Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Trong khoang tàu đột nhiên chấn động một cái, Lăng Vô Ưu khó khăn lắm mới nhìn thấy được mặt của Triệu An Kỳ khi đám đông chao đảo, cô điều chỉnh tốc độ phát xuống 0.

5 sau đó vẻ mặt của Triệu An Kỳ hiện ra rõ ràng hơn rất nhiều, đôi mày thanh tú nhíu chặt, mang theo vẻ kinh hoàng và hoang mang.

Ngay sau đó, khuôn mặt của cô ta lại bị che mất, chẳng qua vẫn có thể nhìn ra được cô ta dịch người đi một cách rất rõ ràng, hơn nữa cũng không xem điện thoại nữa.

Nhìn phản ứng này của cô ta chắc hẳn là vừa mới bị quấy rối xong, nhưng hai người đàn ông bên cạnh cô ta đều lộ ra vẻ mặt rất tự nhiên, không hề có bất cứ một hành động khác thường nào cả, chủ yếu là vì trên tàu điện quá đông đúc, ngoại trừ từ phần vai trở lên thì phần bên dưới cơ thể dần như đều bị che lấp hết, thật sự không thể nhìn ra được tay của hai người này có phạm tội hay không.

Hơn nữa, người trung niên có mái tóc lưa thưa kia đã lộ mặt rồi, còn dân công sở đeo balo trên lưng kia tuy rằng quay lưng lại với camera nhưng có thể nhìn ra được vóc dáng và kiểu tóc của anh ta không giống Dương Khởi Nghĩa.

Lẽ nào chuyện quấy rối tình dục này chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lăng Vô Ưu nhíu mày, sau đó móc điện thoại ra gọi cho Triệu An Kỳ.

Tên cuồng theo dõi đã bị bắt rồi cho nên tảng đá lớn trong lòng Triệu An Kỳ cũng hạ xuống một nửa, cô ta đang nằm trên giường nhàn rỗi xem phim và ăn uống cho nên giọng nói cũng mơ hồ, không rõ.

“Cảnh sát Lăng? Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn hỏi chi tiết hơn về vụ việc cô bị quấy rối tình dục.



Triệu An Kỳ đặt quả táo xuống rồi ngồi dậy: “Được được, tôi đảm bảo sẽ phối hợp.


“Bây giờ tôi đang kiểm tra lại camera trên tàu điện khi ấy, cô còn nhớ hai người đàn ông đứng bên cạnh mình không?”
Triệu An Kỳ gật đầu: “Nhớ chứ, một ông chú hơn bốn mươi, năm mươi tuổi và một ông anh chưa đến ba mươi tuổi, lúc ấy tôi rất nghi ngờ ông chú bởi vì trông ông ta có hơi bỉ ổi… khụ khụ, tôi không có ý coi thường vẻ ngoài của ai cả, chỉ là cảm giác thôi! Nhưng ông ta cũng không hề liếc mắt nhìn tôi một cái nào cả.


Lăng Vô Ưu đặt tốc độ phát xuống 0.

5 rồi hỏi: “Trong camera không nhìn thấy mặt của người đàn ông trẻ tuổi hơn kia, cô có thể hình dung ra diện mạo của anh ta được không?”
“Diện mạo ấy hả?” Triệu An Kỳ hồi tưởng lại một lúc: “Ồ, có diện mạo của người bình thường thôi, có hai mắt, một mũi này, mũi thì ở bên dưới hai con mắt, tai thì ở hai bên mặt…”
Lăng Vô Ưu: “… Cô thật biết miêu tả quá.


“Cũng tạm ha ha ha ha ha.



“Không phải đang khen cô đâu.


Triệu An Kỳ: “…”
Lăng Vô Ưu uống một hớp nước: “Lúc anh ta đụng vào cô, hướng bàn tay như thế nào?”
Triệu An Kỳ: “Từ dưới lên trên, một bàn tay hết nửa cái mông của tôi.


“Tay trái hay là tay phải?”
“Tôi không biết, khi ấy tôi thấy sợ với mắc ói lắm nên không chú ý, nhưng anh ta sờ tôi hai cái lận, sau đó tôi vội vàng chuyển vị trí, chỉ nán lại một lúc rồi xuống tàu luôn.

Nói ra thì…” Triệu An Kỳ nghĩ ngợi: “Cảm giác tay không to cho lắm, bởi vì mông tôi cũng không tính là to mà, một tay của anh ta không bao hết được.


Lăng Vô Ưu: …
“Được, vậy sau này có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với cô sau.


Thấy cô định cúp, Triệu An Kỳ vội vàng nói: “Đợi đã đợi đã, cảnh sát Lăng, cái đó… tôi muốn hỏi một chút, người đàn ông đã theo dõi tôi ấy, các cô định xử lý thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận