Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Triệu An Kỳ lại kêu vài tiếng, xung quanh đây vẫn tĩnh lặng như cũ, chỉ có tiếng “lạo xạo” khi gió thổi qua bụi cây.

Đột nhiên cô ta rùng mình một cái, trái tim đập thình thịch như điên, hai chân nặng như chì, trong lúc nhất thời, vậy mà cô ta lại không nhấc nổi chân lên.

“Lộp cộp.


Tiếng bước chân rất nhẹ truyền tới.

Có người đang bước tới từ đằng sau.

Triệu An Kỳ siết chặt điện thoại, không dám quay đầu, mà tiếng bước chân lại đang cách cô ta càng ngày càng gần.

Loại nguy hiểm không thể nhìn thấy này đang đè ép thần kinh của cô ta, Triệu An Kỳ không dám hành động lung tung, thẳng cho đến khi người đằng sau đi vượt qua cô ta rồi chậm rãi tiến về đằng trước.

Đó chỉ là một ông cụ ra ngoài đi mua đồ vào buổi tối mà thôi.

Triệu An Kỳ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ta vuốt mồ hôi lạnh trên trán rồi quay người đi vào tiểu khu.


Hoàn toàn không có ai cả.

Triệu An Kỳ thầm phỉ nhổ lá gan thỏ của mình, có khả năng là gần đây xem quá nhiều tin tức về tội phạm khiến cho cô ta trở nên nghi thần nghi quỷ, thần kinh yếu ớt, mà cũng có khả năng là áp lực công việc quá lớn, một cuộc sống ngày nào cũng tăng ca như vậy biết đến khi nào mới là điểm kết…
Ngày hôm sau cũng không có gì khác thường và ngày thứ ba cũng vậy.

Tối ngày thứ tư, con mèo cam đã mất tích mấy hôm lại xuất hiện kêu meo meo với Triệu An Kỳ vừa mới tan làm, xem chừng là tinh thần rất tốt, có khả năng mấy hôm trước nó chỉ đi đâu đó ăn chơi mà thôi.

Triệu An Kỳ ngồi xổm xuống xó đầu nó, nói với vẻ hơi bất mãn: “Mấy hôm nay mày đi đâu vậy? Tao lo cho mày lắm đó, à, đã ăn cơm chưa?”
Con mèo cam: “Meo.


Không biết tại làm sao mà vào một khắc nhìn thấy con mèo cam này, tâm thái vẫn còn rất hoang mang suốt mấy hôm nay của Triệu An Kỳ đột nhiên thả lỏng: Không có tên cuồng theo dõi nào cả, mèo cũng ở đây, tất cả đều bình thường.

Cô ta thầm nghĩ, mình không cần thiết phải hoang mang lo sợ như thế, trên đời này nào có nhiều người xấu như vậy chứ?
Hôm nay không mang theo thức ăn dành cho mèo nên Triệu An Kỳ chạy về nhà cất túi, sau đó lại lấy một túi thức ăn dành cho mèo, chậm rãi đi đến cổng tiểu khu.

Trên điện thoại di động lại có thông báo đẩy nói về vụ án mất tích xảy ra ở một nơi nào đó.


Trong đêm tối, trái tim của Triệu An Kỳ giật thót một cái nhưng cô ta cũng nhanh chóng an ủi mình ngay, trên đời này có tận mấy tỷ người, cô ta sẽ không là người xui xẻo đó đâu.

Về phần cảnh sát Trần và cô em thực tâm sinh, cô ta không dám làm phiền đối phương nữa, suốt hai hôm nay cũng không liên lạc gì cả.

Hôm nay, hình như con mèo cam vô cùng quấn người, sau khi ăn thức ăn xong nó vẫn cứ quấn lấy cô ta mà không chịu để cô ta rời đi.

Triệu An Kỳ chơi với nó một lúc, tầm gần đến mười một giờ mới hạ quyết tâm rời đi.

“Méo!”
Con mèo cam nhảy tới cắn vào ống quần của cô ta.

“Sao vậy?” Triệu An Kỳ nói: “Bây giờ tao không có tiền nuôi mày đây, cũng không có thời gian nữa… đợi điều kiện của tao tốt lên rồi, nếu mày vẫn còn ở đây thì tao sẽ dẫn mày về nhà nha.


Con mèo cam cắn chặt ống quần của cô ta, nhả tiếng không rõ: “Gừ gừ gừ meo gừ gừ…”
Triệu An Kỳ không dám nhúc nhích vì sợ ống quần bị cắn hỏng, cô ta kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mày đừng như vậy, phân cố rặn sẽ không ngọt đâu…”
Giọng của cô ta dần dần biến mất cùng với một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đằng trước.

Người tới mặc áo hoodie, dưới sự che giấu của bóng tối và cả chiếc mũ hoàn toàn không thể thấy rõ được mặt.

Triệu An Kỳ cúi đầu, một tay bắt đầu chậm rãi vuốt ve con mèo.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận