Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Trì Hề Quan lại nhíu mày: “Nhưng mà… mái tóc này trông không giống tóc giả? Ngoại trừ nữ giới đã quấy rối Thôi Bằng Băng vào chín tháng trước là có tóc phai đến nhạt màu như vậy, nhưng chất tóc vẫn rất tốt, chắc hẳn là tóc giả rồi, nhưng hai người còn lại trông rất giống thật, đặc biệt là Vương Thanh, cảm giác khô xơ đó quá chân thật luôn.


Lăng Vô Ưu nghiêng đầu: “Tôi cũng không nói đó là tóc giả mà.


“Nhưng Dương Khởi Nghĩa…” Trì Hề Quan từ từ phản ứng lại được, trong đôi mắt to sáng ngời của anh ta lộ ra vài phần kinh hãi: “Sao có thể như vậy chứ, thật tàn nhẫn…”
Quan Tử Bình “chậc” một tiếng: “Người còn giết thì thôi, chỉ lột mỗi da đầu có tính là gì đâu cơ chứ? Tôi cảm thấy cách nhìn của Tiểu Lăng vẫn rất có lý đấy, lát nữa đội trưởng Tống về, tôi sẽ nói với ông ấy.

Giờ cũng gần đến giờ nghỉ trưa rồi, trong các cậu có ai muốn đi lấy lời khai của đồng nghiệp tại công ty của Dương Khởi Nghĩa không?”
Lăng Vô Ưu: “Tôi.


Thời Viên: “Tôi đi cho.


Quan Tử Bình tùy tiện bảo: “Vậy hai người đi đi, ăn cơm xong hẵng đi.



Hai người này ăn cơm trong nhà ăn của sở xong, đến khoảng mười hai rưỡi mới đến công ty của Dương Khởi Nghĩa, thời thì giờ nghỉ trưa của công ty là từ mười hai giờ trưa đến một rưỡi chiều, lúc hai người họ đến thì người trong văn phòng túm năm tụm ba, chắc là đi ăn cơm.

Thời Viên túm bừa lấy một người rồi hỏi: “Xin chào, cho hỏi bộ phận kiểm tra ở đâu vậy?”
“Trên tầng đó, đi hết đường luôn nhé, là mấy cái bàn ở bên phải phòng trà nước ấy.


“Được, cảm ơn.


Hai người đi lên tầng, công ty đã vào giờ nghỉ trưa nhưng lại không náo nhiệt như giờ giải lao tại trường học, những công nhân không đến nhà ăn vẫn giữ thái độ lễ phép và xa cách của người trưởng thành, ngồi nguyên tại vị trí của mình lặng lẽ nghỉ ngơi, hoặc là ăn đồ mua ở bên ngoài về.

Thời Viên cảm giác được một loại tĩnh mịch kỳ quái.

Cộng thêm từ sở cảnh sát tới đây, Lăng Vô Ưu cũng không nói được đến vài câu, cho dù anh có chủ động khơi gợi chủ đề thì người kia vẫn vô cùng qua loa qua quýt, có đôi khi thậm chí còn chẳng buồn để ý đến.


Anh cười tự giễu, cảm thấy “cậu chủ Thời” như mình luôn có thể nhận được “đối xử đặc biệt” mà người khác không thể cho khi ở trước mặt Lăng Vô Ưu, nhưng điều lạ lùng ở đây là anh cứ muốn chọc cô thôi.

Thời Viên hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Lăng Vô Ưu đang quan sát môi trường làm việc xung quanh, anh tò mò hỏi: “Cô đang nhìn gì thế?”
Lăng Vô Ưu: “Liên quan quái gì đến anh.


Thời Viên: …
Đồ đáng ghét!
Dẫn đồ đáng ghét đi lên tầng, Thời Viên dùng thủ đoạn xã giao thành thạo của mình để hỏi chuyện vài người, rất nhanh đã tìm được bàn làm việc của Dương Khởi Nghĩa.

Mặt bàn gọn gàng sáng sủa, bày một vài đồ dùng trong văn phòng, Lăng Vô Ưu kéo mấy cái ngăn kéo ra, rất bình thường, không có gì đặc biệt hết.

Bên cạnh là phòng trà nước, Thời Viên đi mua hai chai nước suối rồi đưa cho Lăng Vô Ưu một chai, nhận được một câu “cảm ơn” không hề có tí ý cảm ơn nào của người nào đó.

Đại khái là đợi khoảng mười phút thì ngoài cửa có người lục tục đi vào, có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nhìn chằm chằm vào hai người họ với vẻ nghi ngờ, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh Dương Khởi Nghĩa.

Lăng Vô Ưu liếc mắt nhìn ông ta rồi đi lên hỏi: “Chào chú, xin hỏi chú có biết Dương Khởi Nghĩa không?”
Người đàn ông dè dặt gật đầu: “Biết chứ, tôi là đồng nghiệp của anh ta mà, hai học sinh các cô các cô là ai đây?”
Thời Viên lấy thẻ cảnh sát tạm thời ra: “Chào chú, chúng tôi là cảnh sát, làm phiền chú phối hợp với công tác của chúng tôi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận