Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Trì Hề Quan nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh, anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái trong hình ảnh camera kia rồi đối chiếu đặc điểm: “Tóc dài đến ngực, màu vàng rơm đã từng được uốn nhuộm, phần đuôi mười phân được uốn, chiều cao sêm sêm, đội mũ và đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, nhưng mái tóc này chắc chắn không sai đi đâu được, nhất định là Vương Thanh rồi, màu tóc ở phần đuôi gần như giống y như đúc luôn.


Lăng Vô Ưu dùng tay ra hiệu: “Tóc của nữ giới trưởng thành một tháng sẽ dài ra khoảng một phân, mà thời gian Vương Thanh mất tích lại cách Kiều Nguyệt ba tháng, tuy rằng tóc chỉ dài ra có ba phân nhưng vừa vặn lại khiến đường cắt màu tóc của cô ta vượt quá đầu vai.


Quan Tử Bình túm tóc, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Cho nên cô ta thật sự là Vương Thanh sao? Đệt, không phải chứ, nếu cô ta không sao vậy tại sao lại không liên lạc với người nhà? Cũng không về nhà…”
Thời Viên: “Anh Quan, trước đây các anh đã từng tới nhà của Vương Thanh xem qua chưa?”
Quan Tử Bình: “Vương Thanh là người từ bên ngoài tới đây làm công, sau khi cảnh sát chúng ta điều tra căn phòng thấy không có vấn đề là chủ nhà trọ của cô ta đợi đến cuối tháng đã trực tiếp trả tiền đặt cọc lại cho người nhà cô ta rồi, giờ khách thuê trọ mới đã vào ở được mấy tháng.


“Bối cảnh của Vương Thanh đơn giản, trên người không có nợ nần, người thân và bạn bè đều nói con người cô ta rất khiêm tốn và ôn hòa, chưa từng nghe nói có kẻ thù nào cả, tôi không cho rằng cô ta cô ta chủ động bốc hơi khỏi nhân gian đâu.



Thời Viên ấn vào phím cách của bàn phím, Vương Thanh trong hình ảnh quay đầu lại như đang nhìn gì đó, lộ ra nửa bên mặt bị khẩu trang che rất kín.

“Trong hồ sơ có ảnh căn phòng của Vương Thanh đấy, nhưng tôi không thấy mũ chứng tỏ bình thường cô ta không có thói quen đội mũ, nhưng trong camera, cô ta không chỉ mang mũ mà thậm chí còn đeo cả khẩu trang, rõ ràng là không muốn bị người nhận ra mà.


Mũ… và khẩu trang?
Lăng Vô Ưu chợt sững sờ, cô quay về trước máy tính của mình rồi chỉnh camera về vài phút trước, đến trước đoạn chấn động kia.

Lực chú ý của cô dời khỏi hai người đàn ông bên cạnh mà đặt lên người một cô gái đứng đằng sau bên trái của Triệu An Kỳ.

Người này hướng mặt về phía camera, đầu cúi xuống trông như đang xem điện thoại, cô ta khoác một chiếc áo khoác sơ mi kẻ caro mỏng, đầu đội mũ và đeo khẩu trang khiến người không thể nhìn thấy rõ mặt của cô ta, bên dưới cái mũ là mái tóc dài màu đen bình thường, chất tóc cũng không tồi, sáng bóng và suôn mượt chảy xuống trước ngực.


Lúc Triệu An Kỳ cảm giác được mình bị sờ bèn theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô gái kia hình như cũng hơi ngẩng đầu lên nhìn cô ta thì phải?
Nhưng biên độ rất nhỏ nên Lăng Vô Ưu không chắc chắn cho lắm.

Có điều, ngay khi Triệu An Kỳ xuống tàu thì cô gái kia cũng xuống tàu cùng.

Cô ta là ai?
Đầu tiên, chắc chắn không phải Vương Thanh rồi, tóc của cô gái này dài hơn Vương Thanh một chút, hơn nữa chỉ nhìn riêng chất tóc đã thấy khác rồi, chất tóc của Kiều Tuyết còn quá thô và xơ.

Nhưng ngoại trừ điểm đó ra thì những đặc trưng còn lại đều rất phổ thông, không có mái tóc hơi sáng giống Kiều Tuyết, dáng người cũng rất bình thường, chiều cao sêm sêm với Triệu An Kỳ.

Nhưng Lăng Vô Ưu vẫn không hiểu sao lại thấy nghi ngờ cô ta, dù rõ ràng rằng cô không có bằng chứng.

Cô lại đi đến trước máy tính của Trì Hề Quan để kiểm tra, không nằm ngoài dự đoán cũng phát hiện ra được một nữ giới đội mũ, đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu đứng ngay bên cạnh Thôi Băng Băng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận