vốn là người khéo léo trang nhã nên đương nhiên đồng ý, xã giao chỉ là giả, vi hành đến thăm ngoại thất mới là thật, cả hắn ta và Mộc thị lang đều có nuôi ngoại thất, và thủ đoạn hèn hạ nuôi ngoại thất trong viện của hồi môn của vợ đều là Mộc thị lang dạy hắn ta.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bây giờ nghĩ lại, thật sự đúng là rắm chó không kêu.
"Nương tử?" Trịnh Đình kéo chăn lên, trên khuôn mặt tràn đầy hoảng loạn, trong lúc nhất thời không biết nên che mình hay là che Hà Quyên trên giường, luống cuống tay chân một hồi, hắn ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hình bóng lạnh lùng ở ngoài cửa kia, chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, đến máu cũng muốn đông lại.
"Ngươi còn nhớ mình có nương tử à?" Lúc này Dung Thù đã quay lưng về phía cửa, không để Trịnh Đình nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của mình, nàng sợ mình trông quá phẫn nộ, có quá nhiều oán hận.
Giọng nói của Dung Thù rất lạnh nhạt, nghe có vẻ như không quan tâm, nhưng chỉ có nàng mới biết trong lòng mình đau đớn đến nhường nào.
Mỗi khi nghĩ đến tất cả ân ái trước đây chỉ là mộng tưởng của một mình nàng, trái tim Dung Thù trống rỗng, không phải năm năm này nàng vẫn còn tình cảm sâu đậm, mà là hiện thực quá không thể chịu nổi.
A Tiêu: Để ta xem vú của Mộc đại nhân ở đâu! (′ω)Trịnh Đình: Ngươi cút đi cho ta!(#′)?Dung Thù: Ờ, ta cũng muốn xem (^ω^)Trịnh Đình: Không phải ! Nương tử, nàng hãy nghe ta nói! (? ? ? ? ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...