Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Lại hỏi thêm vài câu, sau khi thấy không hỏi ra được gì nữa, Thời Viên mới nói: “Được rồi, cảm ơn sự phối hợp của chú.


Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên là nên cảm ơn tôi rồi, nếu không có tôi thì cô cậu có thể phát hiện ra được nhiều manh mối hữu dụng như vậy không.

À đúng rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết Dương Khởi Nghĩa đã phạm tội gì?”
Thời Viên khách sáo đáp lời: “Thật ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ nội dung có liên quan đến vụ án.


Người đàn ông rất bất mãn: “Mấy người lợi hại lắm, ranh con.


Thời Viên: … Muốn đấm ghê.


Lăng Vô Ưu khoanh tay ngồi dựa người lên sô pha, vắt chéo hai chân, nâng mí mắt lên hỏi: “Đã hỏi xong rồi?”
Thời Viên gật đầu: “Ừm.


Hỏi xong rồi thì tốt.

Lăng Vô Ưu nặn ra một nụ cười, giọng điệu bằng bằng, ngữ khí lạnh nhạt: “So về lợi hại thì nào có ai lại được với chú chứ.

Tuổi chưa đến nhưng da mặt đúng là dày thật, nếu là người bảy tám mươi tuổi thì tôi còn nghe chú nói vài câu, nhưng chỉ là một lão đàn ông trung niên bốn, năm mươi tuổi mà cũng bắt đầu cậy già lên mặt?
Nói có vài câu thôi cũng phải kèm theo một câu mang ngôn từ ác ý công kích tôi, nghe mà thấy bẩn cả lỗ tai.


“Con mẹ nó, cô nói cái gì đấy?” Người đàn ông tức giận đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào người nào đó, ông ta tức đến mức lỗ mũi phì phò: “Tốt xấu gì thì tôi cũng đã cung cấp tin tình báo cho các cô, các cô làm cảnh sát mà cô thái độ kiểu đấy à?”
“Tôi có thái độ gì?” Lăng Vô Ưu chớp mắt: “Tôi không hung dữ với chú cũng không đánh chú, chẳng qua chỉ là bình tĩnh tùy tiện nói vài ba câu về quan điểm của tôi đối với chú mà thôi, sao chú phải cáu kỉnh thế nhỉ?”

Có gì nói nấy, giọng điệu chửi người ban nãy của cô đúng là không hề gay gắt, hệt như đang hỏi “tối nay ăn gì”, trên gương mặt còn kèm theo nụ cười, người không hiểu rõ tình hình nếu như không hiểu nội dung câu nói của cô thì thật sự không thể nhìn ra được cô đang chửi người.

Người đàn ông chỉ thẳng ngón tay vào Lăng Vô Ưu: “Hôm nay lão tử không cho cô một bài học…”
“Vị tiên sinh này, chú bình tĩnh lại chút đi.


Thời Viên phản ứng rất nhanh, vội vàng chặn trước mặt người đàn ông, trên gương mặt còn mang theo nụ cười lễ phép: “Thật ngại quá, đã làm lỡ nhiều thời gian của chú như vậy, nếu thông tin mà chú cung cấp có thể mang tới sự trợ giúp nhất định cho chúng tôi điều tra phá án vậy phía cảnh sát sẽ xem xét tình hình và có khen thưởng bằng tiền mặt cho chú, cân nhắc đến vấn đề này, làm phiền chú đối chiếu lời khai với tôi một chút, được không?”
Đại khái là do sức hút của tiền bạc nên người đàn ông chỉ hừ mạnh một tiếng với Lăng Vô Ưu rồi ngồi về chỗ với vẻ không tình nguyện gì.

Thời Viên liếc mắt ra hiệu cho Lăng Vô Ưu, Lăng Vô Ưu không muốn hiểu ý cũng vẫn phải hiểu, chỉ đành chậm rãi đi ra khỏi phòng nghỉ.

Cô đi tới chỗ ngồi của Dương Khởi Nghĩa, vừa trông thấy đồng nghiệp ngồi bên phải của anh ta đã quay về bèn đi tới bắt chuyện: “Xin chào, có thể làm phiền một lúc được không?”
Nữ giới tóc ngắn này quay đầu qua với vẻ hơi nghi ngờ: “Xin hỏi, cô là…”
Lăng Vô Ưu trình thẻ công tác và nói rõ ý tới, nữ sinh tỏ vẻ mình sẽ phối hợp.

Lúc đi ngang qua phòng nghỉ của Thời Viên, cô liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy anh và người đàn ông kia vẫn đang nói chuyện với vẻ ôn hòa.

“Cô cảm thấy Dương Khởi Nghĩa là người thế nào? Bình thường có phát hiện ra anh ta có điểm nào khác thường không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận